Mặc dù vậy, nhưng nó đã nhanh chóng được bán hết ngay khi được đặt lên kệ. Vừa rồi nhóm Kéo Khắc Thân ở khu sạp hàng cũng không còn nhìn thấy nó.
Gia đình dì Hoa có thể sở hữu được thùng giặt đồ ngay trong thời điểm này thật đáng ngưỡng mộ và bà ấy cũng vô cùng tự hào vì điều này.
Lúc nãy bà ấy mở toang cửa giặt đồ cũng chỉ là có ý định khoe khoang một chút thôi
Lúc này, dì Hoa thấy Kéo Khắc Thân tò mò nên cũng nhiệt tình hướng dẫn cách sử dụng món đồ này cho họ xem.
Mấy bộ quần áo bà ấy vừa giặt hồi nãy cũng đã gần xong rồi, bây giờ chỉ cần cán cho khô nước, lấy ra giũ rồi phơi lên là xong.
Tiếp đó, bà ấy lại cho thêm vài bộ quần áo bẩn vào, pha nước xà phòng, đổ vào và bắt đầu quay tay cầm.
Nhóm Kéo Khắc Thân nhìn không rời mắt, háo hức muốn được thử, bọn họ đề nghị muốn quay phụ một lát để cảm nhận sự thần kỳ của món đồ này.
Có người phụ làm việc, dĩ nhiên dì Hoa rất sẵn lòng, nhanh chóng chuyền ghế đẩu nhỏ dưới chân cho Kéo Khắc Thân.
Ngay khi người đàn ông to lớn, vạm vỡ ngồi xuống, làm chiếc thùng giặt đồ trong nhỏ đi rất nhiều.
Hắn ta chậm rãi quay chiếc xô theo hướng dẫn của dì Hoa rồi từ từ nở nụ cười vui vẻ.
Quả là một món đồ tốt, tay cũng không mất sức gì, hơn nữa không cần tiếp xúc với nước cũng có thể giặt đồ, dùng trong mùa đông nhất định sẽ vô cùng hữu ích.
“Mất bao lâu mới giặt xong?” Hắn ta hỏi.
“Một lần cho nhiều nhất ba chiếc áo mỏng, chờ đồng hồ cát chảy hết là được.”
Dì Hoa chỉ vào chiếc đồng hồ cát ở trên đất bên cạnh rồi lật ngược nó lại.
Đây là chiếc đồng hồ cát được đưa tới lúc đổi xô giặt đồ mới, chuyên dùng để kiểm soát thời gian giặt đồ.
Chờ cát rơi hết, Kéo Khắc Thân quay chưa đã cũng dừng động tác, lại điều khiển xô vắt nước cho quần áo.
“Nhóm người các dì thật thông minh, có thể nghĩ ra món đồ vừa tốt lại còn rất thiết thực như thế này!” Hắn ta khen từ tận đáy lòng.
“Ôi, liên quan gì tới ta chứ, đó đều là công lao của Phương Quân họ!” Dì Hoa xua tay nói.
Liên tục nghe thấy cái tên này, nên vị huyện lệnh Phương Quân này cũng đã có trọng lượng không nhẹ trong lòng của Kéo Khắc Thân.
Đã nán lại đây khá lâu, họ không thể chậm trễ thì giờ nữa. Liền chào tạm biệt dì Hoa xong lại tiếp tục đi về hướng của y quán.
Đến được cổng y quán, Kéo Khắc Thân nhìn một cái rồi cảm khái: “Hình như bên trong không đông lắm.”
Tổng nhân số của huyện Hưng Hòa đông hơn rất nhiều nơi hắn ta từng thấy, thế nhưng người trong y quán lại khá ít.
“Thật ra lúc trước cũng đông lắm, nhưng phúc lợi chẩn đoán bệnh đã lập ra lâu vậy rồi, người mắc bệnh cấp tính có thể chữa cũng đã được chữa gần hết. Bệnh mãn tính thì phải dựa vào tịnh dưỡng, chỉ cần đến kiểm tra định kỳ thì...”
Người truyền tin còn chưa nói hết đã bị Kéo Khắc Thân ngắt lời: “Khoan, ngươi nói, chẩn đoán bệnh cũng có phúc lợi?”
Sau khi vào Hưng Hòa, hắn ta đã có kiến thức đúng đắn về từ phúc lợi này.
Người truyền tin hoang mang gãi đầu: “Hả? Trên đường đến đây ta chưa nói kỹ với ngươi sao? Có thể là ta quên nói rồi. Ở chỗ của bọn ta có hai thứ hoàn toàn không cần dùng phiếu Phương Tiên. Một là bao ăn khi đi làm, hai là khám bệnh. Đây toàn là sự đảm bảo cơ bản nhất.”
“Hoàn toàn... Không cần phiếu Phương Tiên?” Kéo Khắc Thân ngơ ngác lặp lại một lần, hắn cố gắng hiểu câu nói này.
Ý là xin khám bệnh ở đây hoàn toàn không cần chi tiêu ngoài hạn mức?
Hơn nữa, xét theo lời người truyền tin vừa nói, nếu có thể chữa khỏi cho nhiều người bệnh thế, nhất định y thuật của y quán trong huyện cũng không phải dạng vừa!
Cũng chính là nói, chỉ cần trở thành một thành viên của Hưng Hòa, tất cả những nỗi lo toan trước kia của hắn ta đều có thể được giải quyết ổn thỏa ư?
“Chúng ta mau vào trong thôi!” Kéo Khắc Thân nôn nóng thúc giục.
Giờ đây hắn ta nóng lòng muốn về nhà, chỉ mong có thể lập tức hóa thành Thiên Lý mã bay vèo về trong một ngày, đưa già trẻ lớn bé trong nhà chạy ngược tới đây, có thể hoàn toàn được ở Hưng Hòa này!
Nói xong, hắn ta vội vàng bước vào y quán, ngửi thấy mùi cồn sát trùng ở bên trong.
Tuy không giống lắm, nhưng chắc là cồn không thể sai được.
Kéo Khắc Thân vẫn biết có người sẽ bôi cồn lên vết thương nên giờ đây cũng không khỏi kinh ngạc, chỉ cảm thấy mùi cồn này được hơn những thứ cồn mà hắn ta từng ngửi.
Sau đó hắn ta được người ta dẫn đi xem phòng chẩn bệnh và phòng thuốc.
Khu phụ sản không thể cho người ngoài tiến vào. Nhưng có nhân viên y hộ cho Kéo Khắc Thân xem một chiếc lồng giữ ấm cho trẻ sơ sinh đã được bỏ, rồi cũng giới thiệu cách dùng của nó.
Kéo Khắc Thân nghe mà chẳng hiểu nổi nguyên lý liên quan trước mắt mình, nhưng sau khi nghe nói cái lồng giữ ấm này đã cứu được rất nhiều đứa bé sinh non thì hắn ta cảm thấy bắt đầu cung kính nể phục.
Hắn ta chưa từng thấy thứ bảo bối này ở nơi nào khác.
Chứng tỏ lang trung ở Hưng Hòa, nhất định giỏi hơn các vùng khác!
Ra khỏi y quán, Kéo Khắc Thân vốn định thu xếp đồ đạc để quay trở về nhà, nhưng thật sự không cưỡng lại nổi sự cám dỗ của người truyền tin nói, thế là lại đi xem nhà trẻ và trường tiểu học đang được xây dựng trong thành.
Nhà trẻ chủ yếu là để chăm sóc trẻ em, tiện cho các nữ nhân trong huyện thành được rảnh rang, quay trở lại công việc của mình mà không cần phải quá lo lắng. Sẵn tiện cũng có thể nuôi dạy đứa trẻ một cách khoa học, dạy cho đám trẻ thơ một vài kiến thức.
Còn trường tiểu học.
Qua thời gian dài như vậy, đã có không ít người trong thành có kiến thức đạt đến trình độ tiểu học.
Như vậy cũng có thể chọn ra một nhóm người có thành tích xuất sắc làm giáo viên, vừa tiến hành học chương trình trung học, vừa dạy đám trẻ học sách giáo khoa tiểu học. Lúc trước người đi học trong thành toàn là người lớn, giờ đây cũng nên bắt đầu từ người nhỏ
Nới tới đây, người truyền tin chợt vỗ trán: “Lúc nãy nói về phúc lợi hình như còn sót cái này, đúng ra là trong thành nên có ba loại phúc lợi miễn phí. Sau khi tan trường, đám trẻ muốn đọc sách cũng hoàn toàn không cần phiếu.”
Lúc này, nhóm Kéo Khắc Thân nghe xong hoàn toàn đứng không yên nữa, liền quay trở về núi: “Về núi, mau chóng thu dọn đồ đạc về núi đưa mọi người tới đây!”
Trời cũng đã hơi tối, lần này người truyền tin cũng không cản họ mà chỉ sắp xếp họ vào thôn mà họ đã ghé qua lúc đến. Những người dân làng nhiệt tình đã dành sẵn ra một căn nhà to cho họ.
Chỗ ở rộng rãi mà còn thuận tiện cho việc khởi hành vào ngày hôm sau.
“Ngủ ở thôn này, còn có một lợi ích mà ở huyện khác không có, đêm nay cho ngươi cảm nhận chút.” Lúc gần đi, người truyền tin bí hiểm nói.
Lợi ích chính là quạt gió xoay tự động.
Cánh quạt được làm bằng gỗ, có tổng cộng ba cánh, chúng có thể chuyển động tạo ra gió bằng cách kéo dây thừng.
Dây thừng để kéo được nối ra phía ngoài nhà.
Có một kênh dẫn nước đi qua phía sau nhà, có một bánh xe nước tinh xảo được lắp đặt trong kênh rồi nối liền với dây và các bộ phận khác là có thể làm quạt gió xoay vòng.
Buổi tối, ngoài trời vẫn vừa khô vừa nóng.
Nhóm Kéo Khắc Thân trải một cái chiếu lát nằm ở đây, đốt nhang muỗi bỏ vào chậu lửa, trong phòng có quạt mát rượi, thoải mái tới mức thật sự nói không nên lời.
Đang ngẩn ngơ thì chợt nhớ ra vợ con mình vẫn đang phải chịu khổ trên núi, trong lòng Kéo Khắc Thân dâng lên cảm giác hổ thẹn, cảm thấy tội lỗi.
Hắn ta siết chặt nắm đ.ấ.m lẩm bẩm: “Chờ ta, rồi ta sẽ có thể đón các ngươi về đây hưởng phúc nhanh thôi!”
Nói xong, không lâu sau, hắn ta đã thiếp đi ở nơi thoải mái vô bờ này.
Đã rất lâu hắn ta không có nổi một đêm ngủ ngon giấc.
Sáng hôm sau, trời còn chưa tỏ, nhóm Kéo Khắc Thân đã vội vã rời đi.
Biểu hiện từ đầu tới cuối của nhóm Kéo Khắc Thân trong lần này cũng làm người dân Hưng Hòa cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Huyện Hưng Hòa có được sự công nhận như vậy, mọi người cũng lấy làm vinh dự.
Nhóm Tảo Nhi cũng mở một cuộc họp đặc biệt để khen ngợi họ lần này đã làm rất tốt công việc, mọi người đều là người Hưng Hòa nhiệt tình văn minh, đã sưởi ấm khoảng trời huyện thành và sau này cũng phải tiếp tục duy trì.
Ngoài niềm tự hào, người dân còn có những thu hoạch nho nhỏ khác nữa.
Lúc trước, mọi người cũng biết huyện thành của mình là nơi tốt nhất, nhưng giờ biết suy nghĩ của người vùng ngoài rồi họ mới hoàn toàn có cảm giác chân thật.
Thì ra cuộc sống mà họ đã bắt đầu quen thuộc lại khó tin với người vùng ngoài đến thế sao?
Cảm giác này thật sự quá đỗi tuyệt vời!
Nhất định sau này phải cố gắng xây dựng thành tốt hơn mới được, phải cho tất cả những ai đến đây đều cảm thấy kinh ngạc xuýt xoa.
Tốt nhất là làm cho cả Kinh Thành có lão Hoàng đế ở cũng chẳng thể sánh bằng!
Người Hưng Hòa phấn khích mà không hề biết rằng, nói theo góc độ khách quan thì cuộc sống của họ hiện giờ đã hơn hẳn người dân Kinh Thành từ lâu rồi.