“Cậu đừng gọi bậy.” Cô đi về phía Dư Trạch Nam làm thủ thế nhỏ tiếng: “Đây là bệnh viện, cấm ồn ào. Cậu nhỏ giọng nhỏ tiếng chút.”
“A.” Bị nhắc nhở, Dư Trạch Nam ngoan ngoãn nhỏ giọng xuống.
“Sao cậu lại tới đây?” Cảnh Dự nhíu mày: “Có phải anh cậu trúng đạn không? Giờ anh ấy thế nào rồi? Đã qua nguy hiểm chưa?”
Cảnh Dự hoàn toàn không biết mình liên tục hỏi ba câu sớm đã bán đứng cảm xúc bản thân rồi.
Dư Trạch Nam cười nhìn cô: “Chị dâu, chị có biết bây giờ chị giống gì không?”
“Hả?”
“Giống như cô vợ nhỏ đang lo cho chồng mình ấy. A, em phải quay lại biểu cảm này, lát nữa cho anh hai nhìn, đảm bảo ảnh hết đau “
“Bây giờ cậu vẫn còn tâm tình giỡn với tôi, xem ra anh cậu không có chuyện gì.” Cảnh Dự che di động của anh lại: “Hôm nay không phải cậu đính hôn sao, cậu đi đi, tôi đi, thay quần áo.”
“Đính hôn gì chứ?” Dư Trạch Nam bĩu môi: “Hại em vui mừng một hồi, thật ra anh hai đùa giỡn em ấy, còn kéo Thiên Tinh xuống nước. Cô ấy thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn.”
Cảnh Dự vừa nghe vậy nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
“Cụ thể là chuyện gì em cũng không biết. Dù sao chính là anh hai và Bạch Dạ Kình bày trận bắt Lan Chiến. Em với Thiên Tinh là hai quân cờ của bọn họ.” Giọng Dư Trạch Nam chua chua.
Vốn đính hôn với Thiên Tinh, anh cũng không phải thật sự không muốn. Giả vờ từ chối nhưng trong lòng vẫn có chút mừng thầm. Cho dù cuối cùng không kết hôn, nhưng mình còn khoái chí một hồi.
Kết quả, ngay lúc anh đang mừng thầm lập tức biến thành bi kịch.
Loại thay đổi mãnh liệt như lòng sông so với mặt biển này khiến anh khó chịu cực kỳ. Hơn nữa, thiếu chút nữa còn khiến Thiên Tinh mất mạng.
Chuyện này, Dư Trạch Nam đương nhiên ghi nợ lên đầu ông anh nhà mình.
“Chị đừng thay quần áo.” Dư Trạch Nam kéo Cảnh Dự đang muốn vào phòng thay quần áo lại: “Em tới tìm chị là muốn chị đi thăm anh hai. Ảnh thực sự bị thương.”
Dư Trạch Nam thật ra trong lòng áy náy.
Tối hôm qua mình làm loạn khiến hai người họ đánh nhau, trong lòng anh cũng bất an, ngay cả ngủ cũng không ngon. Hơn nữa, anh biết Cảnh Dự có ý nghĩa tồn tại như thế nào với anh hai mình.
Nếu nói Hạ Thiên Tinh trong lòng anh là tồn tại đặc biệt khác người thường, vậy Cảnh Dự trong lòng anh hai chiếm một vị trí đặc biệt duy nhất.
Vị trí này, trước đó không có ai, về sau cũng sẽ không có ai khác.
“Tôi không tin. Nếu bị thương thật cậu còn nhàn nhã như vậy?” Cảnh Dự biết khả năng ba hoa của Dư Trạch Nam, căn bản không tin anh.
“Em lừa chị em là con cún được chưa? Chị chưa xem video kia à, nhiều súng như vậy, ảnh trúng đạn, vừa mới từ phòng cấp cứu ra kìa, còn chưa biết thoát khỏi nguy hiểm chưa nữa!”
Dư Trạch Nam ban đầu càn rỡ, nói xong lại đầy mặt thương cảm.
Cảnh Dự dừng bước một hồi, xoay người lại: “Cậu không lừa tôi chứ?”
“Lừa chị em là con cún!”
“Vậy cậu không nói sớm!” Cảnh Dự đem quần áo ném qua tay anh, cất bước đi. Nhưng đi được vài bước mới nhớ mình căn bản không biết số phòng bệnh. Dư Trạch Nam ở phía sau hô một tiếng: “Vvip602602!”
Cảnh Dự cũng không quay đầu lại.
Đi hai bước, dường như nóng lòng lại chạy tới dãy vip.
Dư Trạch Nam nhìn thấy tấm lưng kia lướt qua cầu thang bệnh viện, nhanh chóng cầm điện thoại ra ngoài.
“Anh, anh mau nằm lên giường nhắm mắt giả vờ suy yếu chút đi!”
“Em lại giở trò gì đấy?”
“Anh còn muốn chị dâu để ý đến anh thì mau nghe lời em. Đúng rồi, tìm hộ sĩ lấy túi máu nhỏ lên người, càng thảm càng tốt!.”
“...” Dư Trạch Nghiêu không nói gì.
Đại khái đoán được là tình huống gì, không nói, trực tiếp cúp máy.
Dư Trạch Nghiêu đứng cạnh cửa sổ phòng bệnh có chút đăm chiêu. Trên người ngay cả quần áo bệnh nhân cũng chưa đổi, vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần dài, sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng không giảm phong thái của anh đi chút nào.
Nói thật, loại vết thương ngoài da này với anh mà nói, căn bản không cần xử lý.
Thật muốn xử lý, trong nhà cũng dược.
Nhưng cố tình anh còn chuyện bé xé ra to đến bệnh viện. Vì sao tới nơi này, trong lòng anh rõ nhất. Trang Nghiêm cũng biết.
Dư Trạch Nghiêu trầm ngâm một hồi, nhìn di động trong tay, cuối cùng nói: “Trang Nghiêm, bảo hộ sĩ lấy túi máu vào.”
Trang Nghiêm sửng sốt một lát không hiểu. Vết thương ngoài da, lại không mất nhiều máu, đâu cần truyền máu chứ?
“Đi đi.” Dư Trạch Nghiêu không giải thích, chỉ nhắc nhở một tiếng. Trang Nghiêm lên tiếng, cúi đầu ở cửa ra ngoài.
Cảnh Dự một đường chạy chậm đến 601. Lúc đến cửa, hô hấp có chút dồn dập. Không muốn người ta nhìn ra mình vội vàng hoảng loạn, cô thở sâu, xoay người sang chỗ khác, chỉnh lại tóc bị rối khi chạy, đợi đến khi hô hấp bình thường mới đẩy cửa ra đi vào.
Trong phòng bệnh thực im lặng.
Dư Trạch Nghiêu từ từ nhắm hai mắt, nằm trên giường, trên mặt có vết thương. Chăn chỉ che đến ngực, có thể nhìn dưới áo bệnh nhân quấn băng gạc nhiễm máu đỏ sẫm nhìn mà ghê người.
Lòng cô lập tức loạn thành một đoàn.
“Cảnh tiểu thư.” Trang Nghiêm đứng dậy chào hỏi cô, sắc mặt nặng nề. Như vậy khiến tim Cảnh Dự càng trầm xuống. Cô liếm liếm môi dưới: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Viên đạn bắn trúng ngực, bác sĩ nói rất nguy hiểm, tình huống còn đợi quan sát.”
Trái tim căng lên, lông mi Cảnh Dự hạ xuống, cúi đầu nhìn người kia, hốc mắt lập tức dâng lên một tầng hơi nước.
Trang Nghiêm nói: “Cảnh tiểu thư, chị ở cùng tiên sinh một lát đi, em ra ngoài hút điếu thuốc.”
“Được.”
Cảnh Dự lên tiếng, Trang Nghiêm bước đi.
Trong phòng bệnh thực im lặng, cô kéo ghế dựa ngồi bên giường. Cô không rõ cảm giác bây giờ của mình là gì, rẩt khó chịu, thât áp lực. Nghĩ bây giờ anh còn đang giằng co giữa sống chết, cái mũi ê ẩm, không hiểu sao lại muốn khóc.
Nghĩ như vậy, nước mắt thật sự rơi xuống.
Môi cô giật giật, hít sâu một hơi, nắm chặt tay Dư Trạch Nghiêu, như là sợ anh thật sự ngủ một giấc không tỉnh nữa, nắm rất chặt.
Từng giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay anh.
Đến cuối cùng, cô thậm chí trực tiếp vùi vào bàn tay anh không kiêng nể gì khóc nức nở. Chính mình cũng không biết vì sao lại lo lắng như vậy, nhưng lần đầu tiên trở nên yếu ớt như vậy, nước mắt làm thế nào cũng không dừng lại được. Cô trước kia căn bản không phải như thế.
Sau khi gia đình trải qua đủ loại biến đổi lớn, cô sớm đã không còn nhu nhược như vậy, lại càng không yếu ớt như thế.
“Cảnh Dự...”
Đột nhiên, giọng anh vang lên.