Cuối cùng Bạch Dạ Kình ôm cô từ trong nhà hàng đi ra.
Nhìn cô hôn mê hỗn độn nằm trong lồng ngực mình, say đến bất tỉnh nhân sự nhưng vẫn cười ngây ngô, gương mặt anh không nhịn được có mấy phần ý cười.
Trong mắt không cách nào che giấu được tình nồng và cưng chiều, khiến cho người khác nhìn mà hâm mộ không chịu được.
Anh lái xe chạy thẳng về phủ Tổng thống.
“Cuối cùng hai người cũng chịu về.” Hạ Đại Bạch ngồi trên ghế sofa buồn ngủ ngáp một cái, nhìn thấy họ về lạp tức từ trên ghế sofa trượt xuống: “Tiểu Bạch, thành công sao?”
“Có thể không thành công sao?” tâm tình Bạch Dạ Kình rất tốt: “Nhanh đi ngủ đi.”
Vâng ạ. Hạ Đại Bạch cười tít mắt: “Tiểu Bạch, hai người nhanh chóng sinh em gái nhỏ cho con...”
Lúc này Bạch Dạ Kình mới nhớ tới chuyện này, hiện tại đang muốn có thai, thật không nên để cho cô uống rượu.
Anh đặt cô nằm xuống giường, người hàu mang canh giải rượu vào.
“Uống canh giải rượu trước rồi lại ngủ tiếp, nếu không ngày mai em sẽ đau đầu.” anh thổi canh nguội một chút rồi mới gọi cô.
Cô nghe được giọng anh, đôi mắt khép hờ, trước mắt như có một đoàn sương che phủ, nhìn đến anh, đôi mắt như sóng nước mênh mông.
Nhìn quanh một vòng, cô nỉ non: “Hoa của em.”
“...” anh dở khóc dở cưởi: “Giờ nào rồi mà còn nhớ đến hoa chứ?”
“Em muốn tìm cái bình cắm từng bông vào, không thể để cho chúng nó héo sớm được.”
Bộ dáng này của cô vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Bạch Dạ Kình chống tay bên người cô, cúi đầu nhìn cô, chỉ cảm thấy trong lòng như được lấp đầy, tay kia chống má, vén tóc cô ra sau tai, sờ sờ khuôn mặt ửng hồng của cô: “Nếu em thích, sau này sẽ thường tặng cho em.”
“Được, anh nói đấy.” đôi mắt cô sáng lấp lánh, ôm lấy bàn tay anh đang đặt lên má mình, cực kì thỏa mãn.
“Sau này chúng ta sẽ làm một căn nhà cạnh bờ biển, em thích trồng hoa gì thì trồng hoa đó, ở chỗ chú hai có rất nhiều hạt giống, về sau tìm chú ấy lấy, như thế nào?”
“Được ạ.”Cô như vẽ lại cảnh tượng tương lai của bọn họ trong đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy say mê đầy ý cười.
Bạch Dạ Kình không đành lòng đánh thức cô, nhưng vẫn nói: “Anh ôm em ngồi lên uống canh.”
Cũng không biết cô có nghe lọt được hay không nhưng vẫn nghe lời gật đầu.
Bạch Dạ Kình ôm cô từ trong chăn ra, lúc cô uống rượu ngược lại không say khướt mà ngoan ngoãn như một đứa bé vậy. Cả người cô mềm nhũn dựa hết vào người anh.
Anh thích cảm giác này, đơn giản để cho cô dựa vào vai anh, một tay anh đỡ cô, tay kia cầm lấy bát canh.
“Đến đây, uống vào nào.”
Anh đưa tay đút nước canh cho cô.
Thật ra thì hầu hạ người khác nhất là con gái thì anh chưa bao giờ làm. Nhưng mà giờ phút này anh lại cảm thấy loại chuyện này kỳ diệu không nói nên gì.
Cúi đầu còn có thể nhìn thấy hàng lông mày của cô đang run run.
Xuống một chút nữa.
Dừng ở đôi môi đỏ bừng, nhẹ nhàng mấy máy của cô,hàm răng trắng sữa ngậm lấy cái thìa, mê người không nói nên lời.
Tâm niệm vừa động, đôi mắt anh tối lại, đợi cô uống ngụm canh giải rượu xong, lập tức hôn lên môi cô.
Cô như bị kinh ngạc, trố mắt ngơ ngác nhìn anh.
“Anh làm gì thế?”
“Anh cũng uống say mà, muốn uống thêm một chút canh giải rượu.” Anh nheo mắt, mê người làm cho tâm trí người ta hỗn loạn, đôi môi vẫn hôn lên môi cô: “Không thể để cho một mình em uống được.”
“Vậy uống được chưa?” cô mơ hồ nháy mắt, môi cô và môi anh dính nhau, khiến cho cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Đương nhiên có thể. Nếu không cứ thử xem.” Giọng điệu của anh cực kì hấp dẫn.
Hạ Thiên Tinh hoàn toàn bị anh mê hoặc rồi, từ từ nhắm mắt lại.
Đôi môi người đàn ông dán vào như lấy hết hô hấp của cô.
Hôm sau
Hạ Thiên Tinh từ từ tỉnh lại.
“Đau? còn đau không?” Bạch Dạ Kình đã rời giường, hiện tại đang đeo cà vạt, nhìn thấy cô tỉnh lại liền cúi đầu hỏi.
“Có một chút nhưng không tệ.”
Cô đứng lên, di chuyển đến mép giường cầm lấy cà vạt của anh.
“Từ hôm nay trở đi không cần uống rượu nữa.” Bạch Dạ Kình đỡ lấy eo cô, anh đứng còn cô quỳ lên giường.
“Sao vậy? Tối qua em thất thố gì hả?” Hạ Thiên Tinh lo lắng nhìn anh, đối với chuyện tối qua uống rượu xong cô không còn nhớ rõ. Cô chỉ nhớ tối qua ở nhà hàng có nhiều người vây quanh nhìn bọn họ như gấu mèo, nếu trong hoàn cảnh đó mà cô lại làm gì thất thố thì không hay rồi.
“Thất thố thì không có, chẳng qua là...”
Bàn tay to lớn ấm áp của anh ở bên eo cô từ từ dời xuống rơi vào nơi bụng dưới bằng phẳng của cô.
“Tất cả mọi người đều cho con gái nhỏ, ít nhiều chúng ta phải cẩn thận một chút.”
“Sao cơ?” Hạ Thiên Tinh ảo não cúi đầu: “Em thật sơ ý.”
“Làm sao vậy?”
“Em...” Hạ Thiên Tinh theo bả năng muốn nói có thể cô có thai rồi nhưng nếu nói mà tối qua còn uống rượu nhiều như vậy, nhất định không tránh được bị anh đạy ỗ. Huống hồ hiện tại còn chưa biết có phải hay không. Tất cả chỉ do cô hoài nghi mà thôi.
“Em cái gì hả?” Bạch Dạ Kình thấy cô không nói chuyện liền truy hỏi.
“Không có gì.” Cô thay đổi suy nghĩ, lắc đầu nói: “Em chỉ quên chuyện chúng ta muốn có thai, sau này em không dám uống rượu nữa.”
“Nhưng mà tối qua là tình huống đặc biệt, lần sau không được viện cớ này nữa.” Nói ra chuyện này, tối qua không thể trách anh, anh ở đó không nhắc nhở cô, xem ra là anh lơ là.
“Qua hai hôm nữa là 30 rồi, đúng lúc chú hai gọi tới nói hôm nay muốn tự mình tới chỗ Trầm Phu nhân đón tết. Phu nhân cũng sẽ đi theo, hỏi xem em có muốn cùng đi hay không.”
“Thân thể của ba chưa tốt, có thể ra ngoài sao?”
“Anh sẽ phái máy bay tư nhân, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Là hôm nay đi rồi trở về luôn sao?”
“Ý của chú hai và phu nhân là nhiều năm chưa ở các trấn nhỏ, nếu an tĩnh sẽ muốn ở lại đó một đêm.”
“Vậy em nên đi theo, em lo lắng cho thân thể của ba mẹ, vẫn nên đi cùng cho yên tâm.”
“Đi còn ở một đêm đấy.” Bạch Dạ Kình nhíu mày.
“Ừ.”
Anh liếc nhìn cô: “Nhưng em có thể bay về.”
Hạ Thiên Tinh lắc đầu, vừa thay anh chỉnh lại cổ áo sơ mi: “Em muốn ở lại một đêm cùng họ, để bọn họ nhìn nơi em sinh ra, nơi em đã sống nhiều năm trước.”
Bạch Dạ Kình không nói gì nữa mà chỉ gật đầu.
“Anh còn có việc, không có cách nào theo mọi người qua đó.”
“Không sao, em biết anh bận rộn.” sắp đón năm mới rồi, anh lại sắp từ giả, sẽ có rất nhiều chuyện trên tay.
Tiễn anh ra cửa, Hạ Thiên Tinh đi tìm quản gia tìm bình hoa cẩn thận cắm từng gốc từng gốc hoa vào bình.