Thấy mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, đám Đại Ngưu liền thương lượng đêm nay sẽ ra khỏi thành.
Cũng không có đồ vật gì đáng để thu dọn cả, mấy người liền ngồi ở trong miếu nghỉ ngơi, nói chuyện với nhau vài câu.
Nhiều người nhiều miệng, đám Đại Ngưu không tiện nói tỉ mỉ những chuyện xảy ra trong núi, Tây Nương cũng không muốn nói nhiều về những ủy khuất mà mình phải chịu ở Trương gia, liền cùng nhau mang theo hy vọng mặc sức tưởng tượng về những ngày tháng sau này.
Thu Nương ở một bên kích động nói: “Ta đã học được mấy cách thêu y phục rồi, chờ sau khi trở về sẽ dạy cho cữu mẫu và mọi người!”
Lý Phát Tông cũng mỉm cười nói một loạt lời hay.
Tây Nương cũng cười theo, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sờ lên n.g.ự.c mình, do dự một lúc nhưng vẫn quyết định không nói vào lúc này.
Bên ngoài mơ hồ có động tĩnh truyền đến.
Người Trương gia vẫn còn đang lục soát trong thành, nhưng không biết vì sao mà bọn họ không đi về phía miếu hoang.
Trong lòng mấy người vẫn luôn căng thẳng, thấy sắc trời đã dần tối, âm thanh bên ngoài dần dần biến mất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại Ngưu đứng dậy, phủi đám cỏ khô dính trên người mình rồi mở miệng nói: “Xử Sinh lão đệ, bây giờ chúng ta sẽ ra khỏi thành luôn, chờ trở về hỏi chuyện bánh bột khô xong rồi ta sẽ tìm cách nhắn lại cho ngươi.”
“Được, vậy ta sẽ chờ tin tức tốt của ngươi!”
Xử Sinh đứng dậy, đi ra ngoài sắp xếp một chút rồi nhanh chóng quay về nói với bọn Đại Ngưu: “Lần này ra khỏi thành vẫn là ta dẫn đường cho các ngươi.”
Đại Ngưu nói: “Được, vậy làm phiền ngươi.”
Xử Sinh ngồi xổm xuống, đẩy đống rơm sang một bên rồi nhấc nắp hầm lên.
Hai mẫu nữ Tây Nương tò mò nhìn động tác của hắn, đều kinh ngạc phát hiện nơi này thế mà lại che giấu một lối đi bí mật.
Xử Sinh nhảy vào trong đường hầm, s.ờ so.ạng rồi thắp lửa trong bóng tối. Trong đường hầm nhanh chóng có ánh sáng yếu ớt lóe lên, Đại Ngưu cũng nhảy xuống theo.
Lý Phát Tông đi vài bước về phía cửa hầm rồi quay đầu dặn dò Tây Nương:
“Nhị Nha, đợi lát nữa hai đứa đừng sợ, nhảy thẳng xuống là được. Ta ở phía dưới đỡ, tuyệt đối sẽ không để hai mẫu nữ muội bị ngã đâu.”
“Đại ca yên tâm, muội tin huynh mà!” Tây Nương cười nói.
Lý Phát Tông đi xuống, rất nhanh đã vững vàng đỡ hai mẫu nữ Tây Nương.
Tấm nắp hầm phía trên đỉnh đầu lại bị người ta đóng lại.
Xử Sinh cầm đuốc, dẫn mấy người đi về phía trước.
Tây Nương vừa đi, vừa dò xét đường hầm trước mắt, âm thầm kinh hãi.
Nàng ấy không nhịn được thì thầm khe khẽ với Lý Phát Tông: “Đại ca, những huynh đệ mà các ngươi quen biết quả thực không phải người bình thường!”
Thu Nương đi ở phía trước hai người bọn họ nghe được, nhịn không được giật giật khóe miệng.
Thân nương của nàng ấy thật ngốc, ở trong đường hầm này thật sự không phải là nơi thích hợp để nói chuyện thầm kín, biết không?
Cũng may những lời bà ấy nói ra không quan trọng cho lắm.
Nếu nói cái gì không dễ nghe, vậy thật đúng là lớn tiếng mưu đồ bí mật bên tai người khác!
Đoàn người đi một lúc lâu, cuối cùng cũng tới lối ra ở bên ngoài thành.
Xử Sinh dựng thang lên, gõ lên nắp hầm, nhỏ giọng báo tên mình. Một lát sau, tấm ván gỗ phía trên được mở ra.
Mấy người lần lượt từ chui ra từ trong đường hầm, lại nhìn thấy ánh trăng.
Xử Sinh dập tắt đuốc, cũng đi theo ra ngoài.
Vừa bước lên mặt đất, Đại Ngưu đã lên tiếng chào hỏi Thạch thúc.
Thạch thúc cười nói: “Tới rồi à? Hai tiểu huynh đệ của ngươi đang ở phía trước, ta dẫn các ngươi đi qua đó.”
Mấy người liền xếp thành hàng, kéo nhau đi đường, chẳng mấy chốc đã đến nơi mấy người Tảo Nhi đang chờ.
“Thiết Trụ!” Đại Ngưu gọi một tiếng.
“Đại Ngưu ca!” Thiết Trụ lập tức nhận ra giọng nói của hắn.
“Mau tới đây, cha ngươi và Tây di đều đang ở đây này!”
“Haiz!”
Thiết Trụ lần sang một bên, tìm đến chỗ mấy người Lý Phát Tông đang nói chuyện.
Đại Ngưu giống như người mù híp mắt nhìn Tảo Nhi, trời tối đen như mực, nhìn cả một lúc lâu mà hắn vẫn không nhận ra bóng người này là ai.
“Đại Ngưu, là ta.” Tảo Nhi thấp giọng nói.
“Tảo Nhi tỷ?” Đại Ngưu sửng sốt nhưng trong lòng cũng được thả lỏng, rất nhanh lại giống như tìm lại được chỗ dựa, bắt đầu nói tới chuyện chính.
Hắn kể ngắn gọn những gì xảy ra trong lần vào thành cứu người này, lại nói chuyện mấy người Xử Sinh muốn giao dịch bánh bột khô.
Tảo Nhi suy nghĩ một chút rồi nói nói: “Cũng không phải là không được. Tiền dư của chúng ta vốn không nhiều, mấy ngày nay cũng chỉ có thể dâng lên chút quả dại rau dại, cũng không có tiền dâng lên cho Phương Tiên Nhi, nếu thật sự có thể giao dịch được thì cũng có thể kiếm chút tiền cho Phương Tiên Nhi.”
Trước đó bọn họ đã mò ra được quy luật, so với quả dại rau dại thì trực tiếp cung phụng tiền cho Phương Tiên Nhi thì có thể làm cho tâm tình của nàng tốt hơn.
“Nhưng bất kể nói thế nào thì vẫn phải trở về hỏi ý tứ của Phương Tiên Nhi trước đã.”
Đại Ngưu gật đầu: “Đúng là như thế.”
“Đúng rồi, Tảo Nhi tỷ, lần này các ngươi mang theo bao nhiêu thứ tới vậy?”
Tảo Nhi liền hiểu ý của hắn, lấy gần hết số bánh bột khô mà mình mang theo ra, lại đi tới chỗ Thiết Trụ lấy đồ của hắn, chỉ để lại đủ thức ăn cho bọn họ ăn dọc đường, còn lại toàn bộ đưa cho Đại Ngưu.
Nàng cũng không keo kiệt với số thức ăn này, lần này mang ra đây vốn là để tìm người.
Huống chi trước đó bọn họ còn mang về không ít lương thực từ chỗ Trương gia, Lý bà tử đã chủ động phân phát cho các nhà, xem như trả một ít nhân tình vì bọn họ đã giúp đỡ.
Đại Ngưu chạy tới đưa thức ăn cho Xử Sinh, sau đó cả nhóm chuẩn bị rời đi.
Trước tiên phải tranh thủ bóng tối chạy về thôn Thạch Đầu ở lại một đêm, đến khi trời sáng hơn một chút mới quay vào núi.
Xử Sinh còn tặng bọn họ hai cây đuốc, để bọn họ dùng để chiếu sáng khi đã đi cách huyện thành xa một chút.
Đoàn người cắm cúi đi được một đoạn đường.
Lý Phát Tông không nhịn được cảm khái: “Chuyện này cuối cùng cũng đã giải quyết xong...”
Ba người Trương Kỷ Đống đời này có lẽ sẽ c.h.ế.t ở chỗ Trương gia.
Chuyện phú hộ kia đáp ứng với chuyện điển thê cũng không hoàn toàn vô tội. Nhưng xét đến cùng, cũng là Trương Kỷ Đống mặt dày chủ động tiếp cận nên chuyện cứ để ngang đây là được.
“Chỉ tiếc không có cơ hội nói lời cảm tạ với Tống thư sinh, thiếu nợ hắn một ân tình nên trong lòng cứ luôn cảm thấy áy náy.” Hắn thở dài.
Tảo Nhi chợt dừng bước, hỏi: “Lý thúc, Tống thư sinh mà thúc nói là ai? Đại Ngưu cũng không nói gì với cháu hết.”
“Cũng không tính là chuyện lớn gì.” Lý Phát Tông kể lại chuyện Tống thư sinh nhắc nhở Tây Nương.
Lại nói hắn đã xuôi nam, cũng không có cơ hội chính miệng nói một tiếng cảm ơn nữa.
Tảo Nhi nghĩ nghĩ, luôn cảm thấy câu chuyện của Tống thư sinh này nghe rất quen tai.
Một lát sau, nàng ấy đột nhiên vỗ đầu mình rồi hét lên: “Cháu nhớ ra rồi, lúc ở trên đường đến huyện thành người đánh xe bò kia có đề cập qua chuyện này.”
“Lý thúc, cháu nghe nói Tống thư sinh kia là bị nha dịch bắt về để ở rể, sao lại biến thành đi về phía nam tìm cơ hội thi cử rồi.”
Đều là thư sinh họ Tống, ở tiệm sách giúp người ta chép sách, còn đều rất đẹp trai, về cơ bản có thể kết luận đó chính là cùng một người.
Những người khác nghe xong đều cả kinh.
Lý Phát Tông cau mày nói: “Cái gì mà ở rể, cháu cũng biết Tống thư sinh này sao?”
Tảo Nhi liền kể lại chuyện mà bọn họ gặp phải trên đường lúc đến.
Lúc này đoàn người đều không nhúc nhích, mặt lộ vẻ chần chờ.
Nếu không biết việc này thì cũng thôi đi, nếu đã biết rồi, không làm gì thì luôn cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Suy cho cùng thì thư sinh kia cũng có ân với Tây Nương.
Đại Ngưu do dự nói: “Nhưng bản thân chúng ta cũng không có bản lĩnh, nếu muốn dính vào việc này thì nhất định còn phải làm phiền mấy người Xử Sinh giúp đỡ.”
“Hiện tại chúng ta đã biết rõ tình huống trong huyện thành rồi, chỉ cần cẩn thận một chút thì vẫn có thể an toàn.”
“Hay là thế này đi, ta quay lại thương thảo chuyện cứu người với bọn họ, các ngươi về núi trước, vừa vặn hỏi ý kiến Phương Tiên Nhi về chuyện giao dịch bánh bột khô.”
“Đến lúc đó nhận được tin chính xác, bảo Phát Tông thúc đến đây một chuyến truyền lời tiện thể đón ta, chuyện này coi như giải quyết ổn thỏa.”
Tảo Nhi nói: “Những cái khác thì ta không có ý kiến, chúng ta đưa đồ, bọn họ hỗ trợ, cũng coi như là chuyện đôi bên cùng có lợi. Chỉ là đến lúc đó nếu thật sự cứu người ra được rồi thì sau đó chúng ta sẽ làm sao?”
“Không phải nói là thư sinh kia muốn đi phía nam sao? Không chừng trên người hắn cũng có một ít tiền tích góp được. Mà hắn lớn như vậy rồi, chắc hẳn cũng tự có tính toán của mình, chúng ta chỉ cần giúp hắn một tay lúc này là đủ rồi.”