Tây Nương xoay người, nắm chặt lòng bàn tay bên trong tay áo.
Đây là lần đầu tiên nàng ấy làm chuyện như vậy, thế mà cũng thật thuận lợi.
Lại căng thẳng đi thêm vài bước, xung quanh có mấy người đi ngang qua nhưng không ai nhận ra điều gì bất thường, vội vàng rời đi bên cạnh nàng ấy.
Tây Nương cũng trở nên to gan hơn, sải bước đi thẳng về phía cửa chính Trương gia.
Chờ đến nơi, đã thấy Chung Tư đang chờ ở đó, bên cạnh còn có một người gác cổng.
“Đa Phúc tỷ, để ta đi cùng tỷ, còn có thể xách gà giúp tỷ nữa, miễn cho dây thừng kia siết đau tay tỷ!”
Chung Tư cười rạng rỡ, giọng điệu có phần nịnh nọt.
Tây Nương nhìn người gác cổng một cái, đối phương lại bày ra dáng vẻ như đang xem kịch.
Nàng ấy nhớ lại biểu hiện ngày thường của Đa Phúc, nâng cằm “Hừ” một tiếng, xem như ngầm đồng ý.
Sau đó, nàng ấy nhấc chân bước ra khỏi cửa chính Trương gia.
Trong nháy mắt khi đi ra, Tây Nương thoáng sững sờ.
Nàng ấy cứ như vậy chạy ra sao?
Nhận thấy có người từ phía sau chọc vào cánh tay mình, Tây Nương mới lấy lại tinh thần, cùng với Chung Tư bước đi nhanh hơn, đi về phía cửa hàng gà quay.
Đến một khúc cua trên đường, hai người lại rẽ vào trong một ngõ nhỏ.
Chung Tư từ phía sau nàng ấy đi vòng lên phía trước dẫn đường, hai người lại đi thêm một đoạn nữa, đi tới trước mặt một tòa miếu bỏ hoang.
“Vào đi, bọn họ đều đang ở bên trong chờ ngươi.”
Ông ta dừng chân, nói xong dừng một chút rồi xoay người rời đi.
Tây Nương nhìn theo bóng lưng của ông ta, khẽ nói tiếng cảm ơn.
Sau đó không kịp chờ đợi đi vào trong miếu hoang, liếc mắt đã nhìn thấy Lý Phát Tông và Thu Nương.
“Đại ca!” Nàng ấy lao tới trước mặt Lý Phát Tông, che mặt khóc lớn.
“Nương!” Thu Nương chạy tới ôm lấy nàng ấy, vùi mặt vào vai nàng ấy khóc nức nở.
“Không sao, không sao đâu Nhị Nha, đại ca ở ngay đây!”
Lý Phát Tông luống cuống tay chân, do dự nửa ngày, vẫn xoa đầu Tây Nương giống như khi còn bé.
“Đông Ca Nhi đã được ta mang về rồi, về sau ba người các ngươi sẽ cùng sống chung với chúng ta và nương, tất cả chúng ta rồi sẽ ổn thôi.”
Tây Nương gật đầu thật mạnh.
Đại Ngưu và Xử Sinh đứng ở một bên cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Này, Xử Sinh lão đệ, bây giờ người đã cứu ra, có lẽ huynh đệ của ta ở bên ngoài cũng mang theo thức ăn tới. Chờ trở ra gặp hắn, ta sẽ bảo hắn đưa đồ vật cho ngươi.”
“Đúng rồi, ngươi nhớ hỏi Chung lão đại xem số lượng như vậy đã đủ chưa, nếu chưa đủ thì ta sẽ trở về lấy thêm một ít nữa.” Đại Ngưu nói.
Xử Sinh sờ sờ cổ nói: “Không sao đâu, chuyện này trước tiên không cần phải vội. Đại Ngưu ca, trước mắt các ngươi đã cứu được người rồi, tiếp theo sẽ làm gì, đêm nay đi luôn hay là đợi hai ngày nữa đã rồi tính tiếp?”
“Để ta suy nghĩ đã.” Đại Ngưu cúi đầu trầm tư.
Nhiều người như vậy từ trong thành đi ra ngoài, chắc chắn phải đợi đến buổi tối mới đi được vào đường hầm.
Nhưng ban đêm ra ngoài lại không tiện trở về núi, sau khi rời khỏi đây phải tìm một chỗ nghỉ chân... Mang theo Tây Nương, tốt nhất là đừng về lại thôn Sa Thổ nữa, hay là cứ trở về thôn Thạch Đầu?
Đã lâu không trở về, buổi tối lặng lẽ về đợi ở đó một đêm, đến khi trời chưa sáng lại lên đường quay lại trong núi, chắc hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Hắn đang muốn nói chuyện.
Chợt nghe Tây Nương nói với Lý Phát Tông: “Đại ca, đều do muội hồ đồ. Trước đó trong thôn có một thư sinh nhắc nhở muội, nói lúc hắn chép sách ở huyện thành có gặp được Trương Kỷ Đống nhờ người vào Trương gia, bảo muội để ý chút.”
“Muội cũng có chút đề phòng, nhưng lúc đó đã nhận định sai lương tâm của gã Trương gia kia, không ngờ hắn ta có thể làm ra chuyện tuyệt tình đến vậy.”
“Sau đó cũng trùng hợp, lúc hai bên ký khế ước, Trương gia cũng tìm thư sinh kia viết thay.”
“Khi đó hắn lại âm thầm nhắc nhở ta, bảo ta gọi cả Thu Nương vào, ta mới nghĩ đến chuyện đón con bé vào, nếu không thật không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa!”
Lý Phát Tông trầm ngâm nói: “Theo lời muội nói, chúng ta cũng phải nhận ân tình của thư sinh kia nữa, hắn còn chép sách ở trong thành không? Hay là để ta đích thân đi tìm người kia nói một tiếng cảm ơn.”
Tây Nương có chút do dự: “Có lẽ Trương gia sẽ nhanh chóng phát hiện hai mẫu nữ chúng ta biến mất, liệu có gì bất tiện không?”
“Chắc không sao đâu, Trương gia không nhận ra ta.” Lý Phát Tông nói.
Xử Sinh chen lời vào: “Hay là để chúng ta đi hỏi giúp ngươi một chút xem sao, thư sinh kia tên là gì?”
“Ta chỉ biết hắn họ Tống, cụ thể tên gì thì ta không biết.” Tây Nương nói.
Vẻ mặt Lý Phát Tông áy náy: “Lại làm phiền các ngươi rồi.”
“Việc nhỏ thôi, coi như là kết giao bằng hữu.” Xử Sinh do dự một lát rồi nói: “Chỉ là ta quả thật có việc muốn hỏi các ngươi, chính là về bánh bột khô...”
“Các ngươi muốn nhiều hơn chút nữa sao?” Đại Ngưu hỏi.
“Ừ, nếu như có thể được, chúng ta rất muốn làm giao dịch lâu dài.” Xử Sinh nói: “Đây cũng là ý tứ của Chung lão đại chúng ta.”
Việc này Đại Ngưu không làm chủ được, nhưng hắn cũng muốn làm quen với đám người Xử Sinh.
Cho dù bọn họ trốn trong núi thì cũng không thể làm người mù, dù sao cũng phải tìm hiểu xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, mà mấy người Xử Sinh lại là những trợ thủ đắc lực.
Nghĩ đến đây, Đại Ngưu liền không nói lời từ chối:
“Ta sẽ hỏi giúp ngươi trước, nói không chừng có thể thực hiện được. Nhưng chỗ chúng ta ở cách đây khá xa, giao dịch này cho dù có thể làm được thì cũng rất phiền phức, cụ thể thế nào cũng cần phải thương lượng kỹ hơn.”
Thấy hắn không trực tiếp cự tuyệt, Xử Sinh đã rất vui mừng rồi, vội vàng nói: “Không sao, ngươi cứ đi hỏi trước một chút, những chuyện khác đều dễ nói!”
Đại Ngưu suy nghĩ một chút: “Được, vậy chờ ta hỏi xong lại nói sau.”
Nói xong, Xử Sinh sai người đi ra ngoài nghe ngóng chuyện của Tống thư sinh, một lát sau liền nhận được tin tức, bởi vì Tống thư sinh kia dáng dấp tuấn tú nên rất dễ lấy được thông tin.
Nghe nói, hai ngày trước chính miệng hắn nói với ông chủ tiệm sách, mình phải đi về phía nam, tìm cơ hội tham gia thi cử, sau đó người không thấy bóng dáng, đoán chừng là đã rời khỏi huyện thành.
Lý Phát Tông tiếc nuối nói: “Nếu như vậy, cũng không thể chính miệng nói cám ơn hắn được, đêm nay chúng ta liền xuất phát quay trở về đi.”
Bọn họ đi ra ngoài cũng đã lâu, cũng không biết người trong nhà đã lo lắng đến mức nào.
“Được, vậy các ngươi nghỉ ngơi trước một lát, ta còn phải theo dõi tình huống Trương gia.” Xử Sinh nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Để lại Tây Nương và Lý Phát Tông ôn chuyện.
Trương gia giờ phút này đang rối như tơ vò.
Bọn họ đã phát hiện không thấy bóng dáng mẫu tử Tây Nương ở đâu hết.
Tiểu nha đầu bị lừa gạt đi canh cửa kia đợi trái đợi phải không thấy người trở về, trong lòng rốt cuộc bắt đầu luống cuống, nhanh chóng nói cho Trương phu nhân việc này.
Trương phu nhân vung tay lên, gọi mấy gia phó ra ngoài tìm người, còn mình thì đi tới phòng của Tây Nương phá cửa ra, lại lật tung một vòng trong ngoài phòng, sau đó ở dưới gầm giường tìm được Đa Phúc bị người trói gô lại.
Kết hợp với lời của nha đầu trông cửa, bà ta nhanh chóng hiểu ra, thôn phụ kia cũng có bản lĩnh, không biết đã dùng yêu pháp gì để giả trang thành Đa Phúc chạy mất!
Trương phu nhân nhắm mắt thở ra một hơi, cũng không quá tức giận.
Nếu không phải bà ta vẫn không thể mang thai thì bà ta đã không cho Tây Nương vào phủ.
Chỉ là những lương thực trước đó, tuyệt đối không thể đưa ra vô ích được.
Qua một hồi lâu, mấy gia phó đi ra ngoài tìm người cũng đã trở về, nói là đi khắp thành cũng không thấy người đâu hết.
Trương phu nhân nghe xong, quay đầu đi tìm Trương lão gia, nói việc này.
Trương lão gia giận tím mặt, lập tức gọi người ra khỏi thành, đi đến thôn Sa Thổ bắt mấy người Trương Kỷ Đống về.
Dù sao lúc ấy lập khế thư cũng đã nói rõ ràng rồi.
Nếu như vi phạm khế ước thì sẽ phải đền trăm lượng bạc trắng!
Người của Xử Sinh nghe được những chuyện này, vội vàng chạy về kể lại tin tức cho mấy người Lý Phát Tông nghe.
Tây Nương vừa nghe đến đây, cười đến chảy cả nước mắt: “Hừ, trên người hắn ta chắc chắn không có nhiều tiền như vậy. Đền trăm lượng sao, nhắm chừng nửa lượng cũng lấy không ra! Xem ra bọn họ phải vào Trương gia làm trâu làm ngựa rồi!”
Lý Phát Tông đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Trước đó đám người Trương Kỷ Đống đã bị chúng ta trói lại, nếu như không có gì xảy ra thì chắc bây giờ bọn họ đã bị đói bụng mấy ngày rồi.”
Đâu chỉ là đói bụng vài ngày thôi đâu.
Sau khi người Trương gia phái đến thôn Sa Thổ, cửa nhà kia vừa mở ra, bọn họ thiếu chút nữa bị mùi vị kia xộc vào mũi đến ngất đi.
Mấy gia phó thầm chửi tiên sư mấy tiếng, bịt mũi kéo ba người như chó c.h.ế.t lên xe, một đường trở về Trương gia.
Đầu tiên là ném người vào trong nước để tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại cho ăn hai miếng cơm thừa canh cặn.
Cuộc đời làm trâu làm ngựa của một nhà ba người Trương Kỷ Đống chính thức được bắt đầu.