Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1289

“Đúng rồi Kiến Thành, anh nói xem, giữa cha mẹ xảy ra chuyện gì vậy? Em vẫn cảm thấy rất kì quái.”

“Thật ra không chỉ mình em tò mò mà anh cũng vậy, những gì anh biết không nhiều hơn em là bao, anh chỉ biết đúng một chuyện, có lẽ là do trước khi mẹ anh gả vào nhà họ Lục đã từng kết hôn.”

“Về phần gả cho ai, vì sao lại ly hôn và tin tức của người đàn ông kia, tất cả anh đều không biết gì cả.”

Tin tức này đúng là khiến Nam Khuê vô cùng chấn động.

Nếu như không phải do chính Lục Kiến Thành nói cho cô thì thế nào cô cũng không dám tin.

“Cho nên ý của anh là mẹ đã kết hôn, em vẫn luôn cảm thấy cha yêu mẹ, mẹ đối với cha cũng có tình cảm, anh xem, họ luôn chiến tranh lạnh với nhau có phải vì liên quan đến người kia và Hạ Nhu không?”

“Có lẽ vậy!” Lục Kiến Thành nói: “Nhưng thân phận của Quý Dạ Bạch là thật, dựa vào tính cách của mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho một người đàn ông vượt quá giới hạn, dù bà không cam lòng đến đâu cũng vậy.”

“Em cảm thấy chuyện năm đó có lẽ có ẩn tình khó nói, nếu như có thể, em thật hi vọng tất cả chỉ là hiểu lầm, họ có thể quay về như năm xưa.”

Lục Kiến Thành cũng thở dài một hơi: “Sao anh lại không mong vậy chứ?”

Nhưng đã nhiều năm như vậy.

Nếu có thể thì hai người đã sớm làm lành rồi, sao lại để kéo đến mấy chục năm như thế này chứ?

“Được rồi, chuyện của họ không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết được, chuyện này cần có thời gian, nếu như em muốn giúp thì hết sức là được rồi, đừng ép buộc.” Lục Kiến Thành căn dặn.

“Được.”

Hai người nói chuyện đã gần đến một giờ.

Trước khi cúp máy, Nam Khuê đột nhiên nói: “Kiến Thành, đợi chút!”

“Hửm?”

“Thật xin lỗi, vừa rồi em đã nói dối, em đúng là rất nhớ anh.”

Giọng nói mềm mại như lông vũ, nhẹ nhàng bao lấy trái tim đầy nhớ nhung: “Hơn nữa nhớ đến mức không ngủ được, rất nhớ rất nhớ anh.”

Nói xong, Nam Khuê nghe thấy nhịp tim loạn đi như nai con đi lạc của mình.

Giống như sự kích động và ngượng ngùng khi chuẩn bị tỏ tình với người mình thích thời thanh xuân vậy.

Lúc ăn sáng.

Vân Thư hỏi Nam Khuê chuyện liên quan đến Hạ Nhu.

“Khuê Khuê, Quý Dạ Bạch có phải đi tìm con rồi không? Nói con không báo án, thả Hạ Nhu ra?”

Nam Khuê gật đầu: “Vâng, nhưng con đã từ chối.”

“Ừm, làm rất tốt. Bảy ngày tạm giam, một ngày cũng không thể thiếu, nếu không cô ta cũng sẽ không biết sợ.”

Ăn sáng xong, Vân Thư lái xe đưa Niệm Khanh và Tư Mặc đến nhà trẻ.

Nam Khuê ngồi xe đến bệnh viện.

Nhà họ Lục đã chuẩn bị một chiếc xe đặc biệt và lái xe cho cô, cho nên lái xe đều chờ cô vào bảy rưỡi mỗi sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK