Mục lục
Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Người này, lại tức giận!

Sao anh ta lại để ý đến Hứa Nham như vậy? Là bởi vì cô thất hứa, bỏ lỡ sinh nhật của anh?

Hạ Thiên Tinh có chút bất đắc dĩ thở dài.

Kết quả, ba người cùng đi dạo một chút nữa, người nào đó sắc mặ vẫn luôn rất khó xem. Lúc ngẫu nhiên, Hạ Thiên Tinh cố ý nói chuyện cùng anh, anh cũng không nóng không lạnh trả lời cô một hai chữ, nhiều khi thậm chí một chữ cũng không trả lời, chỉ hừ một tiếng.

Hạ Thiên Tinh chạm vào vách tường vài lần, cũng không hề thấy mất mặt, đơn giản không để ý tới anh. Cô nắm tay con trai đi ở phía trước vừa nói vừa cười, anh lạnh mặt đi theo phía sau.

Cô cảm thấy cô thật sự không hiểu người đàn ông này, rõ ràng khuôn mặt đã đen thành như vậy, lại nhìn cô khó chịu, còn không kiên nhẫn chen chúc trong đám người, nhưng vẫn cố tình duy trì một khoảng cách đi theo phía sau.

Hạ Thiên Tinh đi dạo đến khu hải sản. Hạ Đại Bạch nói muốn ăn cua, cô liền chọn mua mấy ký cua, định đêm nay sẽ làm món ngon cho nhóc con.

“Tiểu thư, cô thật là biết chọn.” Người phục vụ cân mấy ký cua, gói lại đặt vào túi đưa cho cô.

“Cám ơn.” Hạ Thiên Tinh đem túi ôm ở trong tay.

“A ~” vừa mới cầm trên tay, ngón giữa bên tay phải bỗng dưng đau đớn, cô thở nhẹ một tiếng, cúi đầu thì thấy trên ngón tay chảy máu. Thì ra là càng cua làm thủng túi, cắt qua ngón tay của cô.

“Đại Bảo, mẹ làm sao vậy?” Hạ Đại Bạch ngửa đầu, đứng ở bên cạnh gấp đến độ giậm chân.

Cô còn chưa nói lời nào, một bóng đen đã xẹt tới. Mà Bạch Dạ Kình đang hờn dỗi cách xa bọn họ ở phía sau, đã đi tới đứng trước mặt cô.

Tay cô bị anh bắt lấy, anh nhìn giọt máu còn đọng lại ngón tay của cô, trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tinh một cái “Sao tay chân em lại vụng về thế hả?”

Rõ ràng là giọng điệu trách cứ, hơn nữa, bộ dáng đen mặt của anh thật sự rất hung dữ, mà Hạ Thiên Tinh lại không có chút gì khó chịu, ngược lại trong lòng cảm thấy ấm áp. Chỉ mặc cho anh nắm lấy ngón tay của mình, lắc đầu nói: “Không có việc gì, chỉ là chút việc nhỏ ngoài ý muốn.”

Bạch Dạ Kình nhìn xuống cũng không có nói cái gì nữa. Hạ Thiên Tinh rút ngón tay trở về.

Dù sao, suốt đoạn đường đi tâm tình anh cũng không tốt. Tâm tình anh không tốt, cũng trực tiếp ảnh hưởng tâm tình của Hạ Đại Bạch.

Bởi vì……

Khi bàn tay phấn nộn của Đại Bạch cầm lấy thanh chocolate, phía trên đầu nhỏ một loạt âm thanh u lãnh liền thổi qua, “Không được ăn đồ ngọt, còn không bỏ xuống?”

Nhóc con lấy lui làm tiến, cầm lấy khoai lát.

“Dầu chiên thực phẩm, sẽ ung thư! Không được ăn.”

Nhóc con khẽ cắn môi, lấy đồ hộp.

“Thực phẩm rác rưởi, không được ăn!”

Nhóc rầm rì một tiếng, ôm bình coca.

“Đồ uống có ga, không được uống!”

Rốt cuộc Hạ Đại Bạch ủy khuất đến nỗi không nín được, khuôn mặt nhỏ suy sụp, mắt to ngập nước nhìn Hạ Thiên Tinh, tay nhỏ ôm đùi cô, một bộ dáng đáng thương muốn an ủi, “Đại Bảo, Tiểu Bạch khi dễ người……”

Ánh mắt kia của nhóc làm cho Hạ Thiên Tinh nhất thời chịu không nổi. Tâm liền mềm như nước. Khẩn cầu nhìn Bạch Dạ Kình một cái, môi mỏng của anh nhẹ nhấp, thờ ơ: “Không cần thương lượng.”

“……” ánh mắt Hạ Thiên Tinh nhìn Hạ Đại Bạch thương cảm mà không giúp gì được.

Hạ Đại Bạch hoàn toàn buồn bực, “Về sau không bao giờ muốn cùng Tiểu Bạch đi dạo siêu thị……”

Ba ba thật là đánh ghét!

Nhóc con lẩm bẩm, đứng bên cạnh Hạ Thiên Tinh giậm chân, giận dỗi đi tới khu thanh toán đi.

Hạ Thiên Tinh bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ này, lại bất đắc dĩ buồn cười. Ban đầu đi dạo siêu thị cũng thật vui vẻ, kết quả một người rồi hai người đều tức giận mà trở về. Cũng may là không day dưa, bằng không cô sẽ đau đầu mà chết.

Lúc thanh toán, Hạ Thiên Tinh vừa lấy tiền trả, một thẻ bạch kim đã đưa tới trước mặt nhân viên thu ngân. Người sở hữu được thẻ bạch kim phải là người có thân phận hiển hách, cả nước phát hành chỉ có vài thẻ, có được nó chỉ có những người thân phận cao quý hoặc hậu duệ quý tộc nào đó, tất nhiên là không có ngoại lệ nào khác. Cho nên, thẻ bạch kim kia đưa tới khiến cho nhân viên thu ngân căng mắt mà nhìn, lại không ngăn được ánh mắt nhìn người đàn ông kia dò xét.

Thần sắc anh thanh lãnh, liếc mắt nhân viên thu ngân một cái, ánh mắt tràn ngập uy hiếp, lập tức khiến cho ánh mắt tìm hiểu của nhân viên kia vội thu trở về, ngoan ngoãn cúi đầu làm việc của mình.

Hạ Thiên Tinh cũng đang tò mò nhìn tấm thẻ kia, không ai chú ý tới một bên Hạ Đại Bạch rầm rì thừa cơ hội ném hộp kẹo màu sắc rực rỡ vào xe đẩy hàng.

………………..

Đi dạo một vòng Hạ Đại Bạch đã mệt mỏi, Bạch Dạ Kình ôm nhóc trong tay, một tay xách túi đồ mua vừa mua trong siêu thị.

Lúc ba người đi ra, Lãnh Phi đã đứng chờ ở bên ngoài. Thấy bọn họ ra tới, anh ta cung kính kéo cửa xe ra, một người khác vội vã đi đến xách lấy túi đồ.

Hạ Thiên Tinh cũng đi theo lên xe, nhờ Lãnh Phi đưa mình về nhà. Hai mí mắt của Hạ Đại Bạch nhíu lại đến nỗi muốn đánh nhau, nhóc ngồi trên đùi của Hạ Thiên Tinh không dám ngủ, một khi ngủ nhất định ba ba sẽ mang nhóc về.

Thật vất vả mới đến được dưới lầu, Hạ Thiên Tinh xuống xe, Hạ Đại Bạch cũng tung ta tung tăng theo đi xuống. “Ba ba, hôm nay con muốn ngủ ở đây! Ba không cần đón con về.”

Hạ Thiên Tinh cũng nắm tay Hạ Đại Bạch không buông. Vốn tưởng rằng anh khẳng định sẽ không đồng ý, không nghĩ tới anh lại đi theo hai mẹ con xuống xe. Anh để Lãnh Phi chờ dưới lầu, đi đến xách túi đồ, thẳng hướng thang máy đi đến. Nhìn tấm lưng kia, Hạ Thiên Tinh có chút ngây ngốc, đây là tình huống gì đây?

…………………………

Bạch Dạ Kình hiển nhiên là không có ý định đưa túi đồ cho cô, anh đứng ở cửa một chút, thấy Hạ Thiên Tinh không có phản ứng, mi nhăn lại, “Dép lê.”

Hạ Thiên Tinh quẫn bách, “Trong nhà không có dép kiểu nam, anh chịu khó đi chân trần một chút đi.”

Không có kiểu dép nam, nói như vậy chính là ngoài anh ra thì không có đàn ông khác tới đây. Bao gồm cả Hứa Nham.

Bạch Dạ Kình cả đêm sắc mặt buồn bực bây giờ có chút tốt hơn, liền dẫm chân trần đi vào nhà.

Phòng ở này vốn là rất nhỏ, một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng vệ sinh. Ngày thường Hạ Thiên Tinh ở một mình còn cảm thấy vừa vặn thoải mái, hiện tại Bạch Dạ Kình vừa đến, toàn bộ không gian lập tức như chật chội hơn, như là vừa xoay người sẽ có chút khó khăn.

Hạ Thiên Tinh nói: “Anh ngồi một chút đi, Đại Bạch đã mệt rồi, tôi đi rửa mặt cho nó rồi cho nó đi ngủ.”

“Ừ.” Bạch Dạ Kình gật đầu, ngồi xuống sô pha. Tay chân của anh thon dài, vừa ngồi xuống bắt chéo hai chân, quả thực chính là một bức tranh tuyệt đẹp.

Hạ Thiên Tinh không dám nhìn nhiều, nhanh chóng thay dép lê cho con trai, ôm nhóc vào toilet.

Ở cửa toilet, Hạ Đại Bạch thấp giọng hỏi: “Đại Bảo, Tiểu Bạch cũng muốn ngủ ở đây à?”

“Đương nhiên là không phải.” Hạ Thiên Tinh phủ nhận.

“Mẹ giữ ba lại ngủ đi, chúng ta ba người cùng nhau ngủ chung. Dù sao trước kia cũng không phải không có ngủ qua.”

“Không được. Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.”

“Có cái gì không giống nhau?”

Đương nhiên là không giống nhau. Lúc ban đầu, hai người bọn họ…… Cũng không có xuất hiện chuyện mất khống chế giống tối hôm qua ……

Hạ Thiên Tinh không dám nghĩ nhiều, cầm xà phòng nhanh chóng rửa tay cho nhóc con, mỗi một ngón tay đều rửa sạch sẽ, rửa xong tay lại rửa mặt cùng ngón chân nhỏ của nhóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK