Mục lục
Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Phi Phi

Betaer: Quỳnh

Đối phương lại hoàn toàn không cho cô cơ hội nói thêm bất cứ lời nào nữa, trực tiếp đem điện thoại cắt đứt.

Hạ Tinh Không cảm thấy là ai đó đã chơi cô, không cam lòng liền gọi điện thoại lại lần nữa. Đối phương chỉ thở dài, nói: ” Tinh Không, cô cũng đừng phát điên làm gì, chuyện này ngay cả bộ trưởng cũng không có cách nào cho cô công đạo. Chỉ nói, là ý tứ từ người bên trên đưa xuống. Gần đây cô có đắc tội với người nào sao?”

Đối phương đem chuyện nói đến mức này, Hạ Tinh Không sửng sốt một lúc lâu. Nếu chỉ một câu nói mà loại bỏ cô dễ như trở bàn tay, mà gần đây người mà cô có khả năng đắc tội nhất, chỉ có thể là…

Tổng thống đại nhân sao?

Chẳng lẽ, anh ta sẽ vì Hạ Thiên Tinh mà nhúng tay vào việc này?

Hạ Tinh Không càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng được, trước sau cũng không muốn tin tưởng Hạ Thiên Tinh có thể có mị lực như vậy. Chưa từ bỏ ý định, cô lại đem điện thoại gọi cho Hứa Nham.

Cho đến khi Hứa Nham nói với cô, thật sự là Tổng Thống tiên sinh đưa lệnh xuống, lúc này cô mới hoàn toàn tin tưởng. Cô tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là đem điện thoại ném đi.

Hạ Tinh Không nổi giận đùng đùng kéo cửa phòng chạy ra ngoài. Lý Linh Nhất hưng phấn tiến vào, “ Tinh Không, con mau tới đây nhìn xem, mẹ mới vừa mua cho con đôi giày múa này. Thử xem có thích hợp hay không?”

“Còn thử cái gì mà thử! Bây giờ con không đi được nữa!”

Lý Linh Nhất “A!” lên một tiếng, “Xảy ra chuyện gì? Vé máy bay không đặt được sao? Sao có thể nói không đi là không đi?”

“Còn không phải là con tiện nhân Hạ Thiên Tinh sao?”

“Cô ta thì có quan hệ gì?” Lý Linh Nhất nhất thời không rõ.

Hạ Tinh Không nhớ tới hai ngày này xảy ra đủ loại chuyện, hốc mắt đều đỏ.

“Cô ta leo lên giường của tổng thống, bây giờ loại bỏ con ra khỏi vũ đoàn. Hứa Nham nói, tổng thống đã tự mình nói, nếu con không đi xin lỗi cô ta, thì con tự gánh lấy hậu quả! Bây giờ chỉ là loại bỏ con khỏi chuyến đi lần này, nếu như con còn không tự mình tới cửa xin lỗi, không chỉ là chuyến đi này, chuyện khiêu vũ về sau cũng đừng mong nghĩ tới!”

Lý Linh Nhất hoàn toàn bị chấn động, “Không có khả năng đi? Tổng thống…… Có thể bảo vệ nó đến như vậy sao? Con tìm nó thế nào?”

“Con trước đi tìm cô ta!” Hạ Tinh Không bỏ qua một bên Lý Linh Nhất, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

“Con biết nó ở chỗ nào mà tìm sao?” Lý Linh Nhất đuổi kịp, truy hỏi.

“Phủ Tổng thống!”

Phủ Tổng thống?

Lý Linh Nhất chấn kinh lần nữa. Hạ Thiên Tinh……ở phủ tổng thống?! Trời ạ! Liệu có một ngày, người phụ nữ đó muốn biến thành tổng thống phu nhân sao?

………………

“Bác sĩ Phó, anh ta thế nào?” Chờ sau khi kiểm tra xong, Hạ Thiên Tinh mới hỏi Phó Dật Trần.

“Hạ tiểu thư, tạm thời cô và Tổng thống đừng gặp mặt. Hai người cách ly đi, cô vất vả lắm mới hạ sốt, đừng lại lây bệnh cho nhau.” Phó Dật Trần trả lời.

Hạ Thiên Tinh nhìn vào mắt Bạch Dạ Kình, gật đầu, “Ừ, được rồi. Bây giờ tôi lập tức đi ra ngoài.”

Bạch Dạ Kình đen mặt. Người phụ nữ này, từ khi nào thì ngoan như vậy?!

“Còn có……” Phó Dật Trần dừng một chút, giọng thanh thanh nói: “Nếu không cần tiếp xúc, liền nhất định không thể hôn môi, chuyện này, tôi không nói, hai người cũng biết chứ?”

“……” Hạ Thiên Tinh mặt lập tức liền đỏ.

Bạch Dạ Kình lấy gối ném qua, “Bác sĩ Phó, cậu thật sự rất dong dài!”

Phó Dật Trần đem gối đầu vững vàng tiếp được, “Tổng Thống tiên sinh, tôi chỉ là tận tâm nhắc nhở mà thôi.”

“Tôi đi ra ngoài trước, hai người nói chuyện đi.” Hạ Thiên Tinh kéo cửa chạy ra ngoài. Bước chân vội vàng không thua ai.

Hạ Thiên Tinh trở về phòng mình, chuẩn bị ăn bữa sáng. Di động vang lên, Trì Vị Ương ở bên kia nói: “Thiên Tinh, cậu qua đây nói một tiếng cho mình vào đi. Soát người cũng xong rồi, chứng thực thân phận cũng xong rồi nhưng lại một mực không cho mình vào!”

“Cậu đang ở đâu?”

“Ở bên ngoài phủ tổng thống!”

“Cậu tới thật à?” Hạ Thiên Tinh nhớ lại, may mắn là bác sĩ Phó mang theo rất nhiều quần áo ở lại đây, “Cậu đợi một chút, mình cho người ra đón cậu.”

Một lát sau, người hầu đem theo Trì Vị Ương đi vào trong phủ, đi đến phòng khách.

Trì Vị Ương một đường cùng người hầu oán giận, “ Muốn vào nơi này thật phiền phức quá, gác cổng tầng tầng lớp lớp, còn phải kiểm tra vân tay, đo nhiệt độ cơ thể nữa.”

“Không có biện pháp, dù sao nơi này là nơi đặc thù.”

Ngẫm lại cũng là đúng thật, biệt thự cao cấp của Tổng thống đại nhân có thể không đặc thù sao?

Trì Vị Ương vừa đi vừa tham quan, có cảm giác như đi vào Đại Quan Viên. Đi đến phòng tiếp khách, cửa lớn màu bạc đột nhiên bị kéo ra, một bóng người thon dài từ bên trong bước ra, cô liếc mắt nhìn một cái, bước chân bỗng dưng khựng lại, cả người cứng ngắc.

Thế nhưng lại là anh ta!

Phó Dật Trần……

Phó Dật Trần……

Đã bao nhiêu lâu chưa nhìn thấy?

Lâu đến nỗi…… cô cảm thấy chính mình đều sắp quên mất tên anh ta……

Lâu đến nỗi, khuôn mặt này, cơ hồ trong đầu của cô đã biến mất, một chút dấu vết đều không có……

Thời gian điên cuồng trước kia, ăn cơm sẽ nhớ anh ta, đi đường sẽ nhớ anh ta, ngay cả lúc ngủ trong đầu cũng đều là anh ta.

Chính là, sau này lại…… Liền thật sự không còn có nhớ tới nữa……

Cô quên anh ta……

Quên mất người từng là sinh mệnh, là người quan trọng nhất của cô……

Phó Dật Trần hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ ở nơi này gặp đượv Trì Vị Ương. Cũng vô cùng chấn động.

Môi Trì Vị Ương giật giật, muốn nói cái gì, thế nhưng, lại nghiêng người tránh đi, hướng phía bên trong đi thẳng.

“Đứng lại!” Cũng không biết là bị cái gì, Phó Dật Trần một phen kích động, nắm lấy cánh tay cô.

Sức lực cùng nhiệt độ của lòng bàn tay vọt tới, Trì Vị Ương chỉ cảm thấy lòng đau đến muốn nứt ra rồi. Lại chỉ lành lạnh liếc anh một cái, hỏi người hầu, “Người này là ai? Tại sao không lễ phép như vậy!”

“Bác sĩ Phó, Trì tiểu thư là khách của Hạ tiểu thư.” Người hầu nhanh chóng giải thích.

“Mặc kệ là khách hay cái gì, muốn qua cửa đều phải khử độc!” Phó Dật Trần giải thích, lôi kéo cô qua phòng khác, Trì Vị Ương giãy giụa hai tay nhưng lại không thoát được.

Người đàn ông này, sức lực lớn đến khủng bố!

Cô bị đẩy mạnh vào một phòng, bên trong có mấy người y tá. Nhìn thấy Phó Dật Trần mặt lạnh đi vào, vội chào hỏi: “Bác sĩ Phó.”

Chào hỏi xong, mới đưa ánh mắt tò mò nhìn đến người phụ nữ trẻ tuổi bị anh túm đi vào.

Cô gái này là ai? Rất ít thấy bác sĩ Phó thân cận với một người phụ nữ như vậy.

“Giúp cô ấy khử độc toàn thân! Còn có, chuẩn bị một bộ quần áo phòng hộ cho cô ấy mặc vào!” Phó Dật Trần mặt không chút biểu cảm phân phó.

“Dạ.”

Phó Dật Trần đi ra ngoài. Đi tới cửa, lại bỗng dưng dừng lại, quay đầu lại dặn dò một câu: “Đem quần áo mặc cho cẩn thận, đừng cho virus có bất cứ cơ hội xâm nhập!”

Thái độ vẫn lạnh nhạt ngang ngược như cũ.

“Được, ngài yên tâm.” Nhân viên y tế trả lời.

Anh ta cũng không có ở lâu, đóng sầm cửa lại, để lại bóng lưng lạnh lùng rời đi. Cho đến khi cửa hoàn toàn bị đóng lại, Trì Vị Ương mới nghiêng đầu đi, miệng muốn nói lại thôi. Rõ ràng cái gì cũng đều nhìn không thấy, mắt cô lại giống như bị móc ra.

Hốc mắt, dần dần, đỏ một vòng……

Khó có thể tự khống chế. Hết thảy, tới quá đột nhiên, giống như là nằm mơ.

Có vẻ, thật không chân thật……

Chính là, người kia, rõ ràng là xuất hiện một cách chân thật……

……

“Cô là bạn của bác sĩ Phó?” Nhân viên y tế một bên giúp cô khử độc, một bên thuận miệng trò chuyện: “Thoạt nhìn bác sĩ Phó rất khẩn trương vì cô.”

“A~ anh ta đối với mỗi người phụ nữ cũng đều khẩn trương như vậy?” Trì Vị Ương lạnh lạnh cười. Ngực cô thực sự buồn.

“Cái đó không có đâu.”

Trì Vị Ương nhìn đối phương liếc mắt một cái, “Mọi người rất quen thuộc với anh ta sao? Gặp qua vợ anh ta sao? Đẹp chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK