Mục lục
Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiên Tiên

Beta: Quỳnh

“Em vừa nói cái gì, nói rõ ràng lại cho tôi nghe!” Bạch Dạ Kình bắt được cô, dùng sức đem cô đè lên đèn ở trạm xe buýt.

Ánh sáng chiếu lên hai người. Thân hình của anh cao lớn, bóng dáng bao phủ cả người cô.

Ánh mắt thâm thúy giống như là muốn đem cô nhìn thấu, trong lòng cô có chút loạn. Cũng bởi vì nghẹn hồi lâu, cho nên anh vừa hỏi, cô liền buột miệng thốt ra, “Lần trước sinh nhật anh đúng là tôi thất hứa. Nhưng đêm đó không phải anh đang cùng người phụ nữ khác hẹn hò sao? Tôi không xuất hiện, chẳng phải là đúng ý anh sao?……”

Cô không nói tiếp, bởi vì ánh mắt của anh ngày càng nóng bỏng.

Cô bị nhìn đến hãi hùng khiếp vía, có chút không được tự nhiên. Hô hấp cũng nhanh hơn, đẩy anh ra, nhanh chân bước đi. Anh chế trụ cằm cô, đem mặt cô nâng lên: “Ai nói với em đêm đó tôi cùng người phụ nữ khác hẹn hò?”

Anh cảm thấy lạ! Đêm đó anh ở cùng Hạ Đại Bạch, hẹn hò với ai cơ?

“…… Chính anh cũng không biết?” trong mắt cô đã ngân ngấn lệ.

Bạch Dạ Kình nhíu mày nhìn cô, “Đêm đó chị của tôi nói em có gọi điện thoại cho tôi. Nhưng do tôi đi tắm nên chị ấy bảo em mười phút sau gọi lại. Nhưng mà sau đó lại không có tin tức. Hạ Thiên Tinh, em cùng đàn ông khác hẹn hò, ngay cả sinh nhật tôi cũng quên. Cư nhiên còn dùng việc hợp tình hợp lý này trả đũa, em thực sự rất có năng lực!”

Nhắc tới cái này, trong lòng Bạch Dạ Kình liền tức giận.

“…… Hả?” Hạ Thiên Tinh sửng sốt một chút, chớp chớp mắt.

Cho nên…… Đêm đó người nhận điện thoại, căn bản là không phải là người phụ nữ khác, mà là…… bộ trưởng Bạch?

Không biết vì cái gì, nghe xong lời này của anh, trong nháy mắt những tâm sự tích tụ trong lòng cô liền biến mất.

“Ai cùng người khác hẹn hò? Đều là bọn họ nói hươu nói vượn.”

Hai mắt Bạch Dạ Kình nhìn “Có phải nói hươu nói vượn hay không, trong lòng em rõ nhất.”

Hạ Thiên Tinh biết anh đối với sự thất hứa của mình hôm đó vẫn luôn canh cánh trong lòng. Cô cũng không muốn làm anh hiểu lầm mình, nhục nhã mình. Tuy rằng hôm đó không thể hiểu được vì sao mà tức giận, vốn cũng chỉ muốn giải thích, nhưng anh căn bản không cho cô cơ hội.

Hơn nữa, những lời anh nói ngày đó…

Cô thở dài, “Ngày đó tôi thất hứa là bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ, cả đêm đều ở bệnh viện.”

Bạch Dạ Kình không nói chuyện, cặp mắt kia chăm chú nhìn cô, tựa hồ như đang suy nghĩ lời nói của cô là thật hay giả.

“Ngày đó Hứa Nham muốn mang tôi đi thăm ba của tôi, kết quả trên đường bị một chiếc xe tải đụng phải. Vốn dĩ là đâm trúng tôi, nhưng anh ta che chở cho tôi, lại tự làm mình bị thương. Anh tin hay không thì tùy.”

Câu nói cuối cùng của Hạ Thiên Tinh tựa hồ có chút giận dỗi. Trong mắt anh hồ nghi. Chẳng qua, nghe cô nói xong, sắc mặt lại càng ngày càng tối lại. Ở ban đêm tối tăm thoạt nhìn có chút làm cho người ta sợ hãi.

Ánh mắt anh đảo quanh toàn thân cô, trầm giọng hỏi: “Bị thương chỗ nào rồi?”

“Hứa Nham sao? Bị thương mấy cái xương sườn, xuất huyết, bất quá hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm, anh ta……”

“Người tôi hỏi là em!” Bạch Dạ Kình cau mày nói. Ai muốn quan tâm người kia? Hắn thế nào liền thế đấy. Một người đàn ông, gãy có mấy cái xương sườn thì tính là cái gì?

Hạ Thiên Tinh lúc này mới phản ứng lại, anh tin lời cô nói!

“Tôi không có việc gì. Cũng chỉ là trật mắt cá chân, sớm đã tốt lên rồi. Chỉ có Hứa Nham bị thương tương đối nghiêm trọng.”

Anh liếc mắt cô một cái, Hạ Thiên Tinh không hiểu anh có ý tứ gì. Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã ngồi xổm xuống. Mắt cá chân bên phải bị anh nắm lấy, sự ấm áp từ bàn tay truyền đến khiến Hạ Thiên Tinh muốn nhảy dựng, không thể đứng thẳng.

Tay đè ở trên vai anh, chống đỡ người mình, lại chỉ nghe được anh nói: “Để lại sẹo rồi.”

Trái tim Hạ Thiên Tinh nhất thời đập mạnh, cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngồi xổm xuống, chỉ cảm thấy tinh thần có chút hoảng hốt. Anh đường đường là tổng thống một nước, trước nay cũng chỉ có người khác ở trước mặt anh cúi đầu, nhưng giờ anh lại cúi đầu trước cô.

Hiện giờ, ở trước mặt đám người Lãnh Phi, anh lại không hề kiên kị ngồi xổm trước mặt mình.

Trong lòng Hạ Thiên Tinh không thể nói được cảm giác bây giờ. Cô chỉ cảm thấy mắt cá chân có chút đau, theo bản năng tránh ra, nói: “…… Không có việc gì, một chút sẹo không tính là cái gì.”

Bạch Dạ Kình lúc này mới đứng dậy. Hạ Thiên Tinh đem tay từ trên vai anh dời đi, có chút không được tự nhiên trước ánh mắt của anh. Nghe được anh hỏi: “Vì sao đến bây giờ mới nói?”

“Căn bản là anh không cho tôi cơ hội giải thích……” Cô nhẹ giọng phản bác. Ngày đó rõ ràng muốn giải thích, kết quả bị anh ngăn cản. Cuối cùng, cô còn bị đuổi đi.

Bạch Dạ Kình thế nhưng một chút cũng không cảm thấy áy náy. Chỉ là cúi xuống mà nhìn cô, “Cho nên, em cùng hắn kỳ thật không có gì hết?”

Điểm này, anh để ý.

Hạ Thiên Tinh quả thực cạn lời. Bọn người Lãnh Phi đều ở đây, nếu một hai phải hỏi, chẳng phải anh nên đem thanh âm đè thấp lại sao? Cô quay người, “Anh đem điện thoại trả tôi đi.”

“Hai người lên giường rồi sao?” anh bướng bỉnh nhìn chằm chằm cô, dường như hôm nay không cho anh đáp án, anh liền không buông tha.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy bất lực với loại người da mặt dày, trực tiếp duỗi tay đoạt lại di động. Bạch Dạ Kình bắt được tay cô, dùng lực áp ra sau, cô lại bị giam tại cột đèn đường.

Cô tức giận, “Người đã bị đâm thành như vậy, còn có thể làm cái gì? Tôi chỉ là ở bệnh viện chăm sóc anh ta, không làm chuyện gì xấu như anh tưởng…”

Cô biết, lời cô nói ra, anh xem như thật sự vừa lòng. Nét mặt âm trầm của anh hoàn toàn tan biến. Lực cũng nới lỏng đi rất nhiều.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn sắc mặt anh hòa hoãn một chút, tâm tình cũng tốt lên. Nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau, hỏi: “Hiện tại có thể đem điện thoại trả tôi không?”

“Di động em có bảo bối gì sao?” anh nhìn cô.

Cô nhanh chóng lắc đầu.

Người phụ nữ này, quả thực chính là lạy ông tôi ở bụi này!

“Lên xe, lên xe trả lại cô.”

……………………

Kết quả, Bạch Dạ Kình đuổi bọn Lãnh Phi đi, tự mình chở Hạ Thiên Tinh về.

Số lần cô ngồi trên xe được anh lái là rất ít, hiện tại lại ngồi ở bên cạnh anh, chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Hai người, dọc theo đường đi cũng không nói chuyện. Tuy rằng đã nói rõ chuyện thất hứa hôm sinh nhật. Nhưng chuyện anh đuổi cô ra khỏi nhà vẫn chưa có đáp án.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình dọn ra ngoài là quyết định sáng suốt, cho nên căn bản sẽ không chủ động nói trở về. Bạch Dạ Kinh người này xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, việc đổi ý hoàn toàn không thể.

Kết quả, hai người một đường trầm mặc, rất nhanh liền đến tiểu khu mà cô thuê.

“Tới rồi.” cô gỡ đai an toàn. Hiện tại thời gian thật sự không còn sớm, toàn bộ tiểu khu đều yên tĩnh, một chút thanh âm đều không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK