"Như vậy sao được? Đó là đồ ăn tỷ cầu xin Phương Tiên Nhi, vốn không nhiều, cũng là tiền của tỷ!" Đại Ngưu lắc đầu từ chối.
"Đã đến lúc này rồi, còn phân chia ta ngươi cái gì?" Tảo Nhi nghĩ một chút: "Như vậy đi, chúng ta chia nhau ăn trước, tăng thêm chút khí lực, sau đó mang nhiều tiền một chút, lại đi tìm Phương Tiên Nhi một lần."
"Cũng được." Đại Ngưu gật đầu: "Nếu Phương Tiên Nhi thật sự bảo vệ chúng ta, thì nói với bọn Nhị Sơn thúc một tiếng!"
Nói xong, Đại Ngưu đi lấy nước nhóm lửa, Tảo Nhi tiếp tục nhìn chằm chằm vào túi giấy trong tay, nhìn một hồi, nàng ấy chợt thấy phía dưới bánh bột dường như còn có thứ gì đó đè nặng.
Nàng ấy cẩn thận cầm chặt cái bánh bột, mở rộng túi giấy ra một chút, liền nhìn thấy ba gói giấy dầu cỡ nhỏ hơi mỏng.
Tảo Nhi lấy những bọc giấy nhỏ này ra, trước tiên để vắt mì sang một bên, sau đó mở một bọc giấy nhỏ ra, phát hiện bên trong chứa thứ có dạng phấn tro, tính chất rất mịn.
"Chẳng lẽ là thuốc bột sao?" Nàng ấy nói thầm, lại tiến lên ngửi ngửi, cũng là mùi rất thơm, nhưng không thể ngửi ra là thứ gì.
Tảo Nhi dùng ngón út chấm một chút bột phấn, đưa đến bên miệng dùng đầu lưỡi nếm thử, một loại vị mặn bất ngờ không kịp phòng bị lan tràn ra đầu lưỡi của nàng ấy.
"Là muối?" Nàng ấy mở to hai mắt, không khống chế được biểu tình kinh hỉ của mình.
Tuy rằng màu sắc có chút kỳ quái, nhưng muối luôn luôn là thứ quý giá, chớ nói chi là mịn như vậy, ăn ngon như vậy!
"Thật sự là quá tốt, có cái này, về sau nấu lá cây cũng có hương vị!" Tảo Nhi cẩn thận gấp giấy gói kỹ, lại mở ra cái tiếp theo.
Trong cái túi nhỏ này có chứa rau quả, có đỏ có xanh, phân lượng rất ít, nhưng cũng có thể thêm vị cho nước dùng, đồ ăn Phương Tiên Nhi cho chắc chắn thơm hơn lá cây các nàng tự mình nhặt được.
Xem xong gói rau quả, Tảo Nhi mở gói cuối cùng ra, bên trong chứa một khối thể rắn màu sắc rất đậm, cũng không cần nếm thử, nàng ấy liếc mắt một cái liền nhận ra là váng dầu đã đông lại.
"Lại còn có một khối dầu nhỏ, Phương Tiên Nhi thật sự là quá chu đáo!" Tảo Nhi cảm động không biết nói cái gì cho phải.
Lúc ấy nàng ấy không xác định Phương Tiên Nhi có thể cầu nguyện hay không, chỉ ném một văn tiền thử xem, không nghĩ tới Phương Tiên Nhi lại đáp lễ nàng ấy gấp trăm lần!
Đang áy náy, Đại Ngưu liền chạy tới gọi nàng ấy: "Tảo Nhi tỷ, nước nấu xong rồi!" Bởi vì nhiều người ăn, hắn dùng hai cái bình đun nước, chút nữa lúc nấu mì thả mỗi bình mỗi cái.
"Được, được rồi Đại Ngưu, đệ đổ mấy túi đồ này vào đi, có thể thêm mùi vị vào trong nước." Tảo Nhi cắn răng, đưa ba bọc giấy nhỏ và hai vắt mì cho hắn.
Mấy ngày nay trời mưa, làm cho tất cả mọi người đều khổ sở, vừa lúc Phương Tiên Nhi cho hai gói mì muối dầu rau, một phần trong đó trước tiên không tiết kiệm, cho mọi người ăn bồi bổ, ăn nhiều muối và dầu mỡ một chút, nói không chừng có thể phấn chấn hơn một chút.
Tảo Nhi cũng không biết hai gói mì này có vị không giống nhau, lúc này nàng ấy đưa cho Đại Ngưu chính là gói mì vị thịt bò kho tàu.
Đại Ngưu cũng không hỏi nhiều, đáp một tiếng, nhận lấy bọc giấy liền chạy tới bên cạnh hũ sành nấu đồ ăn.
Hắn mở ra gói nói là có thể thêm vị trước, chia đồ vật bên trong thành hai phần, theo thứ tự đổ vào trong hai cái bình, đổ xong lại dùng gậy gỗ khuấy trong chốc lát, đang muốn bỏ bánh bột vào, một mùi thơm bá đạo nồng đậm từ trong bình xộc ra, điên cuồng khuếch tán, rất nhanh đã tràn ngập toàn bộ sơn động.
Mì thịt bò kho tàu là món mì ăn liền kinh điển nhất, cho dù là nấu một nồi ở hiện đại trăm ngàn năm sau, mùi thơm cũng có thể câu được sâu bọ thèm ăn thức tỉnh chứ đừng nói là ở sơn thôn cổ đại ẩm thực thanh đạm, lại thường xuyên ăn không đủ no.
Nếu lúc này có người hôn mê trong sơn động, mùi hương này đảm bảo còn có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc nào, chỉ cần ngửi hai lần, bệnh nhân mơ hồ đến mấy cũng có thể giãy dụa nhảy dựng lên!
"Ca ca, ca đã trở về! Ca đang nấu cái gì mà thơm như vậy, thơm quá đi!"
Đệ đệ muội muội của Đại Ngưu vốn dĩ đều nằm trên mặt đất ngủ để tiết kiệm thể lực, lúc hắn trở về động tĩnh phát ra cũng không đánh thức người ta, bây giờ lại đồng loạt bị mùi thơm k.ích thí.ch.
Hai đứa trẻ không kịp chờ đợi chạy tới, mượn ánh lửa nấu nước nhìn vào trong bình, đáng tiếc bên trong tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Là đồ ăn mà Tảo Nhi tỷ ngươi cầu được, đừng vội, chờ một chút nữa chúng ta có thể ăn được!" Đại Ngưu nói xong, cũng nuốt ngụm nước miếng, lúc này mới hoàn hồn ném vắt mì vào hũ sành.
Cha nương Đại Ngưu, còn có hai nhà khác cũng bị mùi thơm này làm tỉnh giấc, tất cả đều ngồi dậy, lo lắng nhìn về phía đang sáng lên.
"Có phải con đang ở trong mơ hay không?" Bên cạnh, tiểu nhi lang họ Ngụy mơ mơ màng màng hỏi.
Mọi người ở trong động nghe xong, đều không nhịn được cười lên, sơn động âm u đầy tử khí giống như là bị một nồi canh thơm ngát quét sạch.
"Tảo Nhi tỷ, mau tới bên này hơ y phục, bánh canh xong ngay đây!" Đại Ngưu quay đầu gọi Tảo Nhi.
"Đến đây!"
Tảo Nhi vừa cất kỹ bao giấy dầu của bánh mì, ôm ống trúc đi tới, ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
Áo tơi cũng không cách nào che mưa hoàn toàn, y phục bên trong nàng ấy vẫn còn ẩm ướt, dính vào trên người đúng là khó chịu vô cùng.
Áo mới thay chưa được hai ngày, cảm giác còn có thể mặc, nàng ấy không nỡ tốn sức thay đồ. Nhưng mà buổi tối trước khi ngủ quần phải thay, quỳ trong mưa một lần, phía trên dính đầy bùn đất.
Hạnh Nhi sáp tới gần, thân mật ôm lấy cánh tay Tảo Nhi: "A tỷ, tỷ tìm đâu ra được đồ ăn ngon như vậy?"
Giọng của con bé không lớn, nhưng người ngồi trong động đều nghe thấy được, tất cả đều nhìn qua.
Tảo Nhi nói: "Ta đi tìm Phương Tiên Nhi ở bên ngoài dập đầu, dâng tiền lên, nó đưa cho ta."
"Phương Tiên Nhi?" Nương Đại Ngưu nghi hoặc hỏi lại.
"Chính là yêu quái xuất hiện ở bên ngoài vài ngày trước." Tảo Nhi nói, lại kể lại chuyện mình và Đại Ngưu trải qua một lần, còn nói kế hoạch sau khi ăn xong sẽ đi tìm yêu quái.
"Đúng là nó cho, khó trách lại thơm như vậy!" Nương Đại Ngưu vốn định nói thêm gì nữa, suy nghĩ một chút lại nuốt xuống. Đã đến thời điểm mấu chốt này, có đồ ăn cũng không tệ, cho dù yêu quái thật sự bỏ pháp thuật vào trong thì như thế nào? Làm quỷ no c.h.ế.t cũng đáng.
Có lẽ là do mùi thơm của mì thịt bò kho tàu đã có tác dụng, lúc này mọi người ngửi thấy mùi thơm khiến người ta thèm thuồng kia, trong mắt chỉ có bát canh thơm ngào ngạt, không ai có tâm tư nghi ngờ lao tù của yêu quái có bền chắc hay không, lại nghe Tảo Nhi nói phải dùng tiền dâng lên cầu nguyện, mỗi người đều lấy ra tiền tiết kiệm của mình, chia ra một ít giao cho Tảo Nhi, bảo nàng ấy sau này toàn bộ đều dâng lên cho Phương Tiên Nhi, xem có thể xin thêm chút thức ăn hay không.
Tảo Nhi thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng ấy chính là sợ có người kiêng kị thức ăn của yêu quái nên mới nói ra lai lịch trước khi ăn, xem ra là nàng ấy suy nghĩ nhiều rồi, thật sự đói bụng ai còn để ý đến cái khác, tựa như cách làm của chính nàng ấy.
"Tảo Nhi tỷ, tỷ mau đến xem!" Đại Ngưu bỗng nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Hắn đang giơ bó đuốc giật mình nhìn bên trong bình sứ.
"Nhìn cái gì?" Tảo Nhi đứng dậy, cũng nhìn quanh trong bình.
Nước canh mê người bốc lên từng làn khí thơm phức, sôi sùng sục, chỉ thấy cây gậy của Đại Ngưu khuấy đảo đồ vật nhoáng lên một cái, trong nồi liền nổi lên vô số sợi mì uốn lượn, nơi nào còn nhìn thấy bóng dáng của bánh bột?
"Đây là bánh khô kia biến thành?" Tảo Nhi cũng rất giật mình, nhưng rất nhanh nàng ấy đã nghĩ đến dáng vẻ của cái bánh, đoán được cái gì đó: "Có lẽ đó là dùng sợi mì ép thành bánh mì, đã được phơi khô, cho nên mới giòn như vậy."
Chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi bỏ vào nước nấu sôi, sợi mì này nhìn vậy mà mềm nhũn, hơn nữa còn không đứt.
Mấy đứa nhỏ trong động vốn đã bị mùi thơm hấp dẫn không chịu nổi, bây giờ nhìn thấy sợi mì trong bình, tay chân đều vui mừng không biết nên để ở đâu, không ngừng đảo quanh bình.
"Đừng lắc lư, giống như khỉ con vậy!" Tảo Nhi thấy vậy không ngừng cười, trong lòng lại cảm thấy bọn họ có tinh thần như vậy rất tốt: "Mau đi lấy bát đũa đi, chúng ta phải ăn cơm!"