Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 550

Lần này Phương Thanh Liên rất kiên nhẫn, cô ta trượt xe lăn dừng lại trước mặt Lục Kiến Thành, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Em biết lý do anh mặc áo sơ mi lên, chính là không muốn để Nam Khuê nhìn thấy anh bị thương, không muốn làm cô ấy lo lắng.”

“Nhưng vết thương trên người anh đã nứt ra, máu cũng thấm đỏ băng gạc rồi. Nếu anh cứ tiếp tục cậy mạnh, có khi mặc xong áo sơmi rồi máu cũng thấm vào áo, lúc đó cô ấy thấy, chẳng phải kế hoạch của anh sẽ thất bại trong gang tấc sao.”

“Anh yên tâm, em chỉ nghiêm túc mặc áo cho anh thôi, cũng không nghĩ lung tung gì đâu.”

Nghe như vậy, sắc mặt Lục Kiến Thành mới hòa hoãn.

Anh đưa tay đưa chiếc áo sơ mi trên tay cho Phương Thanh Liên.

“Anh ngồi lên ghế đi.” Phương Thanh Liên nói.

Có cô ta hỗ trợ, ngay sau đó Lục Kiến Thành cũng đã mặc xong áo sơmi.

Vì bên trong đang quấn một lớp băng gạc dày nên cũng không thể chỉnh tề như bình thường được, cũng may là dáng người anh hoàn hảo, nhìn qua màn hình điện thoại chắc cũng không nhìn ra sự khác biệt lắm.

Sau khi sửa sang và nhìn lại một lúc, Lục Kiến Thành mới gọi điện lại cho Nam Khuê.

Sở dĩ anh không gọi video vì sợ Khuê Khuê sẽ phát hiện ra chút manh mối nào đó, gọi điện thông thường vẫn đáng tin cậy hơn chút.

Nhưng dù sao cũng đã hai ngày không gặp, Khuê Khuê chắc hẳn rất muốn nhìn thấy mặt anh, lỡ như cô muốn gọi video, anh cũng đã chuẩn bị tốt nhất để ứng phó.

Bên kia, Nam Khuê thấy Lục Kiến Thành gọi điện thoại qua, quả thực không thể tin vào mắt mình.

Cô cầm lấy điện thoại, cứ tưởng mình đang nằm mơ.

“Niệm Niệm, là Lục Kiến Thành, anh ấy… anh ấy gọi lại rồi.” Nam Khuê nhìn dòng chữ trên điện thoại, giọng cô run rẩy kịch liệt.

Lâm Niệm Sơ phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Mau nghe đi, sao cậu lại không nghe?”

“Mình sợ, mình sợ ai đó đang cầm điện thoại của anh ấy, không phải là anh ấy.”

Cô càng sợ rằng cuộc gọi đó là để thông báo một tin dữ cho cô.

Lâm Niệm Sơ hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Nam Khuê.

Có rất nhiều trường hợp, có người mất tích mấy ngày mà người nhà không gọi được, đến khi gọi lại thì không phải người cần tìm mà là cảnh sát gọi đến thông báo đi xác nhận thi thể.

Khuê Khuê nhất định là sợ điều này.

Khi người ta đang ở thời điểm mong ngóng nhất, ngược lại sẽ cẩn thận, lo được lo mất hơn.

Chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên.

Hít một hơi thật sâu, Nam Khuê cầm điện thoại lên.

Trước khi trả lời điện thoại, trong lòng cô liều mạng cầu nguyện: Kiến Thành, là anh, nhất định phải là anh, anh nhất định phải khỏe mạnh!

Run rẩy cầm lấy máy, Nam Khuê ấn nút nghe rồi đem điện thoại đặt bên tai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK