Có thể tưởng tượng được, vừa rồi anh dùng bao nhiêu sức.
"Phu nhân, cô né qua một bên để tôi băng bó cho bác sĩ Phó.
Y tá trưởng mang thuốc và vải màn đưa đến. Hạ Thiên Tinh lập lức lui qua một bên.
Phó Dật Trần được y tá trưởng dìu ngồi trên hành lang. Cả người anh như bị rút sạch linh hồn, thẫn thờ ngồi đó, thẫn thờ nhìn chằm chằm mặt đất, thẫn thờ mặc y tá trưởng băng bó.
Vết thương trên tay, vết thương cũ còn chưa kịp xử lý bây giờ lại có thêm vết thương mới, trầy da, thật sự nhìn thấy mà giật mình. Bôi thuốc sát trùng nhất định là cực kỳ đau đớn, nhưng anh ngay cả mi tâm cũng không nhíu lại, chết lặng tựa như không biết đau.
Chút đau đớn này so với Vị Ương của anh, con của anh có là gì.
Vị Ương.
Em nhất định phải bình an.
Chúng ta còn phải kết hôn, còn phải làm hôn lễ, còn phải có thêm một bé gái dễ thương.
Hạ Thiên Tinh không đành lòng nhìn tiếp, đi qua bên cạnh hỏi tình hình.
Y tá nhẹ giọng thuật lại chuyện vừa xảy ra: “Không biết người đàn ông đó từ đâu đến, có thể là người nhà bệnh nhân, đột nhiên mang dao theo muốn đả thương bác sĩ Phó, Trì tiểu thư cản lại. Kết quả biến thành như vậy.”
“Vậy hiện tại tình hình Vị Ương thế nào? Đứa bé có nguy hiểm hay không?”
Y tá thở dài.
“Bác sĩ phụ khoa cũng đi vào, nhưng tình hình không quá lạc quan. Vừa rồi bác sĩ Phó tự tay ký giấy thông báo tình hình nguy kịch của bệnh nhân.”
Thông báo tình hình nguy kịch.
Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, hai chân như nhũn ra.
“Phu nhân.” Y tá thấy vậy vội vàng đỡ cô. Hai tay cô vịn lan can mới không ngã xuống.
Ngay cả cô cũng cảm thấy đau đớn như vậy, huống chi bác sĩ Phó.
Có thể tưởng tượng được, vào giờ phút này, trong lòng anh đang đau đớn và dằn vặt bao lớn.
Hạ Thiên Tinh thở mạnh mấy lần, cho mình bình tĩnh lại, nhưng thấy dáng vẻ Phó Dật Trần thần thỡ ngồi đó, hốc mắt không kiềm được mà ướt lên.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Lần đầu tiên, cảm thấy mỗi một giây đồng hồ đều đau khổ. Loại đau khổ này, giống như không ngừng ném trái tim vào trong chảo dầu nhiệt độ cao.
Hạ Thiên Tinh và Phó Dật Trần ngồi trên hành lang dài, nhưng không có ai mở miệng nói chuyện.
Cả hành lang dài, đặc biệt yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức khiến lòng người sợ hãi.
Y tá chạy đến phòng cấp cứu, cầm túi máu. Anh luôn sững sờ hóa đó nhất thời đứng lên, kéo y tá lại, khàn khàn hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào? Đã qua nguy hiểm chưa?”
“Bác sĩ Phó, anh bình tĩnh đã.”
“Tôi hỏi cô tình hình thế nào?”
Y tá không dám nói, bị anh gầm lên, sợ hãi nắm chặt túi máu. Run rẩy mở miệng: “Tình hình còn đang nguy hiểm. Xin anh mau để tôi đi vào, không thể trễ nãi.”
Hạ Thiên Tinh tiến lên, vỗ vai anh trấn an: “Anh cho cô ấy đi vào trước đi.”
Phó Dật Trần cũng không dám làm trễ nãi thời gian, bàn tay chậm rãi buông cánh tay y tá ra. Y tá thấy vậy, cũng không để ý trấn an anh, ôm túi máu vội vã tiến vào.
Lại đau khổ.
Loại đau khổ này hầu như muốn hai mạng người.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu bị mở ta.
“Bác sĩ Phó, bác sĩ Phó.”
Y tá còn chưa đi ra, thanh âm đã truyền đến. Không phải vui mừng, mà là hoảng hốt, sợ hãi, hai tiếng đó giống như cây dao nhọn đâm vào lòng Phó Dật Trần.
Anh chậm rãi đứng lên, không mở miệng, nặng nề nhìn đối phương.
Trong mắt đối phương che một lớp sương mù dày đặc: “Mẹ đứa bé kiên quyết muốn giữ đứa bé, bác sĩ Lý không đồng ý, bảo tôi ra hỏi ý kiến anh.”
Thân hình Phó Dật Trần mạnh mẽ chấn động, ngón tay đâm vào thịt.
Hạ Thiên Tinh ngồi đó, chỉ cảm thấy trong đầu nhất thời trống không, giống như thiếu dưỡng khí.
Cho nên.
Ý của y tá là…
Bất luận thế nào, chỉ có thể bảo vệ một người.
Lát sau, cô nghe giọng nói khàn khàn của Phó Dật Trần vang lên: “Phải giữ lại người lớn, KHÔNG THỂ ĐỂ CHO CÔ ẤY CÓ CHUYỆN.”
Mấy chữ cuối cùng, nặng nề như cắn răng nói ra. Mỗi một chữ đều cứng rắn, mỗi một chữ đều mang theo nặng nề và run rẩy.
Lời vừa dứt, cửa phòng cấp cứu đóng lại lần nữa, tiếng vang kia, tựa như ma âm đến từ địa ngục.
Anh rốt cuộc không chịu nổi đả kích trầm trọng, lui về sau một bước, tựa vào tường. Thân hình cao lớn lạnh như băng, thẫn thờ trượt xuống.
Ánh mắt trống rỗng.
Cả người cũng trống rỗng.
Hốc mắt Hạ Thiên Tinh ửng đỏ, không khỏi xoa xoa hốc mắt.
Quả thật khiến lòng người đau đớn.
Loại đau khổ này, sao người thường có thể chịu được.
Lúc đứa bé được ôm ra đã không còn hơi thở. Cả người bầm tím, thê thảm không nỡ nhìn.
Tay Phó Dật Trần run run ôm lấy đứa bé, gào khóc lớn.
Mấy tiếng trước, anh thậm chí còn kích động mình sắp được làm ba.
Nhưng hôm nay.
Thựa tế ra sức đánh anh một đòn đau đớn.
Ruột gan đứt từng khúc, đau đớn cực điểm, không ai bằng.
Không ai bằng.
Anh biết y thuật của bác sĩ Đàm và bác sĩ Lý. Nếu không phải thật sự không thể cứu vãn, sẽ không có kết cục như vậy.
Trừ oán hận mình không chăm sóc kỹ, bảo vệ tốt mẹ con họ, anh còn có thể oán hận ai.
Hai tiếng sau, Trì Vị Ương được đẩy ra ngoài. Cô rất yếu ớt, mắt nhắm chặt, không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng cái bụng nhô lên, trở nên bằng phẳng.
Vẫn chưa hoàn toàn qua nguy hiểm, cô được đẩy vào phòng giám sát đặc biệt.
Một đêm kia.
Hạ Thiên Tinh không dám ngủ một mình.
May là có Hạ Đại Bạch ở cùng cô.
Nhưng đến khi bé ngủ, cô không có chút buồn ngủ.
Trong đầu, tiếng gào khóc của bác sĩ Phó lặp đi lặp lại, còn có đứa bé đáng thương kia.
Đứa bé thật sự rất nhỏ, tay chân hoàn thiện, thậm chí, dáng dấp còn rất giống ba.
Nhưng…
Lại không có hơi thở.
Hạ Thiên Tinh nghĩ đến, lòng vẫn tràn đầy bi thương.
Cô khoác áo khoác, đứng ngoài ban công nhìn ngôi sao trên trời. Thậm chí không dám nghĩ đến lúc Trì Vị Ương tỉnh lại, phải đối mặt với tất cả thế nào.
Bạch Dạ Kình gọi điện thoại đến.
Lòng vốn tràn đầy bi thương, nghe giọng anh, trong lòng nhất thời buồn bã. Không nói được gì, chóp mũi chua xót.
Bạch Dạ Kình đã đến nước ngoài, lúc này nghe hô hấp nặng nề của cô, thấp thỏm trong lòng.
“Sao thế?”