Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1390

Lúc Đông Họa chạy về, cô ấy bị một ít bùn bắn lên người.

Khi về tới nhà, bật đèn lên, lúc này cô ấy mới phát hiện không chỉ trên váy, mà ngay cả trên áo khoác của Chu Tiễn Nam cũng bị một ít bùn bắn lên.

Nhìn mấy vết bùn đất đó, Đông Họa cảm thấy rất xót.

Cô ấy lập tức lấy nước và giặt lại cẩn thận.

Cũng trong quá trình giặt đó, đột nhiên trong đầu cô ấy nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Nam Khuê và Lâm Tiêu đã cùng đi tới chỗ Vân Thư.

Sau khi hỏi thăm tình trạng của Vân Thư xong, khi biết không có tiến triển rõ ràng, cô có thể cảm thấy tâm trạng của cha chồng có chút suy sụp.

Nhưng cô có một vài chuyện muốn nói.

“Cha, con muốn nói chuyện với cha một lát.” Nam Khuê nói.

Lục Minh Bác nhìn Lâm Tiêu: “Cậu chăm sóc phu nhân một lát.”

Nói xong, ông đưa Nam Khuê đi sang một căn phòng khác ở ngay bên cạnh.

Khi rèm cửa được kéo ra, căn phòng ngay lập tức trở nên sáng sủa.

Lục Minh Bác rót cho Nam Khuê một cốc nước: “Cơ thể con hồi phục thế nào rồi? Em bé vẫn ổn chứ?”

Nam Khuê vuốt vuốt bụng dưới của mình nói: “Cha, cha yên tâm, con và em bé đều khỏe cả.”

“Hơn nữa, đây là con của con và Kiến Thành, dù thế nào con cũng nhất định sẽ bảo vệ thật tốt, anh ấy thích con gái như vậy, đợi lúc anh ấy trở về nhất định sẽ rất vui.”

“Khuê Khuê” Lục Minh Bác nhìn biểu cảm hạnh phúc trên gương mặt cô, không thể nhẫn tâm nói với cô sự thật.

“Cha, dù sao con cũng biết quá trình này hơi dài, nhưng cho dù là một tháng, mười tháng hay là ba năm, năm năm, chỉ cần có thể đợi được anh ấy, đối với con mà nói mọi thứ đều rất xứng đáng.”

Nghe Nam Khuê nói như vậy, Lục Minh Bác không thể bình tĩnh được.

Đôi môi run rẩy, khuôn mặt già nua của ông nhìn Nam Khuê: “Nam Khuê, con? Con đã biết rồi sao?”

Nam Khuê gật đầu: “Vâng, cha, con biết hết rồi, thực ra cha cũng đã biết rồi, có đúng không?”

Lục Minh Bác buồn bã gật đầu.

“Xin lỗi!”

Ngay sau đó, cả hai người cùng lúc nói.

Họ đều bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc vì đã che giấu sự thật.

“Cha, con biết, thực ra ý định ban đầu chúng ta đều giống nhau, không muốn đối phương phải lo lắng.”

“Con nói đúng, cha thực sự sợ con không chấp nhận được sự thật này.”

Nở nụ cười đau khổ, Nam Khuê nói: “Con không thể chấp nhận được, cho đến bây giờ con cũng không chấp nhận được, nhưng nếu con cứ không chấp nhận thì sẽ như thế nào chứ? Con phải khiến cho bản thân mình chấp nhận nó.”

“Cha, mấy ngày nay cha dốc sức lo cho sức khỏe của mẹ, có thể không quá quan tâm tới những chuyện bên ngoài, tin tức về việc Kiến Thành xảy ra chuyện đã được truyền ra ngoài, trong công ty bây giờ rất hỗn loạn, mọi việc kinh doanh đình trệ, cổ phiếu cũng giảm mạnh, con tìm cha là mong cha có thể trở lại điều hành công ty.”

“Được” Lục Minh Bác gật đầu: “Cha đi thay quần áo, lập tức cùng Lâm Tiêu tới công ty.”

“Cha, sao cha lại?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK