Betaer: Quỳnh
Bộ dáng thất thần của cô làm cho lòng của Bạch Dạ Kình có chút loạn, mi nhăn lại, trong nháy mắt thật muốn đem lời nói kia thu hồi lại. Nhưng mà, dựa vào cái gì? Nếu cô dám đi, anh tuyệt đối không giữ cô lại! Nghĩ như vậy, anh lạnh lùng xoay người rời đi.
Cho đến khi cửa ‘phanh’ một tiếng đóng lại thật mạnh, Hạ Thiên Tinh mới cảm thấy không còn sức chống đỡ nổi mới ngã trên mặt đất. Cô dựa vào đuôi giường, hốc mắt lại không tự chủ đỏ lên.
………………
Bạch Dạ Kình từ trên lầu đi xuống dưới, trên người mang theo bực tức cùng lạnh lẽo, làm không khí dưới lầu như bị kết một tầng hàn băng ngàn năm.
Người hầu đều im như ve sầu mùa đông, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh. Từ lúc tiểu thiếu gia cùng Hạ tiểu thư dọn vào ở, đã rất lâu không nhìn thấy bộ dáng này của tổng thống!
Liền lúc này, quản gia vừa lúc từ trong phòng bếp ra, phân phó người hầu, “Đem canh này, giúp Hạ tiểu thư cầm theo cẩn thận.”
Quản gia phân phó xong, mới chú ý tới tổng thống đại nhân ở đại sảnh, cũng lập tức liền phát hiện có gì đó không thích hợp, vội chào hỏi: “Tổng thống.”
“Đây là cái gì?” Bạch Dạ Kình mắt lạnh nhìn canh nói.
“Đây là khi Hạ tiểu thư vừa mới trở về phân phó tôi nấu, nói là muốn mang đi.”
Ánh mắt anh lạnh hơn vài phần, “Đem ra hậu viện đổ cho chó ăn.”
“……” Quản gia sửng sốt. Đổ cho chó ăn? Lãng phí thì không nói đi, nhưng mà ăn nói làm sao với Hạ tiểu thư đây!
“Muốn tôi nói lần thứ hai?” Bạch Dạ Kình xưa nay chưa từng nhẫn nại. Anh nhăn mi, liếc mắt quản gia một cái, ra tín hiệu, trên trán quản gia ứa ra mồ hôi lạnh, lập tức nói: “Vâng, tôi đi liền đây.”
………………
Hạ Thiên Tinh đứng ở cửa sổ, nhìn đoàn xe của anh biến mất trong tầm nhìn, mới xách theo hành lý từ trên lầu đi xuống.
“Hạ tiểu thư, thật sự rất xin lỗi, canh của cô……” Quản gia cảm thấy rất có lỗi.
“Tôi ở trên lầu đã nghe được. Không quan trọng, tôi đi ra ngoài mua là được rồi.” Hạ Thiên Tinh lắc đầu, an ủi quản gia.
Quản gia thở dài, cúi đầu, chú ý tới hành lý trên tay cô, hơi kinh ngạc, “Hạ tiểu thư, cô đây là……”
“Có khả năng một thời gian tôi sẽ không tới chỗ này.”
Quản gia ngoài ý muốn tới cực điểm. Khó trách cảm xúc của Tổng thống vừa rồi kém như vậy.
“Tiểu thiếu gia nếu biết Hạ tiểu thư về sau không tới, khẳng định sẽ rất buồn.”
“Tôi sẽ giải thích với nó.”
Cô thật đi tìm phòng ở. Đợi khi tìm được phòng, cô sẽ tranh thủ cùng Bạch Dạ Kình nói chuyện về nhóc nhà cô thật đàng hoàng. Tuy cô biết rằng, cô nhất định không chiếm được địa vị nữ chủ nhân kia.
………………
Lúc cô một lần nữa đến bệnh viện, Hứa Nham vẫn còn phẫu thuật chưa xong. Cô đem hành lý đặt ở phòng bệnh, liền cùng cha mẹ Hứa lẳng lặng chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Hạ Thiên Tinh, nếu là cô muốn đi, thì mau cút đi, đừng trở về nữa!
Cái nhà này, ngoại trừ Đại Bạch, không có người nào cần cô!
Lời nói của Bạch Dạ Kình bay qua bay lại ở trong đầu cô, khiến cho trái tim lẫn não của cô đều đau. Tầm mắt cô buông xuống mặt đất, ảm đạm lại vô hồn.
“Thiên Tinh? Thiên Tinh.”
Bên cạnh, mẹ Hứa kêu cô hai tiếng, cô mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, “A?” một tiếng. Cha mẹ Hứa đã đứng dậy, nói: “Ra rồi!”
Thì ra là Hứa Nham đã phẫu thuật xong rồi. Bác sĩ từ bên trong một thân nhẹ nhàng đi ra, gỡ khẩu trang xuống, đón nhận lời nói của cha mẹ Hứa, nói: “Phẫu thuật rất thuận lợi, kế tiếp chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng thật tốt, tố chất thân thể của Hứa tiên sinh tốt, khẳng định có thể rất mau sẽ khôi phục.”
“Tạ ơn trời đất!” Mẹ Hứa chắp tay trước ngực.
“Cám ơn bác sĩ, vất vả cho ông.” Cha Hứa bắt tay cùng bác sĩ, nói lời cảm tạ.
Hạ Thiên Tinh đứng cách đó mấy mét, cũng thở phào nhẹ nhõm. Xác nhận Hứa Nham không có việc gì, lòng cô mới có thể yên tâm.
………………
Trì Vị Ương tan tầm về đến nhà đã là hơn 9 giờ. Cô móc ra chìa khóa muốn mở cửa, bởi vì chìa khóa vang lên âm thanh, trên đỉnh đầu đèn lập tức sáng lên, cô nhìn thấy người ngồi xổm ở cửa, bị dọa cho một trận.
“Thiên Tinh? Cậu hù chết mình nha!”
Hạ Thiên Tinh đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, “Cậu mà không về, mình sẽ bị đông lạnh mà chết.”
“Sao cậu không gọi điện thoại cho mình. Tới bao lâu rồi?”
“Cũng lâu rồi.”
Trì Vị Ương mở cửa ra, để cho cô đi vào. Trì Vị Ương liếc mắt một cái thì nhìn thấy hành lý trong tay cô, liền hỏi: “Sao lại thế này?”
“Trước tiên mình sẽ tạm thời ở nơi này vài ngày, sẽ không quấy rầy cậu chứ?”
Trì Vị Ương đem hành lý của cô thảy ra, “Đồ dùng cá nhân đều mang đến đầy đủ như vậy, thoạt nhìn cũng không phải chỉ muốn ở vài ngày?”
Hạ Thiên Tinh không trả lời, quen cửa quen nẻo đi vào phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra gói mì sợi, thăm dò hỏi “Cậu chưa ăn cơm chiều sao?”
“Vẫn chưa.”
“Mình nấu chút mì chúng ta cùng nhau ăn.” Hạ Thiên Tinh nói xong, dừng một chút, lại thấp giọng nói: “Ngày mai mình muốn tìm phòng ở, tiểu khu chỗ cậu còn cho thuê phòng ở không?”
Trì Vị Ương buông hành lý cô xuống, theo tới phòng bếp, “Tình huống như thế nào đây? Phủ Tổng thống còn không giữ được tâm của cậu, đến nỗi làm cho cậu ba ngày hai lần chạy ra bên ngoài sao?”
Hạ Thiên Tinh dựa vào hướng dẫn trên tivi, thành thạo đánh trứng gà. Nghe được lời Trì Vị Ương vừa nói, trên mặt cô xẹt qua một tia chua xót. Trong mắt chiếu ra hình ảnh mờ ảo, có chút hoảng hốt, “Tóm lại chỗ đó không phải là nhà của mình, sớm hay muộn cũng phải dọn đi. Sẵn tiện bây giờ mình chưa có thói quen sinh hoạt ở đó, rời đi sớm một chút cũng là chuyện tốt mà.”
Trì Vị Ương chống tay, ghé mắt nhìn cô, “Sao mình lại cảm thấy, lời cậu nói ra như là cậu cùng Tổng thống bị rạn nứt tình cảm?”
Khi biết rõ không có kết quả, thừa dịp còn chưa có hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra được, nhanh chóng bứt ra, đây là một loại bản năng tự bảo vệ mình.
Động tác của Hạ Thiên Tinh dừng một chút, như suy tư gì đó, sau lại lắc đầu, không muốn thừa nhận, “Mình chỉ là không hợp bầu không khí ở đó……”
Trì Vị Ương thở dài, “Hai người các cậu có phải cãi nhau hay không?”
Cô gật đầu, lại lắc đầu, “Tuy rằng là cãi nhau, nhưng là…… muốn dọn ra ngoài cũng không hoàn toàn là bởi vì cùng anh ta cãi nhau.”
“Vậy thì vì chuyện gì?”
“……” Hạ Thiên Tinh dừng lại động tác đánh trứng, nghĩ nghĩ, mới nói: “Hai ngày trước, ở bữa tiệc sinh nhật anh ta, cậu nhìn thấy anh ta cùng Tống Duy Nhất cùng nhau khiêu vũ không?”
“Ừ.”
“Rất xứng đôi, có phải hay không?”
“…… Đúng vậy.” Trì Vị Ương nói thật, “Môn đăng hộ đối, tự nhiên xứng đôi.”
“Lúc ấy cậu vẫn luôn ở sân nhảy bên kia, hẳn cũng nghe nói hai người bọn họ sẽ kết hôn?”
“Lúc ấy Tống phó tổng thống xác thật là nói như vậy. Tổng thống lúc ấy cũng ở đó, hai người bọn họ…… Xác thật là có chuyện Tống Duy Nhất cùng Tổng thống đính hôn.” Trì Vị Ương nói đến chỗ này, tạm dừng lại, liếc mắt nhìn thần sắc của cô, mới tiếp tục nói: “Ý tứ của hai người …… Đều là hy vọng càng nhanh đính hôn càng tốt.”
Hạ Thiên Tinh một lần nữa bắt đầu đánh trứng, máy móc lặp lại động tác, miễn cưỡng kéo kéo môi, nói: “Mình không thể da mặt dày ở đó, chờ đến khi Tống Duy Nhất vào cửa đuổi mình thì mình mới đi. Có phải hay không?”