Mục lục
Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

“Phải không?” Bạch Dạ Kình híp mắt, cúi đầu liếc nhìn cô một cái. Mắt cô say lờ đờ mê ly, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực anh, khóe mắt còn hơi ướt át, thoạt nhìn giống như cừu con dịu ngoan, làm người ta không khỏi thương tiếc.

“Đúng vậy, ngài ngàn vạn lần đừng bị biểu hiện giả dối của cô ta che mắt. Nếu ngài không tin, ngài xem cái trán tôi này ……” Lý Linh Nhất chỉ tay vào vết thương trên trán, “Vết thương này chính là cô ta cầm chén ném tôi. Ngài nói, cô ta đối với trưởng bối đều bất kính như vậy, chẳng những không lễ phép, còn không có gia giáo, loại phụ nữ này có cái gì đáng giá để ngài lau mắt mà nhìn?”

“Vết thương trên đầu bà là do cô ấy làm?” Bạch Dạ Kình thật ra rất không thể tin được nhìn chằm chằm cái trán của Lý Linh Nhất. Ngày thường cô gái nhỏ này ngay cả ở trước mặt anh cũng dám giương nanh múa vuốt, anh thật ra không nghĩ tới, thì ra lúc ở trước mặt người khác tính tình cô cũng như vậy.

“Cũng không phải. Ngài tin tôi, cô ta thật không phải là người phụ nữ tốt.” Lý Linh Nhất liều mạng muốn bôi đen Hạ Thiên Tinh, ở trước mặt anh xây dựng hình tượng ác liệt cho cô. Cứ như vậy, chắc chắn anh sẽ không thích cô nữa!

Lý Linh Nhất nghĩ như vậy, không nghĩ tới nháy mắt tiếp theo, Bạch Dạ Kình lại là vẻ mặt khen ngợi thậm chí mang theo chút nghiền ngẫm cùng dung túng nhìn Hạ Thiên Tinh, “Uống rượu xong, thì ra em còn có bộ dạng uống say phát điên? Lần sau, nếu gặp được người đáng ghét, cứ việc làm như vậy, không cần lưu tình.”

Hạ Thiên Tinh không nói chuyện, chỉ mê mang nhìn anh, tay nhẹ nhàng nhéo áo sơmi của anh.

Anh ôn nhu như vậy……

Phần ôn nhu kia dường như có loại ma lực, dễ như trở bàn tay là có thể vuốt phẳng đáy lòng khó chịu cùng bị thương của cô……

“……” Lý Linh Nhất ngây ngốc. Bộ dáng của Tổng thống không có chỗ nào không thích, thậm chí, căn bản là thích đến không kiềm được. Hạ Tinh Không thấy bộ dáng kia, càng ghen ghét đến phát cuồng.

“Tổng Thống tiên sinh, vậy ngài có biết hay không, đứa con hoang Hạ Đại Bạch là do cô ta cùng người đàn ông khác sinh ra! Hơn nữa, cho tới bây giờ ba của nó cũng không biết là ai!” Hạ Tinh Không giương giọng.

Bước chân Bạch Dạ Kình đột nhiên ngừng lại một chút, liếc cô ta một cái, ánh mắt âm trầm như là đóng băng, làm người ta không rét mà run.

Lãnh Phi rút súng chĩa vào đầu Hạ Tinh Không, thanh âm Bạch Dạ Kình lãnh khốc hung tàn vô cùng, “Cô vừa mới nói cái gì, nói lại lần nữa!”

Thanh âm càng là lãnh túc, giống như đến từ địa ngục ma âm.

“……” Hạ Tinh Không bị nòng súng lạnh băng cùng ánh mắt kia chấn động đến nỗi lui lại một bước, đầu gối lập tức nhũn ra, trực tiếp “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất. Lý Linh Nhất cứng ngắc, cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đỡ lấy con gái, vội vàng cầu xin tha thứ, “Tổng…… Tổng Thống tiên sinh, Tinh Không vẫn là một đứa nhỏ, không hiểu chuyện, ngài…… ngài nhất định không cần so đo!”

“Ngày thường hai người đó chính là khi dễ mẹ con em như vậy?” Bạch Dạ Kình căn bản không phản ứng hai người kia, chỉ cau mày, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng ngực. So với thái độ vừa rồi cùng hai mẹ con Lý Linh Nhất nói chuyện, lúc nói chuyện với cô, ngữ khí kia, thái độ kia, quả thực là cách biệt một trời một vực.

Hạ Thiên Tinh hôn hôn trầm trầm ngủ gục, không trả lời anh. Bạch Dạ Kình xoay người, mắt lại nhìn Hạ Tinh Không cùng Lý Linh Nhất, Lý Linh Nhất lập tức run run nói: “Tổng Thống tiên sinh, chúng tôi…… Chúng tôi về sau cũng không dám nói bậy nữa, tôi cam đoan, chúng tôi không bao giờ khi dễ Thiên Tinh! Xin ngài bỏ qua cho chúng tôi!”

Hứa Nham tiến lên một bước, “Tổng Thống tiên sinh, mặc kệ thế nào, Tinh Không và Thiên Tinh là chị em cùng cha khác mẹ. Hai chị em có chút khắc khẩu cũng là tất nhiên, mong ngài nể mặt.”

Bạch Dạ Kình tự nhiên sẽ không quá quan tâm loại sự tình này, nếu không có luật pháp, anh cũng rất muốn lấy mạng của hai người kia. Anh liếc mắt Lãnh Phi, Lãnh Phi liền thu lại súng.

Nhưng, giáo huấn tóm lại là phải có.

Bạch Dạ Kình đem Hạ Thiên Tinh bế lên xe, anh để cho bọn người Lãnh Phi từng người về nhà, còn anh tự mình lái xe trở lại phủ tổng thống. Cho đến khi chiếc xe biến mất ở trong bóng tối, ánh mắt Hứa Nham còn chưa thu về. Có mất mát, có ảm đạm, có khổ sở.

Là tự mình ảo giác sao?

Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Đại Bạch và Tổng Thống tiên sinh ở bên nhau, thế nhưng cảm thấy…… Ánh mắt giữa bọn họ, có vài phần tương tự!

Không! Nhất định là mình ảo giác. Sao lại có thể được, mấy năm trước Thiên Tinh căn bản là không quen biết Tổng Thống tiên sinh. Khi đó anh ta là người hiểu biết lịch trình của cô nhất, bạn bè xung quanh cô, người kết bạn, nhất định là không thể có tổng thống.

“Làm mẹ sợ muốn chết……” Lý Linh Nhất vẫn còn kinh hồn, dùng sức vỗ ngực. Hạ Tinh Không cũng bị dọa không nhẹ, trên mặt còn nước mắt. Lý Linh Nhất tức giận, “Con không phải nói anh ta đã muốn cùng Tống gì gì đó đính hôn, căn bản là không có quan hệ với Hạ Thiên Tinh sao? Này cũng gọi là không có quan hệ?”

Hạ Tinh Không nghẹn ngào, “Con làm sao biết là tình huống này…… Mẹ, mẹ nói, anh ta có thể thật sự đem con nghẹn chết hay không?”

Nhớ tới cái này, cô ta rùng mình một cái.

“Đừng suy nghĩ miên man, Tổng Thống tiên sinh cũng chỉ là cảnh cáo hai người một chút mà thôi. Anh ta tuy rằng có được quyền lợi tuyệt đối, nhưng là, hai người không phạm tội, anh ta không có khả năng yên lặng giết người đâu.” Hứa Nham đem hai người nâng dậy.

“Cho nên nói…… Anh ta không có khả năng giết em?”

“Đương nhiên không có khả năng. Nhưng là……” Hứa Nham dừng một chút, ánh mắt dừng trên mặt hai người, “Hai người không được khi dễ Thiên Tinh cùng Đại Bạch nữa, bọn họ có Tổng Thống tiên sinh chống lưng. Tuy rằng anh ta không đến mức muốn mạng hai người, nhưng là…… Làm những việc cảnh cáo, vẫn là rất đơn giản.”

Lý Linh Nhất lúc này hoàn hồn, bình tĩnh trở lại, nhớ tới Hứa Nham vừa rồi vì Hạ Thiên Tinh mà cự tuyệt con gái mình, sắc mặt lập tức liền lạnh. Tức giận ném tay Hứa Nham ra, “Không cần cậu ở đây giáo huấn chúng tôi, hù dọa chúng tôi! Đi, Tinh Không, cùng mẹ đi vào!”

“Anh Hứa Nham……” Hạ Tinh Không không chịu đi, bướng bỉnh túm tay Hứa Nham, nước mắt liền rớt xuống dưới, “Anh cũng thấy rồi, chị của em căn bản là không phải người tốt như anh vẫn thấy, anh cũng thấy chị ấy làm mẹ em thành bộ dáng gì……”

Hứa Nham có chút mệt mỏi. Xảy ra chuyện này, anh ta xác thật đều nhìn thấy ở trong mắt.

“Được rồi, Tinh Không, em cùng dì vào đi thôi.”

Làm sao Hạ Tinh Không bỏ được anh ta đây? Tay cô ta túm tay áo anh ta không buông. Lý Linh Nhất vừa thấy hình ảnh này, lập tức bực lên, tiến lên giựt lấy tay Hạ Tinh Không, “Còn túm cái gì mà túm! Người ta không coi trọng con, con còn ở đây không biết xấu hổ giữ lại cái gì!”

“Mẹ! Đây đều là Hạ Thiên Tinh sai!”

“Hừ! Con để nó tìm Hạ Thiên Tinh đi! Hạ Thiên Tinh cũng không ngốc, có tổng thống ôm, còn có thể muốn ở cùng tên phiên dịch hèn hạ sao?”

“Con không cho phép mẹ hạ thấp anh Hứa Nham như vậy! Vừa nãy nếu không phải anh Hứa Nham che chở chúng ta, chúng ta có thể đã chết!” Hạ Tinh Không còn che chở cho Hứa Nham

Lý Linh Nhất tức giận, “Con đi vào cho mẹ!” Bà ta lạnh mặt, túm Hạ Tinh Không đi vào trong nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK