Trẻ con không có tâm tư gì, đầu đặt xuống gối, liền ngủ say. Lúc Hạ Thiên Tinh ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy trên người mình chợt lạnh, vài giây sau, giống như được bay lên. Dọa cho cô giật mình, mở mắt ra, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Bạch Dạ Kình, nhất thời không còn buồn ngủ nữa.
Hai tay ôm lấy cổ anh theo bản năng, nhẹ giọng hỏi: “Anh vào bằng cách nào? Rõ ràng trước khi ngủ em đã khóa cửa.”
“Xem ra em không hiểu rõ đây là địa bàn của ai rồi.”
“...” Lúc Hạ Thiên Tinh bị anh bế ra ngoài, nhìn thấy trên cửa treo một chuỗi chìa khóa.
Cô bị anh bế trở về phòng, đặt lên giường. Bạch Dạ Kình cởi áo ngủ, từ trên nhìn xuống cô: “Nói đi, phải tính sổ với em thế nào đây?”
Hạ Thiên Tinh đáng thương nhìn anh: “Hiện tại em đang là phụ nữ có thai, còn là bệnh nhân, anh không thể bắt nạt em như vậy!”
“Còn dám nói mình là phụ nữ có thai! Có phụ nữ có thai nào biết rõ mình mang thai, còn uống thuốc ngủ không?”
“...” Hạ Thiên Tinh biết mình đuối lý, nhưng lại không nhịn được thay mình cãi lại đôi câu: “Nhưng em còn chưa... xác định được có phải mình đang mang thai không...”
Mấy chữ cuối, giọng cô rất nhỏ, rất thận trọng.
Bạch Dạ Kình nhíu mày.
Cho dù không mang thai, làm như vậy, cũng là không thể tha thứ!
Anh sầm mặt lại, tức giận lật người cô sang, dùng gối lót phía dưới để bụng cô không bị ép xuống.
Một tay kia, trực tiếp kéo quần ngủ cô xuống đến đầu gối.
Cô sợ hãi kêu lên: “Hiện tại em đang là phụ nữ có thai! Anh không thể cưỡng bức em như thế...”
Vừa kêu, vừa nghiêng người đẩy anh.
Thế nhưng, vài giây sau đó, không phải anh cưỡng bức cô, mà là...
Anh đánh lên mông cô một cái: “Còn dám làm vậy không?”
“...” Hạ Thiên Tinh vừa cảm thấy oan ức vừa xấu hổ. Người đàn ông này!
Cô nghẹn ngào, lên án: “Anh như vậy là bạo lực gia đình!”
“Anh hỏi lại lần nữa, em còn dám hay không?” Bạch Dạ Kình lại đánh cô cái nữa. Mặc dù có phát ra tiếng, nhưng không dùng nhiều sức lực. Bất quá cũng chỉ dọa cô chút thôi, để cô biết hối lỗi.
“Không dám! Không dám! Em đã sớm nói không dám rồi mà!” Cô giận đến cắn gối, tưởng tượng như đang cắn anh, giọng tràn đầy sự uất ức.
“Còn muốn giúp Dư Trạch Nam dạy dỗ anh không?”
“...” Hạ Thiên Tinh cũng biết, người này rất nhỏ mọn, cái gì cũng nhớ rõ.
“Hửm?”
“Không muốn!”
“Lần sau, có còn muốn anh giả làm chú chó hay không?”
Muốn! Thật sự muốn!
Hạ Thiên Tinh không dám nói, chỉ cắn cắn môi, buồn bã nói: “... Không muốn.”
Lúc này Bạch Dạ Kình mới buông cô ra. Hạ Thiên Tinh xấu hổ kéo quần lên, hốc mắt đỏ ửng. Cô đã lớn thế này rồi! Người đàn ông này, lại xem như khi cô còn nhỏ mà dạy dỗ! Nếu để Hạ Đại Bạch biết, cô biết để mặt mũi ở đâu đây?
Hạ Thiên Tinh càng nghĩ càng tức giận. Nằm trên giường, nghiêng người đi, đưa lưng về phía anh, quyết định không thèm quan tâm đến anh nữa.
Bạch Dạ Kình biết trong lòng cô đang giận, cũng không dỗ dành, chỉ đến gần, ôm lấy cô từ phía sau. Cô tức giận đẩy anh: “Em không cần anh quan tâm.”
“Ừm.” Bạch Dạ Kình đáp lại, đặt môi sát bên tai cô, hồi lâu nhẹ giọng nói: “Sau này, đừng dọa anh vậy nữa...”
Lòng Hạ Thiên Tinh lay động.
Nhớ đến hôm qua khi cô tỉnh lại, bộ dạng thống khổ và lo lắng của anh, lòng cô quặn đau. Sự bực dọc trong lòng lập tức tiêu tan.
Dù sao, anh cũng không thật sự đánh đau cô.
Cô xoay người, ôm lại anh. Bạch Dạ Kình khẽ run, cô nhỏ giọng "Thành thật xin lỗi". Trong hốc mắt vẫn còn long lanh. Ánh mắt anh sâu sắc, đỡ lấy đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Một cái hôn, bắt đầu thì không thể dừng.
Càng hôn càng sâu, cũng càng ngày càng triền miên.
Đến một bước cuối cùng, Hạ Thiên Tinh thở hổn hển, bắt lại tay anh: “Đừng... Hiện tại em là phụ nữ có thai, vẫn chưa qua ba tháng...”
Hô hấp Bạch Dạ Kình nặng nề, con ngươi âm trầm khóa chặt cô.
Hai người, trên trán đều có một tầng mồ hôi mỏng.
“Bác sĩ Phó nói, phải đặc biệt chú ý... Chúng ta không thể làm bậy...”
“Phải đợi ba tháng?” Anh nhíu mày đầy thống khổ.
“Ừm! Ít nhất là ba tháng.”
“...” Bạch Dạ Kình khẽ nguyền rủa, sau đó, nặng nề nói: “Anh đi tắm nước lạnh!”
Thời tiết này, tắm nước lạnh! Không đông chết mới là lạ!
Hạ Thiên Tinh kéo anh lại, không cho phép anh đi. Cuối cùng, dứt khoát ngồi lên hông anh, đè anh xuống dưới. Ánh mắt Bạch Dạ Kình đã sớm có thể đốt cháy cô.
“Muốn để anh đi, hay muốn anh bất chấp tất cả muốn em?” Bị tình triều nhấn chìm, giọng anh đã khàn đến nỗi khiến người khác hoảng hồn. Bàn tay từ eo cô trượt xuống mông, vô thức khẽ xoa.
Thân thể Hạ Thiên Tinh càng mềm nhũn, ánh mắt cũng mê ly. Thế nhưng, nhìn thấy anh khó chịu như thế, đột nhiên có chút vui thích. Mới vừa rồi ai bảo anh ức hiếp cô, hiện tại đến phiên cô bắt nạt anh lại!
“Không được đi tắm nước lạnh, bên ngoài đã âm mấy độ rồi.”
“Cho nên... Em lựa chọn để anh muốn em?” Bạch Dạ Kình nheo lại mắt, hấp dẫn khiến cho cô nghẹt thở.
Cô nhướng mày, thân thể mềm mại dường như vô thức khẽ vặn vẹo, nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh, cô càng khiêu khích, nhẹ nhàng rỉ tai anh: “Nếu em thật sự lựa chọn để anh muốn em... Anh dám muốn em không? Lỡ như đứa nhỏ xảy ra vấn đề gì...”
Cô gái này!
Nhất định chính là thiếu dạy dỗ!
Mới phát hiện mang thai hai ngày, đã trở nên to gan như thế!
Bạch Dạ Kình bị cô hành hạ đến vô cùng thống khổ. Hơn nữa, cô cảm thấy tự có bùa hộ mạng trong người, chắc chắn anh không dám đụng vào cô, ngón tay mềm mại đốt lửa trên người anh. Người phụ nữ này, vẫn luôn rất bảo thủ, nhất là khi trên giường, từ lúc nào trở nên lớn gan như vậy?
Anh mặc cho cô làm càn, tay mò đến đầu giường, cầm lấy điện thoại di động.
Tìm ra dãy số kia, sau một hồi, điện thoại đã có người nhận. Bạch Dạ Kình không hề vòng vo, dứt khoát hỏi: “Tình hình hiện giờ, có thể lên giường không?”
Đừng nói là người bên kia, ngay cả Hạ Thiên Tinh cũng bị anh hù dọa.
Nhận ra anh gọi cho bác sĩ Phó, cô sống chết trừng anh, ngay lập tức leo xuống khỏi người anh. Cô định chạy nhưng đã bị anh bắt lấy hai tay.
Hạ Thiên Tinh cắn anh, mặt đã đỏ ửng, cảm thấy rất mất thể diện. Loại chuyện này, đem đi hỏi người khác, thật sự mắc cở chết đi được đó?
Bạch Dạ Kình mặc cho cô cắn, cánh tay dài ôm lấy cô, không chịu nới lỏng.