Giọng nói ấm áp, không có vẻ gì là tức giận.
“Tuyệt đối sẽ không!” Bạch Dạ Kình trịnh trọng nói.
Cô khẽ cười, anh không biết nụ cười của cô có cả sự kìm nén nước mắt.
Hai người, không trò chuyện thêm nữa, Hạ Thiên Tinh cúp điện thoại. Lan Chiến liếc nhìn thời gian, nói: “Đúng lúc, nói chút về quyết định của cô đi. Dư nhị thiếu gia thật lòng thích cô, hai người ngủ cũng ngủ với nhau rồi, kết hôn với anh ta, anh ta sẽ không bạc đãi cô.”
Lòng Hạ Thiên Tinh lạnh lẽo, không còn nhiều sức lực để tranh luận với anh ta.
Chỉ hỏi: “Có phải tôi đồng ý với ông đính hôn với anh ấy, ông có thể để cho ba tôi tiếp nhận sự chữa trị tốt nhất?”
“Tất nhiên có thể. Chỉ cần cô gật đầu, tôi lập tức sắp xếp ổn thỏa. Sự sống chết của Bạch Nhị gia, phụ thuộc cả vào quyết định hiện tại của cô. Có làm một đứa con gái hiếu thuận hay không, tự cô lựa chọn đi?”
Hạ Thiên Tinh hít sâu, hồi lâu sau, dường như đã hạ quyết tâm, nặng nề mở miệng: “Ông lập tức đi sắp xếp đi!”
Hạ Thiên Tinh ra khỏi Lan gia, lên xe ngồi, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong hốc mắt che một tầng sương mù mỏng manh.
Ngón tay, vững vàng siết chặt chiếc nhẫn cưới, cả người có chút thất thần.
Chung Sơn, tiếng pháo vẫn không dừng lại, thế nhưng, bầu không khí hoàn toàn không náo nhiệt như tưởng tượng.
Ăn xong cơm đoàn viên, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm chiếu sáng như ban ngày, nhưng lòng cô cực kỳ trống rỗng, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến đêm cầu hôn.
Hốc mắt cay cay.
Bạch Túc Diệp đi ra, khoác áo lên vai cho cô. Cô tỉnh hồn, quay đầu lại, thấy cô ấy, nở nụ cười nhàn nhạt: “Cám ơn!”
“Nhìn em cả ngày đều là dáng vẻ tâm sự nặng nề.”
Hạ Thiên Tinh cười khổ, khó nói thành lời.
Bạch Túc Diệp thở dài: “Chuyện hơn hai mươi năm trước, là vấn đề lịch sử còn sót lại. Lúc ấy quả thật chú Hai có bị dính vào, phúc thẩm lần này, hy vọng có thể cho chú ấy sự trong sạch.”
Cô khẽ vuốt cằm: “Chỉ hy vọng ông ấy có thể chịu đựng qua mấy ngày nay.”
Chuyện đến nước này, trừ việc đứng bên cạnh nhìn, dường như cô không làm được gì cả, tất cả chỉ có thể lệ thuộc vào người khác. Loại cảm giác này, đặc biệt tệ hại, cảm thấy mình đặc biệt vô dụng.
Nếu như hiện tại cô từ chối yêu cầu của Lan Chiến, tất cả sẽ càng trở nên ác liệt. Có lẽ, ngày mai ba cô có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Cô nặng nề thở dài, nói: “Chị Túc Diệp, ngày mai, ngày mốt, chị giúp em trông coi Đại Bạch, có được không?”
“Còn em?”
“Em... em muốn đến Lan gia với mẹ.” Hạ Thiên Tinh liếc nhìn đứa nhỏ đang đốt pháo bông: “Em và Dạ Kình đều không ở đây, em lo lắng Đại Bạch sẽ ầm ĩ.”
“Được, chị sẽ giúp em chăm sóc cậu bé thật tốt.”
Hai người đang trò chuyện, có người vội vả từ trạm gác chạy đến.
“Đại tiểu thư, Dư gia cho người đưa thiệp mời đến!”
Hô hấp Hạ Thiên Tinh ngừng giây lát, siết chặt tay áo khoác.
“Thiệp mời?” Bạch Túc Diệp nghi hoặc, đột nhiên nhớ đến gì đó, nhìn Hạ Thiên Tinh, nói: “Chẳng lẽ Dư nhị thiếu gia thật sự muốn đính hôn sao? Hai người là bạn, em có từng nghe anh ta nói gì không?”
Hạ Thiên Tinh có chút chột dạ: “Em... em có gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng mà không gọi được.”
Hôm nay, sau khi ra khỏi Lan gia cô liền gọi điện thoại cho anh ấy, chỉ có điều, nhận điện thoại là người giúp việc, căn bản không tìm được người.
Hạ Thiên Tinh rất muốn hỏi anh ấy, rốt cuộc anh ấy đồng ý, hay là giống với cô, bị người Dư gia lợi dụng điểm yếu uy hiếp.
Bạch Túc Diệp nhận lấy thiệp mời, thậm chí Hạ Thiên Tinh đã chuẩn bị kỹ càng tiếp nhận sự khiếp sợ của họ, thế nhưng, cô ấy lật ra xem, ngược lại sắc mặt rất bình tĩnh: “Chị chỉ cho rằng tin tức lại viết loạn, trước đây không hề nhận được chút gì liên quan đến chuyện này.”
Hạ Thiên Tinh chỉ nở nụ cười nhạt, không lên tiếng.
Bạch Túc Diệp đem thiệp mời vào. Lão gia cùng lão phu nhân liếc nhìn, cũng không có phản ứng gì. Lão gia nhíu mày, nói: “Cũng không biết Dư gia đang giở trò gì, đều là đính hôn, nhưng trên thiệp mời ngay cả tên cô dâu cũng không có. Trước đây lại chẳng nghe thấy tin tức gì.”
Lão phu nhân nói tiếp: “Cũng không nghe thấy thiên kim tiểu thư nhà nào muốn xuất giá!”
Hạ Thiên Tinh ngồi bên cạnh, nghe vậy, trong lòng đã có quyết định, nhưng lại bình tĩnh lạ thường.
Bên ngoài, truyền đến tiếng Hạ Đại Bạch ồn ào, tuổi này của cậu bé, là không buồn không lo, có người giúp việc chơi cùng, liền chơi đến thật vui vẻ. Hạ Thiên Tinh bên trong hồi lâu, sau đó ra ngoài cùng Đại Bạch.
Đêm đó, cô không sao ngủ được, vẫn luôn mở mắt đến khi trời sáng.
Sáng sớm ngày thứ hai, liền nhận được điện thoại của Lan gia, cô thức dậy rửa mặt xong lập tức qua đó.
Lúc này Lan gia đã giăng đèn kết hoa, đèn lồng màu đỏ lúc trước đều bị đổi thành chữ 囍 (hỷ), nhìn đặc biệt náo nhiệt. Đỏ rực một mảnh, nhưng trong mắt Hạ Thiên Tinh, chỉ nhìn thấy một màu xám xịt.
“Chúc mừng em, em họ.” Cô mới từ trên xe bước xuống, Lan Diệp đã đi đến.
Trước giờ, cô ta chưa từng nhiệt tình như thế. Hơn nữa, hôm nay còn cười tươi như hoa.
Ngay cả nhìn Hạ Thiên Tinh cũng không thèm nhìn cô ta, đi thẳng vào. Mặt nóng dán mông lạnh (một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia), Lan Diệp cũng không tức giận chút nào.
Cô vào cửa, trong phòng đã có rất nhiều người. Ai ai cũng đứng nghiêm, trong tay cầm lễ phục cần mặc buổi đính hôn. Cô khẽ liếc nhìn, tổng cộng có năm bộ. Mỗi một bộ đều rất hoa lệ, đính kim cương, nhìn một cái đã biết giá trị không nhỏ.
Cô thật sự không biết mình có nên “thụ sủng nhược kinh” không.
“Thiên Tinh.” Vân Tưởng đứng dậy. So với thái độ của Lan Chiến cùng Lan Diệp, hiển nhiên khác với Vân Tưởng. Trên mặt bà chỉ có bất an, áy náy nhìn cô: “Bất kể như thế nào, vẫn thử lễ phục xem thế nào. Ngày mai, có rất nhiều khách khứa.”
“Các người cảm thấy thích hợp là được, cháu không có ý kiến.” Cô từ chối, chỉ hỏi: “Cháu muốn nói chuyện với Lan tiên sinh chút.”
Lúc này Lan chiến từ trên lầu đi xuống, dường như nhìn thấu tâm tư cô, chủ động nói: “Cháu cứ yên tâm, cậu đã sắp xếp người đón Bạch Nhị gia, bây giờ đang trên đường đến bệnh viện.”
Hạ Thiên Tinh nói: “Cháu yêu cầu bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho ông ấy.”
“Sao cô lại có nhiều điều kiện như vậy!” Lan Diệp không nhịn được chen vào: “Bảo đảm Bạch Nhị gia không sao là được, không phải sao?”
Hạ Thiên Tinh chỉ coi như không nghe thấy, cố chấp nhìn chằm chằm Lan Chiến.
Lan chiến gật đầu: “Được, nếu cháu chỉ tin tưởng bác sĩ Phó, có thể bảo bác sĩ Phó đến đón. Chỉ có điều, cậu khuyên cháu đừng giở trò gì. Hiện tại ba mẹ cháu đang sớm tối nguy hiểm, tất cả đều dựa vào suy nghĩ của cháu.”