Có nhiều lương khô sung túc như vậy, rốt cuộc Tảo Nhi cũng đành phải dời ánh mắt, nhìn về phía chùm sáng pháp thuật mới.
Nàng ấy giơ tay ấn xuống một cái, rất nhanh đã nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống.
Hạnh Nhi ngồi xổm phía dưới lập tức đưa tay vào hòm chúc phúc, từ bên trong lấy ra một bọc giấy lớn.
"A tỷ, muốn mở ra xem một chút không?" Nàng ấy mong đợi hỏi.
"Mở đi." Tảo Nhi gật đầu.
Hạnh Nhi lập tức mở bọc giấy ra, một mùi thịt nồng đậm lập tức từ bên trong tỏa ra, thẳng tắp rót vào mũi của nàng ấy.
Chờ thấy rõ đồ vật bên trong, nàng ấy nhịn không được thất thanh kêu lên: "A tỷ, ngửi thấy là thịt, thật là nhiều thịt thơm quá đi!"
Tảo Nhi cũng nhìn thấy đồ vật bên trong, không kịp kinh ngạc, vội vàng nói với Hạnh Nhi: "Nhanh, ngươi mau đứng lên, nhanh trở về trong động, gọi tất cả mọi người đến đây. Đúng rồi, cõng thêm một cái sọt tới đây!"
Vốn tưởng rằng bánh bột đã là ân đức lớn bằng trời, ai ngờ Phương Tiên Nhi ngay cả thịt cũng cho các nàng.
Để tiện cho các nàng ăn, còn đều là dải thịt đã chế biến xong!
Tiếp nhận nhiều thứ như vậy, đủ để ban đơn cho tất cả mọi người, hai người nàng ấy và Hạnh Nhi bái tạ liền có vẻ đặc biệt đơn bạc.
Nhất định phải gọi tất cả mọi người tới, chính thức khấu tạ một phen, mới có thể thể hiện ra đủ thành ý!
Hạnh Nhi chạy nhanh về trong động truyền lời, nói xong nguyên do, đám người vội vàng chạy tới cực nhanh.
Đây cũng là lần đầu tiên số người đến gặp Phương Tiên Nhi nhiều nhất, bởi vì mọi người bình thường đều là từng nhóm tới đây dâng lễ.
Đoàn người rất nhanh quỳ gối trước mặt Phương Tiên Nhi.
Một đám cổ nhân thành kính quỳ gối trước một cái máy bán hàng tự động, hình ảnh như vậy nếu đặt trong phim truyền hình hiện đại, có lẽ có chút khôi hài. Nhưng giờ này khắc này, biểu tình chân thành trên mặt bọn họ lại làm cho Thịnh Quân vô cùng sợ hãi động dung.
Nàng đến đây đã rất nhiều ngày, tuy rằng vô số lần nghe qua lời cảm kích, cũng không phải lần đầu tiên được cổ nhân quỳ lạy, nhưng cho đến lúc này, nàng mới thật sự cảm nhận được, máy bán hàng của nàng đối với những cổ nhân thiếu ăn thiếu mặc này mà nói quan trọng đến cỡ nào.
Thịnh Quân nhận ra, mảnh đất nâng thân người máy nặng nề của nàng là sự tồn tại thực sự, không phải là một phó bản trò chơi, cũng không phải thế giới nhiệm vụ phù phiếm gì.
Ngoại trừ tích lũy năng lượng về nhà, nàng tựa hồ lại tìm được ý nghĩa mới của việc xuyên tới nơi này.
Ít nhất bây giờ, nàng có thể làm cho rất nhiều người sắp c.h.ế.t đói, ăn đồ ăn ngon.
Trong miệng mọi người trước mắt không ngừng la lên những mong ước tốt đẹp, thanh âm không tính lớn, nhưng thần sắc đều vô cùng kiên định, dù là trung lão niên thoạt nhìn rất suy yếu cũng không ngoại lệ.
"Phương Tiên Nhi, mong pháp lực của người tăng nhiều, sống lâu trăm tuổi!"
"Phương Tiên Nhi, đại ân đại đức của người, chúng ta chắc chắn ghi nhớ ở trong lòng, con cháu đời đời ai cũng sẽ không quên!"
"Nếu không phải Phương Tiên Nhi, những người chúng ta khẳng định không sống được bao lâu, đều là Phương Tiên Nhi cứu mạng chúng ta! Dù sao cũng đã rời khỏi thôn Thạch Đầu, ta thấy không bằng đổi tên thôn mới đi, gọi là Phương gia thôn!"
Thịnh Quân vốn rất xúc động:
Điểm cuối cùng này thì không cần, nàng căn bản không phải họ Phương!
Thịnh Quân sau đó mới nhận ra mình đã bị cổ nhân gọi là Phương Tiên Nhi rất lâu, thậm chí còn quen thuộc với cách xưng hô này.
Đáng giận, cũng bởi vì vỏ ngoài của nàng rất vuông sao? Nếu như nàng là hình tròn, sẽ không bị gọi là Viên Tiên Nhi đó chứ? Đây cũng thật là nhìn mặt mà bắt hình dong rồi đó!
"Xin bỏ tiền vào!!" Thịnh Quân lập tức phát ra âm thanh bất mãn.
Đáng tiếc các cổ nhân hoàn toàn không thể lĩnh hội được một trong những phản kháng của nàng, ai cũng vui vẻ ra mặt nói:
"Quá tốt rồi, Phương Tiên Nhi đây là đáp ứng, về sau chúng ta đều là người của Phương gia thôn!"
Người Phương gia thôn mới ra lò, sau khi cẩn thận bái tạ Phương Tiên Nhi, liền bắt đầu vây xem đồ vật Tảo Nhi lấy từ chỗ Phương Tiên Nhi.
Bầu không khí tập trung trang nghiêm kia, giống như đang cử hành một nghi thức thần bí vĩ đại nào đó.
Đoàn người rất nhanh phát hiện, hôm nay tâm tình của Phương Tiên Nhi có lẽ không tệ, mạnh mẽ phát một đợt đại lực, làm cho pháp quang chúc phúc kia kéo dài rất lâu rất lâu.
Tảo Nhi lại lấy được mấy gói vị thịt.
Mỗi khi cầm một gói, mọi người không nhịn được kích động hô một lần chúc phúc, bái Phương Tiên Nhi thêm một lần nữa, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt lòng cảm kích của mọi người.
Tiếp theo, Tảo Nhi còn thay đổi mục tiêu, chạm vào một đoàn pháp quang không biết tên cuối cùng, lấy được một cái bọc giấy lớn, bên trong chứa rất nhiều bọc giấy nhỏ.
Mở ra xem, là loại bột mịn màu sắc tương tự bột mì, mang theo mùi đậu hương vị phức tạp, chấm một chút vào miệng nếm lại là vị ngọt, khẳng định cũng là một loại đồ ăn.
Quá trình lấy đồ vật này không biết kéo dài bao lâu, sắc trời rốt cục tối xuống, ánh sáng của Phương Tiên Nhi cũng tắt hơn phân nửa.
Lúc này chỉ có ánh sáng của nước thần và bánh mì vẫn còn sáng.
Chờ Tảo Nhi bấm xong hai cái nút nước điện giải, ánh sáng liền hoàn toàn tắt, Thịnh Quân yên lặng dùng hai chai nước điện giải đụng rớt hai gói mì, đặt dấu chấm tròn cho hoạt động mua nhiều tặng nhiều lần này.
Đồ vật trên mặt đất xếp thành núi nhỏ, người trong thôn bắt đầu kiểm kê thu hoạch.
Đoàn người hưng phấn đếm xong, tổng cộng có mười hộp bánh bột, bảy gói ruột thịt, năm gói bột thơm, hai chai nước thần, hai gói bánh mì, còn có mười gói rau khô.
Trong đó có một thứ khác là Thịnh Quân tặng cho.
"Không ngờ, không có đất trồng, chúng ta cũng có thể bội thu như vậy." Bà tử Triệu gia nhìn vật tư phong phú, không nhịn được cảm khái.
Triệu lang trung cũng lộ ra vẻ mặt xúc động, quay đầu nói với bọn nhỏ:
"Đều phải nhớ kỹ, Phương Tiên Nhi cho đồ là nó có thiện tâm, ta phải nhớ kỹ nó tốt, sống tốt qua ngày, về sau nghĩ biện pháp hồi báo nó. Tuyệt không thể bởi vậy nuôi dưỡng tính tình kén ăn, không chịu làm việc, chỉ muốn dựa vào pháp lực của nó sống qua ngày."
"Triệu gia gia, bọn cháu đều nhớ kỹ tất cả!" Bọn nhỏ nghiêm túc gật đầu.
"Haiz, đều là hài tử ngoan." Triệu lang trung vui mừng nói.
Lưu Nhị Sơn đột nhiên mở miệng: "Ta có một chủ ý, hôm nay Phương Tiên Nhi bỏ ra rất nhiều công sức, ta còn có tên thôn mới, không bằng nhớ kỹ ngày này, coi như ngày lễ của chính chúng ta, kỷ niệm Phương Tiên Nhi đã đối đãi với chúng ta rất tốt."
"Hay đấy, vậy ngày này nên đặt tên là gì?" Có người hỏi.
Hay là gọi tiết Phương Tiên?
"Ta thấy rất hay, rất thẳng thắn, nghe cũng rất dễ nghe."
"Bây giờ đã muộn rồi, tiết Phương Tiên ăn mừng như thế nào, có hạng mục gì, còn cần nghĩ kỹ một chút, dứt khoát sang năm lại chính thức ăn lễ như thế nào?"
"Có lý, vậy chờ sang năm chúng ta lại ăn lễ tiết Phương Tiên!"
Sang năm lại ăn, còn có một tầng ý tứ, nói rõ bọn họ đều có thể ăn no mặc ấm chịu đựng qua mùa đông, nhìn thấy quang cảnh sang năm.
Có điều kiện ăn lễ, cũng có nghĩa là cuộc sống của bọn họ sẽ càng tốt hơn.
Ý nghĩa của ngày lễ, không phải chỉ là nhớ lại kỷ niệm khắc sâu, cùng mong ước thành kính tốt đẹp sao?
Một ngày lễ đặc biệt cứ như vậy mà được định ra.
Sau khi mọi người bái biệt Phương Tiên Nhi, liền mang theo đồ vật lần lượt trở lại trong động chỗ Lưu Nhị Sơn.
Hà Hoa phụ trách phân đồ cho mỗi nhà mỗi hộ.
Chờ phân chia xong, mọi người lại tỉ mỉ thảo luận chuyện xây một miếu nhỏ cho Phương Tiên Nhi, cuối cùng định ra đêm mai khởi công.
Nói xong chính sự, đoàn người đều tự trở về sơn động.
Cơm tối đã ăn xong, đồ được phân đều được người nhà cẩn thận cất kỹ, dự định ngày mai tỉnh lại lại cân nhắc chuyện ăn.
Rất nhanh, ánh lửa trong toàn bộ hang động tắt lịm, mọi người tiến vào mộng đẹp.
Có lẽ là trong tay có lương thực dự trữ không tưởng tượng được, trong lòng mọi người đều vô cùng an tâm, an an ổn ổn ngủ một giấc đến hừng đông.