Mục lục
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mì mà nương Xuyên Tử nấu không giống với cách nấu của Đại Ngưu trước đó, nàng ấy không chia bánh mì thành hai phần, mà đổ toàn bộ vào trong hũ sành.

Lần này nàng ấy nấu mì gà nấm hương, tuy rằng mùi vị không bá đạo bằng thịt bò kho tàu, nhưng bởi vì đủ đậm đà, cũng tản ra mùi thơm vô cùng tươi ngọt, quanh quẩn trong động thật lâu không cách nào tản đi.

 

Ban đầu không có câu nói kia của Xuyên Tử, mọi người còn chưa ngửi ra được bình mì này có mùi vị gì, nghe hắn nhắc đến canh gà, canh gà trong trí nhớ của mọi người đã lâu không được uống, đột nhiên lại có mùi vị thực chất, cùng với hơi nóng của bình mì trước mắt này, thật sự là càng nghĩ càng thơm.

Đám trẻ trong hang bị mùi canh gà này hấp dẫn, trở nên thèm thuồng, nhưng lại biết trong nhà không dễ, đều rất hiểu chuyện, không ai mở miệng cầu xin người lớn nhà mình cũng nấu một nồi mì để ăn.

 

Nương Xuyên Tử nhìn vào trong bình, lại quấy quấy, phát hiện mì sợi đã đủ mềm, hẳn là đã nấu xong, nàng ấy nhanh chóng cầm bát tới, múc cho Xuyên Tử nửa bát, lại gọi những người khác trong động: "Nhiều canh như vậy, chúng ta cũng không uống hết được, mọi người đều tới nếm thử mùi vị!"

Cùng nhau sống chung trong thời gian lâu như vậy, cơm bình thường đều là ăn chung, cũng không so đo ai uống của ai một chén canh, về sau trả lại là được.

Các người lớn gật đầu đồng ý, bọn nhỏ thấy thế hoan hô một tiếng, nhanh chóng cầm chén xếp hàng múc canh uống.

Nương Xuyên Tử cũng không phải người keo kiệt gì, gắp cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một đũa mì, phân xong còn thừa lại non nửa bát mì nước, nàng ấy tự múc một bát nhỏ, đợi lát nữa đưa đến sơn động cách vách, cho cha mẹ chồng và cậu chồng ăn.

Xuyên Tử là người đầu tiên được cầm bát mì, hắn cũng là người may mắn được ăn nhiều mì nhất trong tất cả mọi người lúc này.

Nhìn bát mì nước thơm ngào ngạt trước mắt, hai mắt Xuyên Tử đăm đăm, vội vàng cầm đũa đẩy một miếng vào trong miệng, trong miệng là mì sợi mềm mại mặn ngọt, cảm giác giống như là đã hút no nước canh, cắn vào mềm đến không tưởng nổi, chóp mũi còn có thể ngửi được mùi thơm của canh gà, khứu giác cùng vị giác tất cả đều được thỏa mãn, cả người đều giống như là từ trong c.h.ế.t lặng sống lại.

"Nương, mì này ăn quá ngon, người cũng mau ăn đi!" Xuyên Tử nhét mì vào miệng, quay đầu thúc giục nương mình.

Hắn cảm thấy đời này cũng không thể quên được mùi vị của bát mì gà này.

"Được, nương cũng ăn!" Nương Xuyên Tử cũng gắp một đũa đưa vào miệng, vừa ăn một miếng liền sững sờ.

Nàng ấy đã quên lần trước mình ăn đồ ngon là khi nào, nhưng dù có ngon đến đâu cũng kém xa bát mì này, mùi vị của bát mì này thật sự là quá tuyệt.

Trong sơn động nhất thời không ai nói chuyện, tất cả đều là thanh âm húp canh ăn mì chậc lưỡi. Chờ qua hồi lâu, ăn xong thu dọn đồ vật, đoàn người nằm xuống nghỉ ngơi còn rất phấn khởi.

Vừa nghĩ tới bọn họ có Phương Tiên Nhi, còn có nhiều gói mì như vậy, trong lòng đều cảm thấy đủ đầy, hai ngày trước còn lâm vào tuyệt vọng, giống như đột nhiên liền trở nên có hi vọng.

Ăn no uống đủ, ban đêm ngủ cũng thơm ngọt, đêm nay Xuyên Tử lại mơ thấy chuyện ăn mì gà, không ngừng cười l.i.ế.m miệng.

Ngày kế là một ngày đẹp trời hiếm có.

Sáng sớm, mấy người Tảo Nhi đã bò dậy, sau khi chia một bao mì ăn xong chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn.

Thân thể Lưu Nhị Sơn còn chưa khỏi hẳn, lần này tạm thời không đi theo, đội ngũ tìm thức ăn liền do Tảo Nhi dẫn dắt.

Đeo gùi trên lưng, Tảo Nhi nghĩ nghĩ, cầm lấy cả ống nước đường lúc trước đã uống không ít, còn pha chút nước suối vào bên trong. Đi lại trong núi phí sức, nước đường này nói không chừng có thể ứng phó lúc cần thiết.

Hơn nữa ống trúc đựng nước này rất tiện mang theo, sẽ không đổ nước, chờ nàng ấy nghỉ ngơi thì phải tìm hiểu lại cấu tạo cho thật kỹ.

"Thứ này dùng để đựng nước thật là thích hợp!" Đại Ngưu nhìn ống trúc, hâm mộ nói.

 

Tảo Nhi đột nhiên nhớ tới cái gì: "Ta còn có một cái, tối hôm qua Phương Tiên Nhi cho, ngươi đổ nước đường bên trong vào bát trước, ống nước kia liền cho ngươi dùng!"

"Cảm ơn tỷ!" Đại Ngưu vui vẻ ra mặt, lập tức đi lấy ống trúc.

Đổ hết nước đường ra, giao cho Hạnh Nhi cất kỹ, hắn lại rót đầy nước vào trong ống, đắc ý dùng dây thừng nhỏ buộc lại, cột vào trên lưng.

 

"Như vậy càng dễ mang theo, ta cũng buộc cho tỷ một sợi!" Đại Ngưu nói xong, lại cột dây thừng cho Tảo Nhi.

Dọn dẹp đồ đạc xong, hai người đi ra ngoài động, trước tiên đi tới chỗ Nhị Sơn thúc chào hỏi một tiếng, lại nói cho mọi người chuyện ống trúc có thể chứa nước, thấy mấy người còn lại cũng tốp năm tốp ba kết nhóm mang theo ống trúc, lúc này mới chính thức xuất phát.

Trước khi đi, Tảo Nhi còn không quên dặn dò Hạnh Nhi các nàng, đi lau người cho Phương Tiên Nhi một chút. Bọn nhỏ vui vẻ nhận nhiệm vụ, mọi người đều rất thích Phương Tiên Nhi có thể mang đến đồ ăn ngon cho các nàng.

Hai nhóm người rất nhanh chia nhau hành động.

Hạnh Nhi dặn dò mấy người bạn nhỏ, mang theo hai chậu nước, lấy vải lau, đi về phía Phương Tiên Nhi.

Lúc này Phương Tiên Nhi - Thịnh Quân đang xem bảng hệ thống, mấy ngày nay các cổ nhân mua không ít đồ, giá trị năng lượng của nàng đã biến thành 42, tuy rằng còn chưa đột phá hạn mức cao nhất 100, nhưng ít ra trong vòng một tháng không cần lo lắng vấn đề sinh tồn.

Sống yên ổn nghĩ đến ngày mai, Thịnh Quân có chút lo lắng nghĩ, không biết số tiền tiết kiệm của những cổ nhân này còn có thể tiêu bao lâu.

Hy vọng bọn họ cũng có chút ý thức gian nan khổ cực đi, không đủ tiền có thể đi ra ngoài kiếm chút tiền mua đồ.

Đáng giận, ý nghĩ như vậy thật sự là tư bản mà!

Đang nghĩ ngợi, mấy tiểu cổ nhân liền nâng chậu đi đến trước mặt Thịnh Quân.

Trước đó đều là đại cổ nhân tới bắt chuyện với nàng, đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với tiểu cổ nhân.

Thấy các tiểu cổ nhân cần cù vắt khăn lau, muốn lau thân máy cho nàng, Thịnh Quân xấu xa đột nhiên lên tiếng: "Xin bỏ tiền vào!"

Động tĩnh bất ngờ không kịp đề phòng này, trực tiếp dọa một tiểu cổ nhân sợ tới mức ngã phịch xuống.

Bọn nhỏ lập tức thất kinh, học theo dáng vẻ người lớn nằm sấp trên đất: "Phương Tiên Nhi đại nhân, chúng ta không có ý xấu, chỉ là muốn lau người giúp ngài!"

Thấy bộ dạng lo lắng hãi hùng của các nàng, Thịnh Quân có chút áy náy, hình như là hù dọa người ta quá mức rồi.

Nàng chỉ có thể đơn phương xin lỗi: "Xin bỏ tiền vào!" Thực xin lỗi, vừa rồi không nên dọa các ngươi.

Một tiểu cô nương bỗng nhiên cẩn thận mở miệng hỏi nàng: "Phương Tiên Nhi đại nhân, ngài đây là đồng ý để chúng ta lau người giúp ngài sao? Nếu được, ngài lại nói một tiếng đi!"

"Xin bỏ tiền vào!" Thịnh Quân cảm thấy đây ngược lại là một ý tưởng giao lưu tốt, quả quyết đáp lại nàng ấy.

Tiểu cô nương, cũng chính là Hạnh Nhi, nhất thời yên lòng, cười đáp: "Ôi, vậy chúng ta làm đây!"

Mấy tiểu hài cầm khăn lau vây quanh Thịnh Quân, tận tâm tận lực lau những hạt bùn trên người nàng, nhưng có thể là vỏ quá cứng, da khá dày, Thịnh Quân cũng không có cảm giác gì.

Phát hiện này khiến nàng rất khoan dung, cảm thấy sau này nếu bị người ta đánh đập, hẳn là cũng không đau đến trên người nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK