Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1739

“Khuê Khuê…”

Giọng nói vô cùng quen thuộc nhưng khuôn mặt lại vô cùng xa lạ.

“Là cha đây.” Cố Ngôn Bân nói.

Nam Khuê đã nhận ra giọng ông ấy, cô vô cùng kinh ngạc: “Cha, sao cha lại tthành người khác rồi?”

“Hôm nay là lễ cưới của con gái cha, đương nhiên cha không thể bỏ qua được, cha nhất định phải đích thân mang con gái mình bước trên thảm đó, tự tay trao con cho thằng nhóc kia.”

“Kiến Thành lo cho sự an toàn của cha nên đã người ta trang điểm dịch dung cho cha, hiệu quả thế nào?”

Nam Khuê gật mạnh đầu: “Vô cùng tốt, cha, mặc dù cha có thế nào thì trong lòng con, cha vĩnh viễn là cha con.”

Nhưng có chút uất ức cho ông ấy, trong lòng Nam Khuê có chút chua xót.

“Cha không cảm thấy khó chịu chút nào, cha cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ.”

“Mẹ…” Lúc này Tư Mặc và Niệm Khanh chạy như bay đến.

Hai bạn nhỏ mặc âu phục màu đen, dáng vẻ lạnh lùng nho nhã như một quý ông nhỏ, nhìn vô cùng xinh đẹp.

Bên cạnh hai đứa nhỏ có hai bé gái mặc váy công chúa, ánh mắt trong veo như nước, cũng rất đáng yêu.

“Mẹ, mẹ thật đẹp, giống như tiên nữ vậy!” Hai bạn nhỏ không keo kiệt mà khen ngợi.

“Cảm ơn bảo bối!”

Lúc này tiếng nhạc vang lên.

Nam Khuê khoác tay Cố Ngôn Bân, từ từ đi vào hội trường hôn lễ.

Tư Mặc và Niệm Khanh đi cùng với hai bé gái thành hai đôi phù dâu phù rể nhỉ, vô cùng tận tâm tung hoa.

Trên mặt thảm cũng đầy cánh hoa hồng.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn trong sảnh.

Khóe miệng Nam Khuê mang theo ý cười, đi từng bước kiên định về phía Lục Kiến Thành.

Phần đuôi váy cưới dài kéo theo bước chân cô, dập dờn như một làn gió, vô cùng xinh đẹp.

Lúc này Lục Kiến Thành đã mặc một bộ tây trang màu đen, cao lớn tuấn tú, anh tuấn phóng khoáng đứng phía trước.

Ánh mắt anh nhẹ nhàng dịu dàng, chan chứa tình cảm, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều là cảnh nền, chỉ có cô dâu ở trước mới là cảnh chính.

Cuối cùng Nam Khuê cũng đã đi đến trước mặt anh.

Cố Ngôn Bân nén nước mắt đặt tay Nam Khuê vào tay Lục Kiến Thành: “Chăm sóc con bé cho tốt.”

Chỉ nói một câu, giọng ông ấy đã nghẹn lại.

“Kiến Thành, Khuê Khuê, chúc các con hạnh phúc!”

Nói xong câu đó, Cố Ngôn Bân nhanh chóng quay người, ông ấy sợ mình sẽ không kìm nén được.

Trên ghế VIP, Vân Thư và Lục Minh Bác ngồi ở hàng đầu, vẻ mặt hai người rất vui vẻ.

“Thật tốt, cuối cùng hai đứa cũng qua khoảng thời gian khó khăn rồi.”

Đông Họa vô cùng vui mừng cho Nam Khuê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK