Trì Vị Ương hốc mắt còn hồng hồng.
Mẹ Trì mở cửa ra, người đứng bên ngoài khiến Trì Vị Ương ngây ngốc một hồi. Đôi mắt vừa rồi còn phiếm hồng giờ lại ứa nước mắt.
Cô trăm triệu không nghĩ tới, giờ này khắc này, anh sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Phó Dật Trần vừa vào cửa, tầm mắt liền chuyển đến người cô, không chuyển được đi. Đôi mắt phiếm hồng của cô và cổ tay sưng đỏ, anh đều nhìn thấy cả.
“Lâu rồi không gặp Dật Trần, con còn tuấn lãng hơn trước kia.” Mẹ Trì dẫn đầu mở miệng.
Lai Phượng Nghi kéo đứa con một cái: “Còn không mau chào dì rồi đưa quà cho dì đi!”
Phó Dật Trần lúc này mới bừng tỉnh đưa quà qua, lại hàn huyên vài câu. Mẹ Trì vui mừng nhìn anh, lại dường như có chút tiếc nuối nói: “Nghe Phượng Nghi nói con kết hôn đã lâu, sao lại không dẫn vợ tới chơi?”
Trì Vị Ương ở bên cạnh nắm chặt tay, móng tay gần như cắm vào trong lòng bàn tay.
Anh đang nói gì, những người khác đang nói gì, cô một chữ cũng không nghe được. Chỉ cảm thấy trong đầu lộn xộn, suy nghĩ không rõ ràng.
“Bác, mọi người vào ngồi chơi đi ạ, con đi siêu thị mua thêm chút đồ ăn.” Trì Vị Ương cảm thấy mình sắp nhịn không nổi cơn giận này rồi, chỉ đơn giản chào hỏi, bất chấp sắc mặt ba mẹ liền vội vàng đẩy cửa ra ngoài.
Lai Phượng Nghi nhìn bóng dáng cô, hỏi: “Vị Ương hình như không vui, tụi mình đến làm phiền rồi?”
“Sao cậu lại nói vậy? Cậu đến con bé vui còn không kịp.” Mẹ Trì kéo Lai Phượng Nghi ngồi xuống, ba Trì vào trước chuẩn bị nước trà.
Trì Vị Ương vừa đi, Phó Dật Trần không ngồi yên được.
“Mẹ, dì, hai người trò chuyện, con ra ngoài xem Vị Ương thế nào.”
Cũng không đợi hai người gật đầu, Phó Dật Trần đã vội vàng đuổi theo.
Hai vị trưởng bối nhìn hai người một trước một sau ra ngoài, trầm tư, không hẹn mà cùng thở dài.
Sau đó, Lai Phượng Nghi lắc đầu nói: “Là Dật Trần nhà mình không có cái phúc đó.”
“Sao nói vậy được, có thế thì cũng là Vị Ương nhà mình.” Mẹ Trì nghĩ cô chưa kết hôn đã có con, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói không lên lời. Chỉ nói: “Con bé nếu có thể ở cùng Dật Trần đã tốt, tới tuổi này rồi còn để mình với ba nó lo lắng không thôi.”
Trì Vị Ương một mình xuống thang máy.
Ra khỏi tầng trệt, nhìn sắc trời xám xịt bên ngoài cũng không biết mình nên đi đâu.
Cuối cùng vẫn đi siêu thị.
Đã gần cuối năm, tất cả hoa quả và vật dụng hàng ngày đều được giảm giá, cho nên trong siêu thị vốn không lớn lắm này chật ních toàn người. Trì Vị Ương chọn mấy trái quýt, lại cầm mấy trái bưởi cho vào rổ.
Đang muốn đến lấy hoa quả khác, một người đàn ông cao to cạnh đó bỗng lao tới dọa cô nhảy dựng, sợ đụng tới vào bụng mình vội lui về sau một bước.
Nhưng vì rất đông đúc nên không biết là ai hốt hoảng ngã vào chồng hàng hóa.
Chồng hàng lung lay nhìn như sắp đổ tới nơi.
“Có phụ nữ có thai, mau tránh ra!”
Có người nhắc nhở...
Trì Vị Ương nhìn chồng hàng kia, tay chân bỗng nhiên lạnh lẽo. Đang muốn né đi nhưng lúc ấy cả người cứ như dại ra, dưới chân như bị dán hồ.
Một lúc lâu mà vẫn ngây ngốc đứng im tại chỗ.
“Ngu ngốc!”
Mãi đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Sau đó, vai bị ôm lấy, cả người cô xoay tròn được người ôm vào lòng. Thân mình cô đánh mạnh vào người nọ.
Chồng hàng đổ ập xuống tung tóe khắp phòng.
Nhưng...
Giây phút đó, Trì Vị Ương lại không nghe thấy gì hết, chỉ nghe thấy hô hấp nặng nề của người nọ vang lên bên tai.
Còn có anh tức giận rống lên.
“Em ngốc cái gì thế! Nếu anh đến chậm một chút, chồng hàng này giờ đã đè em ngất xỉu luôn rồi.”
Phó Dật Trần bực bội, rất hung dữ.
Lông mi Trì Vị Ương run lên, một giọt nước mắt thấm đẫm đôi mi. Hai người gần như vậy, nhiệt độ cơ thể anh khiến cô tham luyến. Nhưng cô không thể không buộc chính mình thanh tỉnh một ít.
Đột nhiên nhìn thấy nước mắt của cô, Phó Dật Trần ngây người, đau lòng không thôi.
Bây giờ mới nhận ra nãy quá kích động, chắc đã dọa cô rồi. Anh áp chế cảm xúc đi một ít, mới lại mở miệng: “Em đừng khóc, anh không mắng em. Anh chỉ là lo lắng cho em thôi. Giờ em là phụ nữ có thai đấy.”
Mở miệng, giọng nói nhu hòa hơn rất nhiều.
Trì Vị Ương cười khổ, bàn tay bên cạnh người nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch.
“Phụ nữ có thai thì sao, nếu em đứng ở đó mà không có đứa trẻ trong bụng thì sao?”
Phó Dật Trần cúi đầu vẻ mặt cô, dường như đang cân nhắc dụng ý câu hỏi này của cô. Cô vẫn luôn cúi đầu xuống chưa từng ngẩng lên. Một hồi lâu, anh đột nhiên hiểu ra, trái tim trầm xuống. Cánh môi rung rung, chua chát hỏi: “Em đổi ý?”
“...” Hô hấp cô nặng nề.
Hốc mắt anh phiếm hồng: “Giờ lại không muốn đứa bé này?”
Trì Vị Ương không trả lời, trong lòng khổ ngôn. Đẩy anh ra, mang hoa quả đi tính tiền. Trong siêu thị loạn một đoàn, thu ngân xuất hóa đơn, Phó Dật Trần đưa tiền qua.
Cô cũng không từ chối, bình tĩnh tiếp nhận. Lúc anh cầm hóa đơn, cô mang hoa quả tự đi trước.
Phó Dật Trần quay đầu theo sau, thu ngân ở đằng sau gọi anh: “Anh gì ơi, còn chưa trả lại tiền thừa này!”
“Không cần trả lại!” Anh trả lời, cất ví, bước nhanh theo sau.
“Vị Ương, em đứng lại cho anh!”
“Anh dừng đi theo em.” Trì Vị Ương trong lòng chua xót khó nhịn, đầu cũng không quay lại.
Nhưng Phó Dật Trần chân dài, bước rộng, chẳng mấy chốc đuổi kịp cô. Liếc nhìn cô một cái, tự nhiên tiếp nhận hoa quả trong tay cô. Trì Vị Ương ngang bướng không chịu đưa anh, hai người giằng co một hồi, hoa quả rơi hết xuống đất.
Vừa thấy hoa quả rơi lăn lóc, không hiểu sao chóp mũi cô đau xót.
Tức giận ngồi xuống nhặt.
Bụng cô đã hơi lớn, lúc ngồi xuống hơi vất vả nhưng cũng không thèm nhờ anh giúp.
Phó Dật Trần thấy cô bộ dáng quật cường lại đáng thương của cô, bất đắc dĩ thở dài một hơi, túm tay cô kéo đến.
Mắt cô hồng hồng, tức giận trừng anh: “Làm gì?”
“Đứng dậy đi.”
“Không cần anh lo.” Cô lại muốn ngồi xuống.
Phó Dật Trần nghiêm mặt, nhướn mày, ngữ khí gần giống như răn dạy: “Bảo em đứng dậy thì mau đứng dậy, giờ bụng em lớn, ngồi nhặt đồ biết nguy hiểm thế nào không hả?”
Giọng điệu đó...
Vẻ mặt đó...
Trì Vị Ương hít mũi.
Gió lạnh thổi qua, hoảng hốt một hồi, dường như lại nhớ trước kia.
Trước kia, mỗi lần cô làm chuyện gì nguy hiểm, anh đều mắng cô như vậy cả.
Trèo cây, chọc tổ ong vò vẽ, bơi dưới hồ...
Mỗi lần anh tìm được cô, đều vừa tức vừa bất đắc dĩ mắng cô như vậy.