Những gì nên nói đều đã nói xong, để tránh làm chậm trễ công việc, Lý Phát Tông cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng cùng Xử Sinh trở về ngôi miếu hoang.
Lúc này còn chưa tới giữa trưa, hai người buổi sáng đều ăn bánh bột khô nên đều không cảm thấy đói bụng, ngồi trên đống cỏ khô nói chuyện.
Lý Phát Tông có chút tò mò về Chung Tư nên ngập ngừng hỏi: “Chung bá thật có bản lĩnh, thật khiến người ta hâm mộ mà.”
Xử Sinh cười nói: “Đúng vậy, nếu không thì đã không thể làm lão đại của chúng ta rồi. Ngươi phải biết là lúc ban đầu cuộc sống của chúng ta cũng không được tốt như bây giờ, khi đó hoàn cảnh cũng không tệ lắm nhưng cũng rất khó được ăn cơm mỗi ngày…”
Lý Phát Tông thở nhẹ, chăm chú lắng nghe, nhưng sắc mặt Xử Sinh chợt khựng lại, hoặc là không muốn nói tiếp nữa nên nhanh chóng rơi vào trầm tư, một lúc lâu không mở miệng nói tiếp nữa…
Qua một lúc lâu, hắn mới đột nhiên lắc đầu, nhẹ nhàng đổi đề tài: “Đúng rồi Lý thúc, hôm nay mấy người Đại Ngưu ca có tới không?”
Lý Phát Tông âm thầm cảm khái một câu “tiểu nhân tinh”, sau đó gật đầu: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ sẽ tới.”
Hai người lại nói lung tung vài câu nữa.
Xử Sinh sau đó lại nhanh chóng cùng những hài tử khác đi ra ngoài kiếm đồ ăn.
Trong miếu không còn lại quá nhiều người, Lý Phát Tông không có việc gì để làm, chỉ có thể ngủ tiếp.
Hai ngày nay xem như được ngủ đủ giấc, thật đúng là không quen.
Không biết đã ngủ bao lâu, Lý Phát Tông bị người ta đánh thức, vừa nhìn liền thấy Xử Sinh đã trở về. Lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã biến thành màu lam ảm đạm.
“Hôm nay thu hoạch thế nào?” Hắn thuận miệng khách sáo hỏi một câu.
“Ừm, cũng như vậy thôi, không c.h.ế.t đói cũng không no được.” Xử Sinh nói: “Chuyện này cũng không quan trọng, Lý thúc, Chung lão đại đã cứu người mà ngươi cần ra rồi, sắp tới đây rồi!”
“Đã cứu ra rồi à?” Lý Phát Tông trợn tròn mắt, lại nhìn ra bầu trời bên ngoài để xác nhận thời gian.
Mặc dù Chung Tư nói tối nay có thể dẫn người ra ngoài nhưng hắn cũng không ngờ được rằng sẽ nhanh như vậy.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy thôi sao?
Còn chưa tới buổi tối nữa!
Trước đó khi cứu Tây Nương, bọn họ phải tốn cả một ngày trời để tìm hiểu tin tức, lần này đến nha môn cướp người thì đáng lẽ độ khó phải cao hơn, tại sao tốc độ lại còn nhanh hơn chứ?
Lý Phát Tông nghĩ mãi không ra nên không suy nghĩ thêm nữa, đứng dậy phủi vụn cỏ còn dính lại trên người, dụi mắt chuẩn bị xem thử Tống thư sinh trong lời đồn kia tuấn tú đến cỡ nào.
Đợi một lúc lâu, Hắc Chỉ và một hài tử khác dẫn một nam nhân dáng vẻ chật vật tiến vào.
Người nọ sắc mặt lấm lem, thân thể gầy gò, mặc một bộ áo ngắn vải thô màu nâu, trên lưng còn khoác một tấm chăn cũ. Lý Phát Tông nhìn hắn một hồi lâu cũng không nhìn ra được ngũ quan của hắn trông như thế nào, càng không nhìn ra được chút tuấn tú nào.
Cũng đúng, cứu người cũng không thể trắng trợn ngang nhiên đi lại trên đường, dù sao cũng phải cải trang một chút.
Lý Phát Tông mở miệng ngập ngừng gọi: “Tống tú tài công?”
Người nọ nghe thấy xưng hô này liền nhanh chóng phản ứng lại, hướng về phía hắn khom người chắp tay: “Vị này chính là Lý thúc phải không? Kẻ hèn tên là Tống Hàm Thanh, tên chữ là Hàm Chương, ngươi cứ gọi ta là Hàm Chương là được rồi.”
Trong động tác có một vẻ tao nhã khó diễn tả thành lời, vừa nhìn liền biết không giống với những người thô kệch như bọn họ.
Chỉ là những lời hắn nói khiến Lý Phát Tông như lọt vào trong sương mù, vừa miễn cưỡng nghe hiểu tên của tú tài là Hàm Chương liền nhìn thấy đối phương khom người về phía hắn, lập tức tay chân luống cuống nói: “Hàm tú tài công...”
Trên khuôn mặt lấm lem của Tống Hàm Thanh lộ ra một nụ cười nhưng cũng không sửa chữa lời của hắn nữa, chỉ nói tiếp:
“Lý thúc, trên đường tới ta đã nghe nói, đa tạ các ngươi đã vì ta mà phải chạy ngược chạy xuôi. Trước đó ta chỉ giúp lệnh muội nói mấy câu mà thôi, chỉ là tiện tay cả, không ngờ các ngươi lại ghi nhớ như thế, không tiếc mạo hiểm cứu giúp, mỗ thật không biết nên báo đáp phần ân tình này như thế nào...”
Vừa nói hắn lại vừa cúi đầu xuống.
“Ôi chao, Hàm tú tài ngươi đừng có như vậy mà, ngươi nên báo ân là chúng ta mới đúng!”
Lý Phát Tông từ trước đến nay không giỏi ăn nói, chỉ nói vài câu khô khan xong liền đưa tay đỡ người.
Trong lòng hắn thầm nghĩ không hổ là tú tài, cho dù mặt mũi lấm lem như vậy nhưng nói chuyện vẫn là dáng vẻ nho nhã, giọng nói cũng nhẹ nhàng, ngay cả cách hành lễ cũng khác xa bọn họ.
Trong thôn bọn họ đã rất nhiều năm không có ai là tú tài, ngày thường cũng không có cơ hội tiếp xúc với loại người như thế này, đây là lần đầu tiên nên thực sự có chút không quen.
Hai người ngươi tới ta đi vài câu, cuối cùng kết thúc quá trình khách sáo này, Lý Phát Tông thầm lau mồ hôi trong lòng rồi nói: “Không biết Hàm tú tài công tới đây có dự định gì chưa?”
“Ý định của mỗ là xuôi nam khảo thí nhưng lại bị mấy người xấu ép buộc bắt đi, vốn tưởng rằng sẽ bị nhốt trong căn nhà đó cả nửa đời người, không ngờ còn có thể may mắn được giải cứu. Hiện giờ trong lòng vẫn còn đang hoảng sợ, tạm thời chưa có tính toán gì thêm.”
Tống Hàm Thanh nói xong, lộ ra vẻ mặt buồn khổ, nhưng bởi vì mặt lem luốc nên cũng không nhìn ra.
“À, ờ...”
Lý Phát Tông vắt hết đầu óc suy nghĩ mới hiểu được ý của hắn: “Người ở thôn Sa Thổ sắp chạy hết rồi, ngươi trở về đó chắc chắn là không có cơm ăn. Hiện giờ lại còn đắc tội cả huyện nha, cũng không thể ở lại trong thành chép sách thay người khác được nữa.”
Lúc trước hắn đã nghe Tây Nương đề cập qua, thân thế Tống tú tài này cũng rất đáng thương, cha nương đều là người kiếm ăn nhờ đồng ruộng, cắn răng cho hắn đọc sách, kết quả số mệnh không tốt, còn chưa kịp nhận lại được gì thì đã qua đời.
Tống tú tài hẳn là có chút tài hoa, ở trong tiệm sách trong thành vừa làm việc vừa đọc sách, thật đúng là thi đậu tú tài, sau đó cũng không trở về thôn mà vẫn ở tại tiệm sách.
Lần báo tin cho Tây Nương đó có lẽ là cố ý về thôn.
Cho nên bọn họ nhất định phải nhận lấy ân tình này.
Tống Hàm Thanh nghe hắn nói như vậy cũng thở dài: “Đúng là như thế. Hơn nữa một thân một mình, trên người không có vật gì, chỉ sợ cũng không có cách nào để một mình xuôi nam được...”
Lý Phát Tông gật đầu dứt khoát: “Ừm…Nếu như tú tài công không ngại thì hay là đến chỗ chúng ta ở luôn đi. Chỗ chúng tôi so với bên ngoài cũng coi như thanh tĩnh, tạm thời không cần lo ăn lo uống.”
Tống Hàm Thanh hiếu kỳ nói: “Xin hỏi các ngươi cư trú ở nơi nào?”
Lý Phát Tông mơ hồ nói: “Không nói rõ được, nếu ngươi đồng ý thì lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi.”
Tống Hàm Thanh cười khổ nói: “Mà thôi, làm như vậy quấy rầy các ngươi quá. Hiện giờ trên người ta không có đồng nào cả, đến chỗ nào cũng là gánh nặng mà thôi.”
Lý Phát Tông vội vàng xua tay: “Không không không, nếu ngươi đồng ý tới đó thì ăn uống tạm thời không cần lo lắng, chỉ là chúng ta có một thỉnh cầu. Ta muốn xin ngươi dạy dỗ mấy hài tử của chúng ta nhận biết một vài chữ.”
Nói xong, Lý Phát Tông có chút ảo não vì cái miệng ngốc nghếch của mình, luôn cảm thấy nói thế nào cũng không đúng.
Hắn mím môi, vốn tưởng rằng còn phải tốn thêm nhiều lời nữa để thuyết phục, không ngờ Tống Hàm Thanh bỗng nhiên khom người cúi đầu, thế mà lại đồng ý:
“Vậy mỗ từ chối thì thành bất kính rồi. Ân tình của các ngươi suốt đời này không thể quên, trước mắt cùng đường, chỉ có thể tiến đến quấy rầy. Nhưng xin mọi người yên tâm, mỗ chắc chắn sẽ dốc túi truyền thụ một thân sở học, tuyệt không giấu giếm.”
Lý Phát Tông há mồm “A” cả một lúc lâu:
“Vậy thì, vậy thì Hàm tú tài công phải chịu ấm ức rồi, chờ đêm xuống chúng ta liền trở về. Đúng rồi, lúc này ngươi có đói bụng không?”
Tống Hàm Thanh đưa tay, lúng túng xoa bụng mình.
Lý Phát Tông hiểu ý, lấy một miếng lương khô trên người đưa qua: “Ăn cái này lót dạ trước đi!”
Tống Hàm Thanh nói tiếng cảm ơn, nhận lấy một cái mới lạ, quan sát kỹ một lúc rồi cẩn thận cắn một miếng, nhai chậm rãi rồi nhanh chóng nhắm mắt lại cảm khái: “Hương vị hảo hạng, mùi thơm phức, dư vị ngọt ngào lưu lại trong miệng, gan phượng tủy rồng cũng chỉ đến thế này mà thôi.”
“Ngươi thích là được.” Lý Phát Tông xoa mặt, cảm thấy cái bánh bột khô trong tay mình đã lên tới một đẳng cấp cao hơn một bậc.
Ăn xong, Lý Phát Tông lại ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, hỏi Tống Hàm Thanh được cứu như thế nào.
Tống Hàm Thanh nói sơ qua mọi chuyện.
Thì ra hắn bị nha dịch kia bắt đi, không chỉ là muốn hắn làm con rể mà nha dịch còn coi trọng tài văn chương của hắn, bắt hắn viết văn nịnh bợ Huyện lệnh. Nha dịch được coi trọng, nếm được không ít ngon ngọt.
Nhưng suy cho cùng thì hắn cũng là bị bắt về, nha dịch sợ hắn gây sự nên nhốt hắn trong thư phòng nhà mình, cũng không mang ra ngoài, bắt hắn hỗ trợ đọc sách làm văn.
Chỉ là thỉnh thoảng huyện nha có việc gấp mới có thể gọi người trở về đón Tống Hàm Thanh tới thương lượng, thậm chí hắn còn phải thay quần áo nha dịch, che mặt rồi mới mang tới.
Hôm nay đúng lúc nha dịch muốn hắn đi qua, Tống Hàm Thanh liền bị hai người áp giải đi ra ngoài.
Trên đường đi qua một ngõ nhỏ, chẳng biết tại sao đột nhiên xảy ra hỗn loạn, một đám người lộn xộn ùa ra tách mấy người ra.