Mục lục
Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Hạ Thiên Tinh quẫn bách, như là tên ăn cắp bị người ta bắt được, chột dạ đến nỗi lỗ tai có chút phiếm hồng. Lại không biết giải thích như thế nào, chỉ nhanh chóng ngồi dậy, kéo khoảng cách với anh, cao giọng nói: “Nếu anh đã tỉnh thì vừa lúc —— sáng mai anh mau đi đi, tôi tuyệt đối sẽ không giao con trai cho anh!”

Cô cố ý lạnh mặt, nói xong xoay người muốn đi.

Bạch Dạ Kình mắt nhìn cái chăn trên người mình, cảm thấy ấm áp. Môi mỏng cong lên, có một tia cười nhàn nhạt, bàn tay to lớn giương lên, đem cô trực tiếp túm chặt.

Bàn tay nóng rực của anh đặt trên cổ tay cô, ở trong ban đêm rét lạnh như vậy, càng cảm thấy nhiệt độ kinh người, khiến cô run sợ. Cô sợ chính mình không có định lực, sẽ không kiềm chế được lại trầm luân, cho nên sẽ sợ hãi sự tiếp xúc thân mật quá mức như vậy. Anh mới vừa đụng tới cô, cô liền giống như bị điện giật, muốn bỏ tay anh ra.

Bạch Dạ Kình dùng vài phần lực, nắm chặt cô lại.

“Con trai không cùng tôi trở về, nhưng tôi không tính cứ đi như vậy.” Anh mở miệng, giọng điệu không được xía vào. Anh ngồi, cô đứng, anh rõ ràng là có tình cảm với cô, nhưng âm lực cứ như cũ không chút nào giảm bớt.

Hạ Thiên Tinh cúi đầu nhìn anh, ánh mắt xẹt qua một tia ảm đạm.

Quả nhiên……

Anh là vì con trai mà tới.

Tâm, hơi trầm xuống, có chút ê ẩm, có chút đau.

Kỳ thật rất buồn cười, cô cư nhiên sẽ cảm thấy có chút thất vọng. Nhưng mà thất vọng cái gì đây? Anh đương nhiên là vì con trai nên mới đến.

Hiện giờ giữa bọn họ, mối liên hệ duy nhất còn sót lại cũng chỉ có Hạ Đại Bạch……

“Nếu em không muốn để tôi mang con trai đi cũng không phải không thể.” Ngay lúc cô đang thất thần, Bạch Dạ Kình lại mở miệng, nhìn ánh mắt của cô, thâm thúy khó dò.

Hạ Thiên Tinh hơi hơi nhíu mày nhìn anh, cũng không nói lời nào, chỉ là yên tĩnh chờ anh nói tiếp.

Ánh mắt anh nhìn cô băn khoăn một lần, ánh mắt kia ám chỉ rất rõ ràng. Hạ Thiên Tinh trong lòng run lên, quả nhiên liền nghe được anh nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói: “Bắt em dùng thân thể lại cầu xin tôi một lần, nếu có thể làm tôi vừa lòng giống lần trước, có thể tôi lại đáp ứng em một lần.”

Nhắc tới lần trước, biểu tình anh có nhiều hơn vài phần ái muội cùng ý vị sâu xa.

“Anh thật khốn nạn!” Cảm xúc Hạ Thiên Tinh có chút kích động, cô dùng lực ném tay anh ra, hốc mắt không khỏi có chút phiếm hồng. Cô cảm thấy anh quá phận, rõ ràng đã kết hôn thì không nên đưa ra yêu cầu đáng xấu hổ như vậy. Đối với cô là loại vũ nhục trần trụi! Chẳng lẽ, anh còn muốn trái ôm phải ấp sao? Anh xác thật có thể trái ôm phải ấp, đại khái rất nhiều phụ nữ sẽ nguyện ý. Những là những người phụ nữ đó khẳng định không phải là cô.

Hạ Thiên Tinh cất bước muốn chạy, nhưng mà bàn tay to lớn của anh vươn ra chặn ngang đem cô một phen ôm trở về. Dùng sức một cái, cả người cô ngã ngồi ở trên đùi anh. Chăn bông rơi trên mặt đất, giờ phút này cũng không có người đi quản.

Hạ Thiên Tinh “A” ra một tiếng, phản kháng lại, đấm vào bả vai anh. Anh chế trụ tay cô, hốc mắt cô phiếm hồng làm đáy lòng anh sinh ra vài phần thương tiếc. Cái gì cũng chưa nói, chỉ là ôm lấy cô.

“Anh có lời muốn nói cùng em.”

“Nhưng tôi không muốn nghe.” Cô quật cường cắn môi, không chịu nhìn mắt anh.

Bạch Dạ Kình mặc kệ cô muốn nghe hay không, “Ngày mai thức sớm một chút, chúng ta nói chuyện thật rõ ràng.”

Đêm nay anh thật sự rất mệt mỏi, nhìn cô, “Có khăn lông mới không? Giúp anh lấy một cái.”

Lúc này cửa phòng gõ vang, thanh âm của Thẩm Mẫn ở bên ngoài vang lên, “Thiên Tinh, mẹ đem khăn lông lại đây, ra lấy nào.”

Âm thang của mẹ làm Hạ Thiên Tinh đột nhiên cả kinh. Cơ hồ là lập tức từ trên đùi anh kinh hãi nhảy dựng lên. Nếu để mẹ biết cô còn cùng anh dây dưa, tất nhiên sẽ hoàn toàn thất vọng. Cô không nghĩ sẽ làm bà khổ sở.

Nhưng mà so với phản ứng mãnh liệt của cô, anh lại rất tự nhiên, liếc nhìn cô một cái, ôm chăn lên giao cho cô, tự mình đi ra mở cửa.

Hạ Thiên Tinh vỗ chút bụi vừa mới dính vào chăn, lại lần nữa ôm đến giường. Bạch Dạ Kình có thói ở sạch, nhưng mà cô định mặc kệ anh có thể sử dụng chăn này hay không. Nếu anh không thể sử dụng được thì bất quá ngày mai anh sẽ trở về.

“Dì Thẩm.” Bạch Dạ Kình mở cửa, Thẩm Mẫn đem hai cái khăn lông cho anh, nói: “Cái này đều là khăn mới, cậu cứ dùng tạm.”

“Được, cám ơn.”

“Nếu mệt mỏi thì nghỉ sớm một chút. Mấy người lái xe lại đây xe cũng gần 7, 8 tiếng đồng hồ rồi!”

“Dạ, tắm rửa xong con sẽ ngủ ngay.”

“Tôi không quấy rầy.” Thẩm Mẫn không tiến vào, muốn đi.

“Giường đệm chuẩn bị xong rồi, mẹ, mẹ chờ con một chút.” Hạ Thiên Tinh muốn đi cùng Thẩm Mẫn, như vậy Bạch Dạ Kình sẽ không làm xằng bậy. Cô cúi đầu đi ra ngoài, cố ý không nhìn anh. Nhưng mà không nghĩ tới lúc cô lướt qua người anh, anh cư nhiên đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay cô, nhiệt độ đầu ngón tay người đàn ông xẹt qua lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng, ngứa ngáy, giống như lông chim xẹt qua vậy. Trong lòng cô nhảy dựng, vốn tưởng rằng anh còn muốn làm cái gì, nhưng mà anh lại không có xằng bậy, chỉ rất mau liền buông cô ra, mặc kệ cô đi ra ngoài.

Hạ Thiên Tinh kinh hồn táng đảm, không xác định được hành động nho nhỏ vừa mới nãy mẹ cô có nhìn thấy hay không. Trộm nhìn mẹ mình vài lần, nhưng thấy ánh mắt bà hàm chứa ý cười nhạt, bộ dáng tâm tình cũng không tệ lắm, cô mới yên tâm một chút.

“Đã sắp 8 giờ, con giúp Đại Bạch rửa tay chân, cũng đi ngủ sớm một chút đi.” Đến cửa phòng, Thẩm Mẫn nói với cô.

Hạ Thiên Tinh gật đầu, trầm ngâm một chút, mới tâm sự nặng nề nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, sáng mai con sẽ khiến cho anh ta rời khỏi nơi này.”

“Chuyện ngày mai thì ngày mai nói sau! Nếu cậu ấy có thời gian có thể ở thêm một hai buổi tối, lại thêm một hai ngày cũng không sao. Chẳng phải Đại Bạch vẫn luôn nhớ ba ba nó sao?”

“……” Hạ Thiên Tinh lại là ngoài ý muốn một lần. Nhưng mà Thẩm Mẫn cũng không nói thêm nữa, đẩy cửa trở về phòng ngủ của mình. Chuyện của người trẻ tuổi thì tự mình nói rõ, tự mình giải quyết thật rõ ràng, bà là trưởng bối, vẫn là không thể thao mặt khác tâm.

(*thao mặt khác tâm: ý nói ngoài mặt thì thao thao bất tuyệt không dứt, trong tâm thì giữ gìn cẩn thận ý tứ.)

………………

Lúc Hạ Thiên Tinh về phòng, Hạ Đại Bạch còn đang ngủ. Từ sau khi biết Tiểu Bạch của nhóc muốn kết hôn, nhóc không thể nào ngủ thật ngon giấc. Bây giờ ngủ được liền ngủ thật sự sâu. Cô ôm nhóc vào phòng tắm. Cô ngồi ở trên ghế nhỏ, Hạ Đại Bạch mềm mại dựa vào trong lòng ngực cô, cô cầm khăn lông lau khô mặt cho nhóc, lại pha nước ấm rửa sạch sẽ ngón tay cùng gót chân nhỏ của nhóc con.

Tẩy tẩy rửa rửa, tưởng tượng đến anh vì con trai mà tới, khả năng muốn đem Đại Bạch mang đi, chóp mũi cô liền ê ẩm. Rốt cuộc, nhóm máu đặc thù của anh quyết định về sau anh rất khó có thêm một đứa con khác, muốn anh buông tay xác thật cũng không phải là một việc đơn giản.

“Đại Bảo, con vừa mới nằm mơ, mơ thấy Tiểu Bạch rồi……” Hạ Đại Bạch nửa mộng nửa tỉnh, ghé vào đầu vai cô, nhỏ nhẹ nỉ non.

Cô thu hồi chóp mũi chua xót, gượng ép kéo kéo môi, hôn xuống trán của nhóc, “Tiếp tục ngủ đi, nói không chừng…… Sáng mai tỉnh lại, là có thể nhìn thấy Tiểu Bạch rồi.”

Cũng không biết Hạ Đại Bạch có nghe lời cô nói hay không, dù sao cũng chép chép miệng nhỏ, ở trên người cô cọ cọ, lại tiếp tục ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK