Mục lục
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Hạnh Nhi lại suy đoán: "Trước kia những pháp quang kia chính là chỉ dẫn chúng ta chọn đồ vật, bây giờ có vòng tròn mới, chúng ta có phải cũng có thể chọn đồ vật mới đúng hay không?" Ví dụ như rau quả khô.

Ý nghĩ này làm cho mắt Hạnh Nhi sáng lên, nếu có thể thường xuyên ăn rau quả khô như vậy thì tốt biết bao!

 

Ban ngày sau khi lấy được rau quả khô, nàng ấy cũng nói việc này với các thẩm.

Nhưng mọi người nhất trí cảm thấy, vẫn là Tảo Nhi thân với Phương Tiên Nhi nhất, cũng hiểu tâm tư của nó nhất, việc này vẫn nên nói cho Tảo Nhi, để nàng làm việc thì tốt hơn.

 

Tảo Nhi nghe xong, suy nghĩ một chút, nói: "Muội nói có lý, chờ cơm nước xong xuôi, ta tự mình đi qua xem thử."

Vừa vặn các nàng mang về rất nhiều măng đất, xem lớn nhỏ cũng có thể nhét cho Phương Tiên Nhi nếm thử.

Bởi vì trong lòng quyết định chuyện này, một bữa cơm Tảo Nhi cũng ăn có chút không tập trung, rất nhanh đã ăn xong, nàng ấy lại từ trong bao quần áo lấy ra năm văn tiền.

Mấy ngày nay cúng bái mấy lần, tiền nàng ấy tiết kiệm cũng không còn nhiều, ngoại trừ năm văn này, cũng chỉ còn lại năm văn tiền cuối cùng.

Lo âu trong lòng thoáng qua một cái, Tảo Nhi lấy lại bình tĩnh, cự tuyệt đề nghị đi cùng của Hạnh Nhi, bước nhanh ra khỏi sơn động, trước tiên đến chỗ các thẩm lấy một bát măng đất lớn, sau đó một mình đi tìm Phương Tiên Nhi.

Sắc trời còn chưa hoàn toàn tối xuống, Tảo Nhi bưng chén, xe nhẹ đường quen đi đến mục tiêu, rất nhanh đã xong quá trình trước đó, cầm măng đất lên nhét vào trong hộc cúng bái cho Phương Tiên Nhi.

"Xin bỏ tiền vào!"

Trước khi nàng ấy tới đây, Thịnh Quân đã sớm nhận ra, từ sau khi giá trị năng lượng của nàng đủ 100, tăng lên một cấp nhỏ, tầm nhìn dường như cũng tăng lên một chút, còn có hạn mức cao nhất của giá trị năng lượng cũng biến thành 300 điểm.

Thịnh Quân suy đoán, thanh năng lượng này hẳn là có liên quan đến sản phẩm mới, đáng tiếc lật khắp bảng hệ thống, nàng cũng không tìm được chỗ nào có thể hiện giá trị năng lượng cần thiết để về nhà.

Nhưng mà, từ khi khai phá công năng xem phim và ăn uống, tâm trạng bức thiết muốn về nhà của Thịnh Quân cũng được xoa dịu, nàng còn phát hiện một diệu dụng khi biến thành máy bán hàng, chính là thức đêm xem phim không cần lo lắng vấn đề sức khỏe nữa.

Nàng thậm chí có thể không ngủ không nghỉ mà xem ba ngày ba đêm, một hơi xem đến tập cuối của một bộ phim, loại cảm giác này vô cùng sảng khoái, không còn bị nội dung cốt truyện làm cho khó chịu đến độ vò đầu bứt tai, lại không thể không nhắm mắt ngủ.

Bởi vì xuyên đến cổ đại, Thịnh Quân cũng toát ra vài phần hứng thú đối với cuộc sống cổ đại, lúc này đang xem một bộ phim tài liệu tương quan.

Nhìn thấy Tảo Nhi tới, nàng đặc biệt tạm dừng video, chuẩn bị kinh doanh bán hàng, chỉ chốc lát sau đã nhận được một đống thổ sản của Tảo Nhi.

Thịnh Quân cũng chưa từng thấy thứ này, cũng may hệ thống có thể phân biệt ra được, thứ giống như con tằm này gọi là măng đất.

Măng đất này đổi thành năng lượng vậy mà cao hơn hai loại trái cây trước đó một chút, một củ là có thể đổi được một điểm năng lượng, lần này Tảo Nhi mang theo 8 củ, cũng chính là 8 điểm năng lượng.

"Tám đồng, hình như không đủ mua lương khô..." Biết đại khái tình huống của cổ nhân, Thịnh Quân vẫn rất hy vọng Tảo Nhi có thể đổi được một hộp lương khô.

Thịnh Quân đã từng nếm thử hương vị của lương khô đó, bởi vì lương khô quân dụng không được tính là đúng quy cách, hương vị ngon hơn nhiều so với tưởng tượng.

Cảm giác có chút giống bánh đào xốp giòn nhưng cứng hơn một chút, còn mang theo mùi sữa nồng đậm, nàng nhìn bảng thành phần, phát hiện bên trong còn bỏ thêm sữa bột, thoạt nhìn rất có dinh dưỡng.

Một hộp lương khô có mười cái túi nhỏ, mỗi túi có bốn cái nhỏ, nghĩ như vậy có lời hơn mì gói rất nhiều. Mua một hộp, người một nhà đều có thể ăn mấy ngày.

Thật sự mua không nổi, có nên ưu đãi hai văn tiền cho Tảo Nhi hay không?

 

Thịnh Quân đang suy nghĩ, thì Tảo Nhi lại bỏ thêm năm văn tiền vào, chớp mắt giá trị năng lượng đã biến thành 13.

"Thật tốt quá, lại còn có năm đồng tiền, vậy là đủ mua lương khô rồi!" Thịnh Quân vui vẻ nói.

Mua lương khô xong, tiền còn lại còn có thể mua thêm rau quả khô, thao tác tay của Tảo Nhi quả thực hoàn mỹ!

 

*

Tảo Nhi đứng trước máy bán hàng, cũng không biết Phương Tiên Nhi đã âm thầm lo lắng cho mình một vòng. Nàng ấy vừa mới ném măng đất vào xong, liền thấy pháp quang của Phương Tiên Nhi sáng lên như thường lệ.

Viên tròn mới mà Hạnh Nhi nhắc tới nàng ấy cũng nhìn thấy, nhưng chẳng biết tại sao, sau khi nàng ấy nhét đồ vật xong, hai viên tròn kia vẫn xám xịt, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn sáng lên.

Nghĩ đến Hạnh Nhi đã nói, các nàng ném hết tất cả quả vào cúng, lại đợi một hồi lâu, mới phát hiện Phương Tiên Nhi có biến hóa.

Tảo Nhi liền âm thầm suy đoán, Phương Tiên Nhi thần cơ diệu toán, chẳng lẽ là biết mình còn có mấy đồng tiền chưa cúng xong?

Chẳng lẽ nói, hai cục tròn mới kia là vì dạy các nàng kiên nhẫn hơn một chút, đừng có mỗi lần vừa bỏ cống phẩm vào liền vội vàng vàng cầm đồ vật?

Nghĩ tới đây, trong lòng Tảo Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đám người các nàng, quả thật giống như một đám quỷ c.h.ế.t đói, tác phong rất khó coi. Về sau dâng cống phẩm lên, vẫn nên bái lạy mấy lần rồi lại nói chuyện cầm đồ vật đi.

Tảo Nhi không trì hoãn thêm nữa, vội vàng ném năm văn tiền cho Phương Tiên Nhi, nàng ấy nhét tiền vào một hơi, cho nên sau khi nhét xong, hai cục tròn mới kia rất nhanh đã sáng lên.

Tảo Nhi vừa nhìn, càng nhận định suy đoán của mình, nàng ấy cảm thấy khẳng định là bởi vì nghĩ đến điểm mấu chốt, Phương Tiên Nhi mới có thể cho sáng hai cái kia lên.

Lần này nàng ấy không vội vã cầm đồ, mà quỳ trên mặt đất thành kính sám hối một phen, lại nói mấy lời, mới tiến đến trước mặt Phương Tiên Nhi, ấn cái không có sáng lên mà Hạnh Nhi nói.

Ấn xong, Tảo Nhi giật mình phát hiện, cái đống tròn này vậy mà dập tắt, nhưng những vòng tròn khác tất cả đều sáng lên.

Chẳng lẽ nói, đồ vật phía sau này tương đối trân quý, cho nên chỉ có thể lấy đi một cái?

Rất nhanh, nàng ấy đã nhìn thấy trong bụng Phương Tiên Nhi có cái gì rơi xuống, tiếp theo lại nghe thấy một tiếng động thật lớn, vang hơn tiếng đồ vật rơi xuống trước kia nhiều.

Lần này Tảo Nhi càng cảm thấy đồ vật lần này không giống bình thường, nàng ấy nhịn xuống chờ mong trong lòng, lại ấn viên tròn bên cạnh nghi là đại biểu cho rau quả khô, rất nhanh lại có tiếng vang mới, nhưng so với âm thanh vừa rồi, lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn.

Ấn xong cái này, tất cả pháp quang liền hoàn toàn dập tắt.

Tảo Nhi lại bái lạy, mới đi đến trước mặt hòm chúc phúc cúi người.

Không sai, mấy ngày nay các nàng còn đặt cho nơi lấy đồ của Phương Tiên Nhi một cái tên gọi là hòm chúc phúc.

Tảo Nhi mở cửa hòm ra, sờ sờ ở bên trong, đầu tiên là móc ra một bọc giấy lớn, từ ngoại hình mà xem, bên trong bọc hẳn là rau quả khô.

Không nhìn kỹ, nàng ấy lại đưa tay vào trong móc, lần này lại đụng phải một thứ lạnh cứng. Tảo Nhi có chút kinh ngạc, vội vàng kéo ra xem xét, phát hiện là một cái hộp gỗ màu nâu sậm, chế tác vô cùng tinh xảo, mặt ngoài bóng loáng cực kỳ, vừa nhìn đã biết là được mài rất tốt, hao tốn không ít tâm tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK