Beta: Quỳnh
Một hàng ba người đi ra ngoài, vừa ra đến cửa bệnh viện liền nghe được âm thanh huyên náo.
“Tổng Thống tiên sinh, ngày 15 chính là ngày tổ chức tiệc đính hôn của ngài và Tống tiểu thư, xin hỏi lần này hai nhà đính hôn có ảnh hưởng gì đến tình hình chính trị không?”
“Ngài cùng Tống tiểu thư dự định tổ chức tiệc tính hôn ở đâu? Đến khi đó mọi người sẽ được nghỉ, cùng đến chúc mừng chứ?”
“Nếu đã quyết định thời gian đính hôn thì hai ngươi đã tính toán đến kết hôn rồi chứ? Nghe nói, hai người là liên hôn vì chính trị, vậy thật sự là không có tình cảm với nhau sao?”
………..
Tại bậc thang bệnh viện, họ bị truyền thông vây quanh. Mỗi người hỏi một vấn đề, vấn đề sau so với trước càng bạo hơn.
Hạ Thiên Tinh nghe thấy nhưng không ngẩng đầu, chỉ bước nhanh ra ngoài cùng với đống hành lí trong tay. Chính là, phía trước có rất nhiều phóng viên cùng với đủ loại máy quay đạo cụ, mà tài xế đã đi lấy xe, lão thái thái cùng với Hạ Quốc Bằng đã tiến lên trước đẩy đám người ra rồi, cô thân là con gái sao có thể so với cái đám đàn ông này, hơn nữa trên tay lại cầm thêm đống hành lí, vì vậy muốn chen chúc để ra ngoài là rất khó.
Miễn cưỡng đi được vài bước, đám phóng viên vừa bị đẩy ra lại ùa lên, thấy thế cô vội lùi về sau, nhưng sau lưng lại là những bậc thang, dưới chân liền bước hụt, cô trượt một cái đã ngã thật mạnh trên bậc thang. Mắt thấy đám người muốn bước tới có thể dẫm qua mình, cô chỉ có thể kinh ngạc, hoảng loạn chống tay muốn đứng dậy, nhưng khuỷu tay lại bị một lực vô cùng mạnh mẽ túm lấy, dễ như trở bàn tay.
Hạ Thiên Tinh còn chưa phục hồi tinh thần lại chỉ nghe ‘tách tách’ liên tục, những ánh sáng lóe lên từ máy chụp hình làm cô không tài nào mở mắt được, chỉ còn cách dùng tay che đi ánh sáng, ghé mắt xem, không nhìn thì thôi chứ nhìn rồi mới giật mình, người giúp cô thế nhưng lại là Bạch Dạ Kình, hơn nữa hai người đang mắt đối mắt, phát ra ánh sáng mãnh liệt làm cô hoa mắt. Thân ảnh của anh chặt chẽ bao lấy cô, ánh mắt thì dừng trên người cô, thâm thúy mà phức tạp.
Hạ Thiên Tinh sửng sốt hồi lâu, ngở ngẩn cùng anh đối mặt, cả người dường như bị rút đi linh hồn, hồi lâu vẫn còn thất thần. Cho đến khi phóng viên lại lần nữa xông tới.
“Tổng thống tiên sinh, ngài cùng vị tiểu thư này có quen nhau sao?”
“Xin hỏi hai người là quan hệ gì?”
“Nhìn bộ dáng hai ngươi rất thân mật, là người tình cũ sao?”
……
Lần này thì mọi vấn đề đều tập trung lên người của Hạ Thiên Tinh. Cô rất bội phục giới truyền thông nhạy bén, gần như chỉ là một sự việc ngoài ý muốn mà bọn họ thế nhưng cũng có thể nói ra những từ ngữ “người tình cũ” cùng “thân mật”.
Việc đầu tiên cô làm sau khi hoàn hồn là hướng anh nhoẻn miệng cười, khách khí mà lại xa cách, “Cám ơn, Tổng Thống tiên sinh.”
Đây tuyệt đối là thái độ bình thường của dân chúng đối với Tổng thống.
Cô bất động thanh sắc đem tay mình từ lòng bàn tay của anh rút ra. Anh không nói chuyện, mặt hơi căng, môi mỏng nhấp thành một chữ, chỉ lạnh lạnh mà nhìn cô ban đầu còn đứng bên người mình nay đã thối lui đến một khoảng cách an toàn. Ánh mắt, trầm thêm vài phần.
Micro cùng với camera trực tiếp đưa tới trước mặt Hạ Thiên Tinh.Cô mỉm cười trả lời, gãi đúng chỗ ngứa của đám phóng viên, “Lần này tôi có người nhà bị bệnh, lại có thể nhìn thấy Tổng thống tiên sinh quả thực là vinh hạnh. Cha của tôi có thể khỏi, ít nhiều cũng nhờ Tổng thống tiên sinh.”
Nguyên lai, chỉ là người nhà.
Tất cả mọi người có chút nhụt chí, vốn đang cho rằng có thể đào thên chuyện. Ai ngờ…
Sắc mặt Bạch Dạ Kình âm u, cái gì cũng chưa nói, chỉ là quay đầu liếc mắt Hạ Thiên Tinh một cái rồi sau đó lại nhìn Lãnh Phi.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh có chút bồn chồn, không dám ở lâu, chen từ trong đám người đi ra. Lãnh Phi tiếp thu ý trong ánh mắt của Tổng thống, đến bên Hạ Thiên Tinh giúp cô cầm hành lí, che chở cho cô, làm cho cô rời đi một cách nhẹ nhàng yên lặng.
Hạ Thiên Tinh vừa đi, lực chú ý của đám nhà báo tự nhiên lại trở về bên người anh. Cảm xúc của anh tựa hồ không tốt, so với vừa rồi còn kém hơn rất nhiều, đối mặt với truyền thông không mở miệng nói một lời mà chỉ lạnh mặt đi tiếp. Hạ Thiên Tinh không hề quay đầu lại, đi xuống bậc thang hướng Lãnh Phi nói: “Cám ơn, đưa hành lí lại cho tôi đi.”
“Ngài lên xe, tôi sẽ đem hành lí để vào.”
“Đừng.” Hạ Thiên Tinh khăng khăng giữ hành lí, “Mọi người đều biết anh là thuộc hạ bí thư cùng sĩ quan phụ tá của Tổng thống, mà truyền thông thì bắt bóng gió vô cùng lợi hại, tôi cũng không nghĩ sẽ cho anh ấy thêm phiền toái. Anh mau trở về đi thôi.”
Lãnh Phi có chút vui, “Ngài ấy nếu biết Hạ tiểu thư quan tâm mình như vậy nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Hạ Thiên Tinh rũ lông mi, hơi hơi run rẩy, trong chốc lát mới ngẩng đầu, môi khẽ mở, “Tôi vẫn luôn không có cơ hội cùng anh ấy nói chúc mừng, có cơ hội thì phiền toái anh giúp tôi truyền đạt một chút.”
Lãnh Phi thở dài, “Loại lời nói này, tối thấy vẫn là Hạ tiểu thư đích thân nói mới có thể xem là có thành ý.”
Anh ta dám nói lời này, sẽ bị Tổng thống dùng ánh mắt giết chết đi?
“Không nói nhiều, bà và ba tôi đều đang đợi.” Hạ Thiên Tinh quay đầu lại, ánh mắt ngừng ở ven đường, “Tôi đi trước.”
“Được. Vẫn là gửi lời chúc mừng của tôi đến Hạ tiên sinh, đã an toàn vượt qua một cửa ải khó khăn.”
“Được. Tôi thay ba cảm ơn anh.”
…………….
Lãnh Phi nhìn theo Hạ Thiên Tinh rời đi mới một lần nữa trở lại trong đám người, ngăn phóng viên ra, hộ tống Tổng thống vào xe.
Bạch Dạ Kình lên xe, Lãnh Phi cũng ngồi trong xe. Hai người đối mặt nhau, sắc mặt Bạch Dạ Kình như thường nhìn vào bưu kiện điện tử, một hồi sau mới giống như có chút không để ý mở miệng: “Vừa nãy?”
“Hả?” Lãnh Phi ngẩng đầu nhìn anh, tỏ vẻ khó hiểu.
Mày Bạch Dạ Kình nhăn lại, tựa hồ là đối với cái phản ứng trì độn ngu ngốc đó vô cùng không hài lòng. Lãnh Phi rùng mình, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, “Căn bản là ngài hỏi tôi vừa mới cùng Hạ tiểu thư nói cái gì!?”
Bạch Dạ Kình không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ ngồi yên đó, lưng hơi thẳng. Ánh mắt vẫn còn ở trên bưu kiện. Dường như anh không hề để ý đến đáp án. Nhưng là, có không để ý hay không thì trong lòng anh là rõ nhất.
“Cái kia…..Hạ tiểu thư thật sự có cùng tôi hàn huyên vài thứ, nhưng…..tôi không dám nói ra.”
Bạch Dạ Kình khẽ nâng mí mắt. Trên trán Lãnh Phi đã xuất hiện tầng mồ hôi lạnh, “Ngài là thật sự muốn nghe?”
“Nói.”
“Khụ khụ!” Lãnh Phi làm thanh giọng, bất cứ giá nào cũng điều chỉnh cho chính mình ngồi ngay ngắn, nói: “Hạ tiểu thư nhờ tôi truyền đạt cho ngài một tiếng ‘chúc mừng’.”
“Cái gì?” Bạch Dạ Kình làm như không nghe được hai chữ kia, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lãnh Phi, thanh âm cũng lạnh, “Lặp lại.”
Lãnh Phi đáy lòng bồn chồn, liền biết đây không phải chuyện tốt. Anh ta lấy hết can đảm, chậm rãi nói lại một lần: “Hạ tiểu thư nói…Chúc mừng ngài cùng Tống tiểu thư đính hôn.”
Anh vừa nói xong, ‘bang——’ một tiếng, ipad bị ném thật mạnh sang bên, chạm vào vách xe liền phát ra một tiếng trầm vang. Sắc mặt của người nào đó tức khắc âm trầm đen như than. Không khí trong xe, thấp đến không thể thấp hơn nữa.