Mục lục
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tảo Nhi đảo mắt nói: “Đúng là như vậy, nhưng ta còn có ý kiến khác.”

“Nghe các ngươi nói thì trong nhà hắn hình như cũng không có người khác nữa phải không? Thế đạo này quá hỗn loạn, nếu quả thật cứu người ra rồi để chính hắn tự đi về phía nam chắc chắn cũng không an toàn, ta nghĩ hay là chúng ta khuyên hắn cùng chúng ta về núi?”

“Về núi?” Lý Phát Tông chần chừ.

Từ khi có Phương Tiên Nhi, bọn họ rất cảnh giác với chuyện có người ngoài vào núi.

 

Tảo Nhi gật đầu: “Ta nghĩ, hắn có thể chủ động nhắc nhở Tây Nương hai lần chứng tỏ nhân nhân phẩm của hắn không tệ. Chỗ chúng ta là ở sâu trong núi, không có người dẫn đường thì không thể đi vào được. Chỉ có một mình hắn thì sau khi đi vào cũng không thể nào một mình đi ra.”

“Ta nghĩ chúng ta cũng không thể ở trong núi cả đời được, ngày sau thế đạo chuyển biến tốt đẹp hơn, kiểu gì chúng ta cũng phải đi ra ngoài.”

“Trước kia trong thôn không có điều kiện, mọi người không được đọc sách. Nhưng bây giờ đúng lúc có thư sinh này, không bằng chúng ta thương lượng với hắn một chút, mang hắn vào trong núi, để cho tiểu hài nhi các nhà học một vài chữ với hắn. Chúng ta có thể chia cho hắn một ít thức ăn, cho hắn chỗ ở, ta nghĩ hắn cũng sẽ nguyện ý thôi.”

Tuy điều kiện trong núi cũng không tính là tốt nhưng sau khi thư sinh kia được cứu ra, chắc chắn không thể về thôn, một mình xuôi nam lại rất nguy hiểm, đại khái là phải sống cảnh màn trời chiếu đất.

 

Ở trong sơn động của bọn họ dù sao cũng tốt hơn ngủ ven đường chứ?

Càng đừng nói còn có Phương Tiên Nhi che chở, cùng với các loại thức ăn ngon mà ngài ấy ban cho.

Tống thư sinh đã bị bắt đi làm người ở rể cho người ta rồi, có lẽ hắn cũng biết nhiều về sự hiểm ác của thế đạo hiện nay, chẳng thà cùng bọn họ vào núi còn thực tế hơn.

Đương nhiên, quả thật bọn họ cũng cần đến Tống thư sinh.

Không nói những cái khác, có hắn ở đây, bọn họ cũng có thể hiểu được ý nghĩa của những chữ viết trên bao bì thức ăn mà Phương Tiên Nhi ban tặng.

Sau đó cũng là vì lợi ích của mấy tiểu hài nhi.

Người trong thôn kiếm ăn dựa vào đồng ruộng như bọn họ, nhà ai mà không có mấy đứa con? Có ai mà không muốn để cho con cái trong nhà được đi học?

Đọc sách có tiền đồ, có tác dụng lớn, có thể khiến mộ tổ bốc khói xanh, đó gần như là ý nghĩ khắc sâu vào trong xương cốt của mỗi người.

Lại nói đến Tống thư sinh kia.

Nếu không phải trong thành quá loạn, hắn lại quá bắt mắt như vậy, chỉ ở trong tiệm sách chép sách viết chữ, chỉ cần động động ngón tay, không nhẹ nhàng hơn xuống đất làm việc sao?

Mọi người thảo luận hồi lâu, cuối cùng cũng đi đến thống nhất, cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được.

Lý Phát Tông bày tỏ thái độ: “Tảo nhi nói có lý, chúng ta cứ làm như vậy đi. Nhưng mà Đại Ngưu, đã lâu lắm rồi chúng ta không về, cha nương ngươi nhất định rất lo cho ngươi, tốt nhất là để ta đi làm chuyện này.”

“Huống hồ thư sinh kia cứu Tây Nương, cũng là có ân với Lý gia ta, về tình về lý đều nên để ta đi mới phải.”

Đại Ngưu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng.

Lần này nhà hắn có một mình hắn ra ngoài, cha nương đã mấy ngày không gặp, chắc hẳn là đang rất lo lắng.

Hắn gật đầu đồng ý: “Vậy Phát Tông thúc, thúc nhớ chú ý nhiều hơn, chờ cháu trở về lấy được tin tức từ chỗ Phương Tiên Nhi thì sẽ tới đây đón thúc.”

“Được!” Lý Phát Tông gật đầu, xoay người định đi về phía huyện thành.

Tảo Nhi lại nghĩ tới cái gì, mở miệng gọi hắn lại:

“Thúc, thúc chờ một chút, cháu đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.”

“Mấy người mà các ngươi nói kia nếu như có bản lĩnh như vậy thì không biết bọn họ có thể lấy được một ít cát bối không?”

Cát bối chính là bông gòn.

Phương bắc không có cây bông, muốn chống lạnh thì phải nhét bông liễu vào trong chăn.

Ngoài ra trong thôn cũng có nuôi gà vịt ngỗng, lông rụng cũng có thể gom lại để dùng.

Ở trong núi, ban đêm lạnh hơn ở bên ngoài, qua một thời gian nữa là đến mùa đông, chăn đệm trước kia đã không còn đủ ấm áp rồi.

Nhưng mùa này chắc chắn không có bông liễu, càng đừng nghĩ đến lông gà lông vịt.

Cát bối có thể chống lạnh, còn có thể dệt vải, chỉ là số lượng tương đối ít.

Từ rất lâu trước kia giá đã không hề thấp, ở trong thành từ trước đến nay đều là hàng hóa đắt hàng, lúc này trong thành loạn đến như vậy thì càng không cần phải nói.

Nhưng mà, hiện tại giá lương thực cũng cao, nói không chừng bọn họ có thể dùng đồ ăn để trao đổi một chút.

Trước đó bọn họ thường xuyên phát sầu chuyện chống lạnh, bây giờ vừa vặn có cơ hội, Tảo Nhi lập tức liền nhớ tới chuyện này.

Lý Phát Tông nghe xong, ánh mắt sáng lên: “Vẫn là cháu suy nghĩ chu toàn, chờ ta quay lại thì sẽ hỏi bọn họ một chút.”

Nói xong việc này, hai nhóm người chính thức tách nhau ra.

Mấy người Tảo Nhi đi về phía thôn Thạch Đầu, Lý Phát Tông quay đầu đi về phía huyện thành.

Cũng coi như hắn gặp may.

 

Chờ đến gần cửa thành, hai người Thạch thúc vẫn còn ở lại tại chỗ nói chuyện, thấy hắn trở về đều sửng sốt ngạc nhiên.

Xử Sinh hỏi: “Lý thúc, sao thúc lại một mình quay lại, quên cầm thứ gì sao?”

Lý Phát Tông lắc đầu, nói với bọn họ chuyện thư sinh bị bắt đi, hỏi có thể lại làm giao dịch một lần nữa hay không.

Chuyện này có nguy hiểm, hắn đã chuẩn bị tinh thần bị đối phương từ chối.

 

Nếu như vậy, bọn họ cũng không còn cách nào khác cả, chỉ có thể nhờ mấy người Xử Sinh ở chỗ tối giúp trông chừng, còn lại thì để thư sinh kia tự cầu phúc.

Thạch thúc lại nói: “Cướp người từ trong tay nha dịch thì có hơi khó, nhưng cũng không phải không được. Ngươi cứ đi theo Xử Sinh trở về trong miếu trước đi, việc này đoán chừng còn phải nhờ Chung lão đại xuất thủ.”

Lý Phát Tông và Xử Sinh trở lại miếu hoang, định chờ đến lúc trời sáng sẽ đi tìm Chung Tư.

Hắn cũng không quên hỏi chuyện cát bối, đáng tiếc vừa mới mở miệng, Xử Sinh liền lắc đầu, nói thứ này thực sự rất khó lấy được.

Lý Phát Tông chỉ có thể tiếc nuối bỏ cuộc, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một đầu khác, mấy người Tảo Nhi lặng lẽ trở về thôn Thạch Đầu.

Đã vào đêm, trong thôn yên tĩnh không một tiếng động, bọn họ cũng rón rén đi tới và nghỉ qua đêm ở nhà cũ Lý gia.

Nhà cũ Lý gia nằm ở cuối cùng của thôn, cách xa các nhà xung quanh, cũng ở gần con đường vào núi nhất.

Hơn nữa nhà này rất lớn, mọi người cũng có thể ở được.

Đoàn người đi vào trong nhà, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tây Nương nói: “Trong nhà cũng không còn lại vật gì cả, chỉ có thể nằm ngủ trên đất thôi.”

“Không sao, chúng ta mau nghỉ ngơi đi, chợp mắt một lát rồi chúng ta sẽ vào núi.” Tảo Nhi nói xong, phát cho mỗi người một miếng bánh bột khô lót dạ.

Bởi vì người mệt mỏi, xung quanh lại tối đen, hai mẫu nữ Tây Nương cũng không nhìn ra được đây là món gì.

Cầm lấy rồi cho vào miệng, chỉ cảm thấy cực kỳ giòn và ngọt, ăn xong liền sững sờ giống như nằm mơ, cũng không hỏi kỹ, chỉ mơ màng nhắm mắt lại.

Mấy người chen chúc trong một gian phòng nghỉ ngơi, hoặc ngồi hoặc nằm, giấc ngủ rất chập chờn, không ai có thể ngủ ngon được, thỉnh thoảng phải thức dậy để nhìn sắc trời bên ngoài.

Chờ trời vừa mới tờ mờ sáng, Đại Ngưu đã đánh thức mấy người kia dậy, chuẩn bị vào núi.

Tảo Nhi dụi dụi mắt, nhanh chóng tỉnh táo lại, thấp giọng nói: “Lát nữa trở về phải ngủ một giấc thật ngon. Hôm nay không cần làm gì hết, bồi bổ sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.”

Thu Nương mắt nhắm mắt mở nói một tiếng được.

Mọi người nhanh chóng rời khỏi nhà, đi về hướng trong núi.

Có lẽ là vì muốn ngủ nên bọn họ đi rất nhanh, chưa tới giữa trưa mà đã trở về sơn động.

Cũng không kịp kể lại những chuyện đã xảy ra, chỉ chào hỏi một tiếng xong rồi đi ngủ, toàn bộ nghỉ ở trong sơn động của mấy người Tảo Nhi.

Một giấc ngủ này kéo dài đến chạng vạng tối.

Sắc trời lại tối sầm, mấy người đói bụng mới tỉnh lại.

Tình lại liền nhìn thấy đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn. Vì bọn họ nghỉ ngơi ở cùng một chỗ nên mấy người khác cũng cùng nấu cơm chung.

Để chào đón hai mẫu nữ Tây Nương, lần này nấu mì còn đặc biệt cho thêm hai cây xúc xích cùng với một túi nhỏ rau quả sấy khô.

Hai người Tây Nương vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, trong tay mỗi người đã bị nhét một cái bát lớn, bên trong đựng đầy sợi mì nóng hôi hổi.

Ngửi được mùi thơm, Tây Nương nuốt nước miếng, nhìn Lý bà tử nói: “Nương, đều là người một nhà cả, sau này cũng phải sống cùng nhau nữa. Thường ngày chúng ta tích cóp chút đồ ăn cũng không dễ dàng đâu, không cần phải lấy nhiều thứ ngon thế này ra ăn đâu ạ.”

Nàng ấy sợ Lý bà tử lấy hết số lương thực còn lại ra để chiêu đãi bọn họ.

Lý bà tử còn chưa nói gì, Đông Ca Nhi đã chui vào trong lòng nàng ấy mở miệng: “Nương, các người ăn đi, chỗ a nãi tốt lắm, bữa nào cũng có đồ ăn ngon!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK