Mục lục
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Thu Nương thật sự ủy khuất.

Có trời mới biết hai mẫu nữ bọn họ trong khoảng thời gian này làm sao chịu đựng qua được.

Nương bỗng nhiên được đưa vào Trương gia, cô bé cũng bị đón tới địa phương xa lạ này, vẫn luôn lo lắng hãi hùng, thời khắc đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm...

Cũng may, nhìn thấy người nhà ngoại tới, trong lòng lại lần nữa có cảm giác an tâm.

 

Rất nhanh đã sắp xếp xong cảm xúc, Thu Nương ngẩng đầu, nhìn Đại Ngưu nói:

"Chuyện này không dễ dàng, nương ở quá gần Trương gia phu nhân, ngày bình thường trông coi chặt chẽ, ban ngày không thể ra cửa, ban đêm lại không có bản lĩnh chạy trốn."

"Ta ngược lại có thể đi theo ra ngoài chọn mua đồ, nhưng tựa hồ cũng không có tác dụng gì... Nhiều lắm chỉ là tìm cơ hội báo tin cho các ngươi, nói câu bình an mà thôi."

Đại Ngưu ghi nhớ lời của cô bé, hít sâu một hơi: "Ta hiểu rồi, chờ sau khi trở về ta sẽ bàn bạc với Phát Tông thúc xem có cách gì mang các ngươi ra ngoài không. Ngươi trước đừng gấp, chờ ta truyền tin tức vào."

 

Thu Nương lắc đầu: "Ta không vội, các ngươi cũng đừng lo lắng, những ngày này ta và nương đều an toàn."

Vừa vặn gã sai vặt tới nhắc nhở, nói phần biểu diễn bên Hắc Chỉ đã kết thúc, hai người lại không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể ngừng câu chuyện tách ra.

Nhưng lần này có thể nhìn thấy đối phương, tựa như được uống thuốc an thần, trong lòng hai bên đều an tâm hơn rất nhiều.

Đại Ngưu dưới sự dẫn đường của gã sai vặt, vội vàng chạm mặt với Hắc Chỉ, cùng đi ra khỏi Trương gia.

Sau khi đi ra, đi được một đoạn, Xử Sinh không biết từ nơi nào chui ra, hỏi: "Thế nào, nhìn thấy người chưa?"

Đại Ngưu kéo ra một nụ cười có chút nặng nề: "Nhờ phúc của các ngươi, cuối cùng cũng gặp được người."

Xử Sinh nhíu mày nói: "Nhìn thấy còn cười khó coi như vậy, là tình trạng người không tốt sao?"

Đại Ngưu thở dài: "Khó mà nói, người thì không có vấn đề, chỉ là bị trông chừng rất chặt, rất khó mang ra khỏi Trương gia."

Xử Sinh nghĩ nghĩ: "Như vậy đi, ngươi về trước nói một tiếng tình huống với thúc thúc kia của ngươi, sau đó ta dẫn ngươi đi gặp một người, có lẽ sẽ có biện pháp giúp ngươi."

"Chính là muốn hắn làm việc, còn phải lấy thêm chút đồ tốt ra."

Đại Ngưu vui vẻ, vội vàng gật đầu nói: "Đây là đương nhiên, nếu có thể cứu được người, chúng ta chắc chắn sẽ không keo kiệt, có thể có liền đưa cho ngươi!"

Hắn suy nghĩ một chút lại hứa hẹn, "Nếu như cứu người ra, thù lao còn chưa đủ, ta ở chỗ này đợi, để Phát Tông thúc trở về một chuyến, lấy vài thứ cho các ngươi!"

Lúc này quan trọng nhất chính là an nguy của mẫu nữ Tây Nương.

Nếu như Xử Sinh bọn họ thật có thể cứu người ra, để Phát Tông thúc trở về gom chút thức ăn tới làm tạ lễ, hắn khẳng định cũng rất nguyện ý.

Mấy người tăng nhanh bước chân, rất nhanh trở lại trong miếu hoang.

Đại Ngưu nói với Lý Phát Tông tình hình Trương gia, người sau mi tâm hết nhíu lại dãn ra, dãn ra lại nhíu, hiển nhiên cũng cảm thấy tình huống này khó giải quyết vô cùng.

Đại Ngưu thấy thế liền nói: "Phát Tông thúc ngươi đừng lo lắng, Xử Sinh nói muốn mang chúng ta làm quen một người, có lẽ có thể giúp đỡ, không bằng đợi gặp người nọ, lại thương thảo chuyện cứu Tây Nương?"

"Được!" Lý Phát Tông vội vàng gật đầu đồng ý.

Cầu người khẳng định phải mang đồ vật, hắn xoay người đi lấy túi đựng thức ăn.

Hai người tìm đồ một hồi, chỉ chừa lại đủ cho mình ăn, cột vào trên người Đại Ngưu, còn lại đặt hết vào một gùi, toàn bộ đều được Lý Phát Tông cõng.

Lấy được đồ, liền đi theo Xử Sinh xuất phát, rẽ trái rẽ phải đi mấy con đường nhỏ, đi tới một cái ngõ hẹp vô cùng thanh tĩnh.

Trong hẻm không có mấy hộ gia đình ở.

Xử Sinh dẫn hai người đi tới một gian nhà sâu nhất bên ngoài, gõ cửa báo lên tên của mình.

Cửa rất nhanh đã được mở ra, người tới cũng là một đứa nhỏ không khác gì Xử Sinh.

"Xử Sinh ca, sao ngươi lại tới bên này?" Đứa bé kia hỏi.

Xử Sinh nhe răng cười nói: "Hắc hắc, ta đến tìm Chung lão đại có chút việc, ngươi giúp ta đi vào nói một tiếng đi!"

Đứa nhỏ nói: "Được, vậy các ngươi vào trong sân chờ đi." Nói xong liền lui qua một bên, ý bảo ba người đi vào trong.

Đám người đều đã vào, nó liền đóng cửa lại, nhanh chóng đi vào trong phòng báo tin.

Tiểu viện này không lớn, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, Đại Ngưu đang nhìn một đống củi được xếp chỉnh tề đến xuất thần, liền nghe được có người đi ra.

Giương mắt nhìn lên, lại là một lão bá râu tóc xám tro, híp mắt lại, trên người mặc áo gai màu nâu đất, thoạt nhìn không có cái gì độc đáo.

Lão bá nhìn Xử Sinh nói: "Tìm ta có chuyện gì?"

Chẳng biết tại sao Xử Sinh sửng sốt, thanh âm cũng mang theo chút chần chờ: "Chung lão đại?"

 

Lão bá "Ừm" một tiếng.

Lúc này Xử Sinh mới thả chậm thần sắc, mở miệng tóm tắt chuyện của bọn Đại Ngưu, từ trước khi vào thành một mực nói đến sau khi ra khỏi Trương gia.

Đại Ngưu vẫn âm thầm đánh giá vị lão bá này, phát hiện đối phương tựa hồ rất khôn ngoan, từ đầu tới cuối tâm tình đều không lộ ra ngoài.

Ngay cả khi nghe thấy công hiệu của bánh bột khô cũng không có bất kỳ kinh ngạc nào, chỉ khi Xử Sinh nói đến chuyện của Tây Nương thì mới vuốt râu mấy lần.

 

Đến khi Xử Sinh ngừng nói, Đại Ngưu lập tức kéo Lý Phát Tông một cái, ôm túi đầy đồ ăn tiến lên cúi đầu: "Kính xin Chung lão đại giúp chúng ta một lần!"

Lão bá không nhận đồ, hai mắt nheo lại hơi hé ra một chút: "Cho nên các ngươi lần này tới tìm ta chính là muốn cứu Tây Nương?"

"Không sai!" Lý Phát Tông kiên định nói: "Tây Nương là muội muội của ta, dù sao cũng không thể để nàng đi làm điển thê của đồ bỏ này!"

Lão bá lại hững hờ vuốt vuốt râu: "Vậy chờ cứu xong rồi làm sao bây giờ? Đưa về nhà chồng ăn thịt người kia, hay là nhà mẹ đẻ các ngươi nguyện ý nuôi nữ nhi và cháu gái đã gả ra ngoài?"

Lý Phát Tông cảm thấy giọng điệu của ông ta có chút chói tai, nhưng giờ phút này dù sao cũng đang cầu xin người, vẫn kiên nhẫn giải thích:

"Không thể đưa về nhà chồng, Tây Nương các nàng nhất định là muốn theo ta về nhà mẹ đẻ. Mọi người cùng nhau ăn uống sinh hoạt, đều có tay có chân, đồng lòng sinh hoạt, cũng không có nói ai nuôi ai!"

"Được." Lão bá gật đầu, nhẹ giọng nói: "Việc của các ngươi ta sẽ giúp."

Nói xong mới nhận lấy cái bọc trên tay Lý Phát Tông, mở ra xem.

Xử Sinh thấy thế, lập tức tiến đến bên cạnh ông ta, cũng duỗi đầu tò mò nhìn vào bên trong.

"Ồ? Xem ra các ngươi quả thật có không ít đồ tốt."

Lão bá lấy tay gẩy gẩy rau quả khô và xúc xích hun khói, lại nhìn qua bánh bột khô, lại mở ra một gói mì ăn liền, cầm bánh mì hỏi, "Đây là?"

Hai người Lý Phát Tông còn đắm chìm trong lời ông ấy đồng ý cứu người, nửa ngày cũng không có trả lời.

Vẫn là Xử Sinh nhỏ giọng nhắc nhở một câu, hai người bọn họ mới tỉnh táo lại.

Đại Ngưu vội vàng nói: "Chung lão đại, đây là bánh mì khô, chỉ cần đun chút nước sôi, bỏ bao nguyên liệu và bánh mì cùng nhau nấu, nấu một lúc là có thể biến thành một bát mì sợi ngon miệng!"

Lão bá gật đầu, lại khoát tay áo: "Các ngươi không cần gọi Chung lão đại, gọi ta Chung Tư là được."

Nói xong lại rất có hứng thú đưa bánh mì cho Xử Sinh, "Cầm lấy đi nấu, ta cũng muốn nhìn xem nó ngon miệng đến cỡ nào."

"Được rồi, ta đi ngay đây!" Xử Sinh cao hứng cầm bánh mì rời đi.

Chung Tư lại bảo một đứa trẻ khác lấy giỏ tới, đặt đồ ăn vào trong, trả lại bao vải cho bọn Đại Ngưu, xoay người: "Các ngươi theo ta vào nhà nói tỉ mỉ."

Sau đó liền đi vào nhà.

Đám Đại Ngưu vội vàng đuổi theo.

Đi vào trong nhà, căn phòng này đại khái là dùng để ăn cơm, gần như không để đồ linh tinh, chỉ bày một cái bàn rộng và bốn cái ghế.

Chung Tư kéo ghế ngồi xuống, lại hất cằm với bọn Đại Ngưu: "Mời ngồi."

Ông ta cầm bình gốm trên bàn lên rót cho hai người chén nước rồi đẩy qua.

Hai người Đại Ngưu nói tiếng cảm ơn, có chút câu nệ ngồi xuống, tiếp nhận chén nước bắt đầu gà con mổ thóc.

Mỗ mấy ngụm nước, Lý Phát Tông buông chén xuống hỏi: "Chung bá, ngươi tính toán làm thế nào cứu Tây Nương ra?"

Chung Tư không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Nghe các ngươi nói, nàng bị trông chừng rất kỹ, nhưng nữ nhi của nàng có thể ra ngoài?"

Đại Ngưu gật đầu: "Thỉnh thoảng ra ngoài chắc là không có chuyện gì."

Chung Tư lại hỏi: "Hai mẫu nữ nàng mỗi bảy ngày có thể gặp một lần, lần sau gặp mặt là ngày mấy?"

Đại Ngưu suy tư một lát, trả lời: "Hẳn là giữa trưa ngày kia."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK