Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1377

Nhưng tiểu Niệm Khanh luôn rất tinh tế, tính cách vô cùng nhạy cảm, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô đang dần thu lại, sắc mặt lại có chút nhợt nhạt, thế là cậu bé liền lập tức nói: “Mẹ ơi, có phải mẹ đang rất khó chịu không?”

“Sao Niệm Khanh lại hỏi vậy?”

“Bởi vì cha nói khi mẹ mang thai thì sẽ buồn nôn, cơ thể sẽ hết sức khó chịu, có thể sẽ khóc nữa.”

Nam Khuê gượng cười che giấu: “Ừm, cơ thể của mẹ có hơn khó chịu.”

Tiểu Niệm Khanh lập tức sửa lại chiếc gối sau lưng Nam Khuê, đồng thời nói: “Vậy mẹ mau nằm xuống đi.”

Cùng lúc đó, tiểu Tư Mặc cũng đi rót một cốc nước ấm.

Nghĩ đến việc mẹ nằm thì sẽ khó uống nước, thế là cậu bé đến xin cô y tá một cái ống hút.

“Mẹ ơi, đây là nước ấm, uống cái này em gái sẽ không sợ bị bỏng.”

Tiểu Tư Mặc bưng cốc nước, rồi chu đáo mà bỏ ống hút vào miệng Nam Khuê.

Một bên khác, tiểu Niệm Khanh cầm lấy dao gọt trái cây và quả táo lên.

Lâm Tư Vũ sợ có nguy hiểm nên liền vội vã chạy tới: “Niệm Khanh, cháu muốn ăn táo hả, cô gọt giúp cháu nhé.”

Nào ngờ, tiểu Niệm Khanh lại lắc lắc đầu: “Không phải đâu cô, không phải cháu muốn ăn, là cháu muốn gọt cho mẹ và em gái ăn.”

Nhìn hai cậu bé vừa ấm áp lại ngoan ngoãn này, Nam Khuê không thể kiềm chế được nữa, nước mắt cô bỗng chốc rơi xuống như mưa.

Nhìn thấy cô khóc, tiểu Tư Mặc có chút lo lắng, cậu bé vội vã lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của mình lau nước mắt cho Nam Khuê: “Mẹ ơi, có phải mẹ lại khó chịu rồi không, là em gái đạp mẹ sao?”

“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, nếu như mẹ không thích uống nước ấm thì ngày mai con sẽ mua trà sữa cho mẹ uống, được không? Con biết mẹ thích uống trà sữa nhất mà.”

Bên kia, Niệm Khanh cũng đau lòng mà chạy tới lau nước mắt cho cô.

Đồng thời nhìn về phía Lâm Tư Vũ: “Cô ơi, vậy cô nhớ gọt trái cây thành từng miếng nhỏ nhé, như thế mẹ mới dễ cầm.”

Nam Khuê vốn đã bị hai cậu bé làm cho vô cùng cảm động rồi.

Bây giờ nhìn thấy chúng càng ngày càng dịu dàng ân cần, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lớp phòng bị trong lòng cô liền triệt để sụp đổ.

Nam Khuê cô có phúc biết bao mới có thể có được hai đứa con ngoan ngoãn đến vậy.

Nam Khuê không kiềm được nữa, cô lập tức ôm chầm lấy hai cậu bé.

Cô ôm hai cậu bé rất lâu vẫn không buông ra.

Cho đến khi tiểu Tư Mặc hỏi một câu: “Mẹ ơi, mẹ đã mang thai em gái rồi, vậy khi nào thì cha về ạ? Nếu như cha biết được tin này nhất định sẽ rất vui.”

Nam Khuê lập tức sững sờ, trong lòng đau như bị dao đâm.

Nhưng ngoài mặt, cô vẫn cười nhẹ nhàng: “Ừm, cha cũng sẽ vui giống như các con vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK