Mục lục
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nói đùa với nhau một lúc, Thịnh Quân vẫn nghiêm túc nói với Tảo Nhi, bộ sách này khó hơn nhiều so với trước, nếu không có thầy dạy, tự học sẽ rất vất vả. Nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể chạy tới hỏi nàng.

Tuy rằng nàng đã quên kha khá kiến thức, nhưng nàng cũng có thể truyền đạt lại cho mọi người một số bài giảng trực tuyến của các giáo sư nổi tiếng.

Sau khi nói xong, Thịnh Quân lại dặn dò tiếp: “Chắc chắn rất khó để một người có thể nhanh chóng nắm vững tất cả nội dung. Tốt nhất là các ngươi nên chia ra dựa theo năng lực và sở thích của mình, sau đó có thể khảo bài với nhau.”

Tảo Nhi nghe vậy thì vâng lời đồng ý.

Đã nói xong hết chuyện.

 

Nghĩ đến Tảo Nhi còn nhiều việc phải làm, Thịnh Quân định để nàng ấy ra về.

Tuy nhiên trước khi nói ra, nàng chợt nhớ tới một chuyện quan trọng.

Để học tốt Vật Lý và Hoá Học, không thể thiếu bước làm quen với các loại số liệu.

Đo lường là cơ sở vận hành của các bộ môn khoa học tự nhiên.

 

Khi tính toán các lực và vận tốc, hiển nhiên không thể tránh khỏi việc sử dụng các đơn vị đo lường.

Trong bộ sách Vật Lý và Hóa Học mà Tảo Nhi nhận được, tất cả các đơn vị đều là các đơn vị quốc tế thông dụng, chẳng hạn như mét, xăng-ti-mét.

Hình như “mét” được xác định dựa trên chiều dài của đường kinh tuyến trên Trái Đất, chia theo tỷ lệ một phần bốn mươi nghìn.

Chắc chắn Tảo Nhi và mọi người không có khả năng đo được chiều dài của đường kinh tuyến... Vậy thì làm thế nào để xác định chính xác độ dài của “mét” trong thời đại này?

Trước khi xuyên đến đây, Thịnh Quân chưa từng nghĩ về vấn đề này.

Sau một hồi suy ngẫm, nàng đã nghĩ ra một cách.

Nàng tra trong hệ thống, tìm thấy thông tin về máy hút bụi tự động, trên đó ghi rõ đường kính của hai bánh xe là 30cm.

Dựa vào điều này, chỉ cần để Tảo Nhi đo đường kính của nó, chia thành ba mươi phần bằng nhau thì sẽ lấy được độ dài chính xác của 1cm.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Thịnh Quân lập tức nói cho Tảo Nhi biết.

Tảo Nhi là người thuộc phái hành động, vừa nghe vừa làm.

Nàng ấy nhanh chóng lấy một vài sợi dây mỏng và thanh gỗ, vào bên trong pháp miếu, đo “đường kính” của thần thú.

“1 cm... Cách gọi này thật thú vị, ta sẽ về làm thêm vài chiếc thước gỗ chính xác như vậy.”

Tảo Nhi nói: “À đúng rồi, cũng có thể làm một số thước đo có chiều dài cố định, sau này có thể dùng để đo đất đai.”

Nghe đến “thước đo”, Thịnh Quân nghĩ ngay đến thước dây, đây cũng là một công cụ rất tiện dụng

Trước mắt có thép không gỉ cùng một vài linh kiện vụn vặt, từ từ cái gì cũng có thể làm ra được.

Chỉ là, tuy thước dây nhỏ nhưng bên trong có những bộ phận nhỏ khá phức tạp, chỉ dùng lời nói để giải thích thì hơi khó khăn.

Thịnh Quân chỉ mô tả sơ lược, còn các chi tiết cụ thể thì phải để Tảo Nhi tự mình nghiên cứu sau khi đã học được thêm kiến thức mới.

Nói tạm biệt với Phương Tiên Nhi.

Tảo Nhi gặt hái được không ít thứ, chở đầy sách vở quý giá trở về.

Trước hết phải thu xếp xong việc đóng móng ngựa, đây là việc gấp phải làm.

Sau đó lại tìm người dùng phương pháp in ấn chữ rời (*) mà Phương Tiên Nhi từng nhắc tới, in lại những bộ sách giáo khoa này về phát cho mọi người, như vậy mới dễ học.

(*) In ấn chữ rời: là một phương pháp in ấn cổ đại được phát minh ở Trung Quốc, sử dụng các chữ cái hoặc ký tự riêng lẻ được làm bằng gỗ, đất sét nung hoặc kim loại. Các chữ này được sắp xếp thành các trang văn bản, phủ mực lên, và sau đó ép lên giấy để tạo ra bản in.

Mọi chuyện nhanh chóng được vận hành.

Tạm thời chưa bàn tới việc Tảo Nhi và những người khác phải vò đầu bứt tai về việc học tập như thế nào.

Người dân của huyện Hưng Hoà dần nhận ra cuộc sống của họ đã có nhiều thay đổi.

Trước đây, mỗi khi nghỉ ngơi sau giờ làm việc, người của Thịnh Quân thường đến dạy mọi người ca hát, còn kể những câu chuyện rất thú vị. Điều này mang lại nhiều niềm vui và hy vọng cho cuộc sống của mọi người.

Gần đây vẫn luôn không được nghe nhạc hay kể chuyện nhưng lại được đổi thành một màn trình diễn mới — biểu diễn ảo thuật.

Ví dụ như, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, sau khi phủ lên nắp một cái bình nước đầy ắp nước bằng một tờ giấy, nhà ảo thuật lật ngược bình nước xuống. Tuy nhiên nước bên trong không đổ ra, tờ giấy vẫn nằm chặt ở nắp bình.

Còn có màn “úp ngược ly nước lên đĩa rồi hút nước” và vô số các màn ảo thuật mới lạ. Mọi người chưa từng được thấy, ai ai cũng đều hào hứng.

Nhưng nghe theo lời người biểu diễn ảo thuật, thực ra những trò này không phải là ảo thuật, mà là một loại kiến thức gọi là vật lý.

Chỉ cần nắm vững, ai cũng có thể học được.

Sau đó, họ mời một vài người dân bước lên sân khấu để tự trải nghiệm trò úp ly nước bằng tờ giấy.

Kể ra cũng thật lạ, những người được cầm tay chỉ việc làm theo, quả thực nước không hề bị đổ ra.

Một số người có điều kiện dư dả háo hức nhìn nhau, sau khi trở về còn âm thầm tự thử cầm giấy và ly nước để biểu diễn. Nhưng kết quả đều thất bại, nước và giấy đều rơi xuống đất.

Vấn đề không nắm ở cái ly bởi vì người biểu diễn ảo thuật cũng đổi từ ly này sang ly khác nhiều lần.

Người nọ không hiểu vì sao mình thất bại, lặng lẽ tới hỏi đội ngũ của Phương Quân. Sau khi được chỉ dẫn, nắm được bí quyết thì đã nhanh chóng thành công.

Có người tò mò hỏi bí quyết là gì, người đó tỏ ra thần bí nói: “Vật lý quả thật kỳ diệu vô cùng!”

 

Chuyện này nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán thú vị trong thành.

Những kiến thức khoa học nhỏ tương tự, thông qua những màn ảo thuật này, đã thấm nhuần vào trong tâm trí của mỗi người.

Một số hiệu ứng đơn giản cũng được kể lại dưới dạng những câu chuyện nhỏ, giống như các tiết học thông thường vậy.

Tảo Nhi và những người khác rất hài lòng về điều này.

Học tập mà, đều bắt đầu từ những bước nhỏ nhất. Như vậy đợi đến sau này khi được phu tử giảng dạy, nhất định sẽ dễ hiểu bài hơn.

 

Đồng thời, công việc gia cố tường thành trong huyện vẫn đang được thi hành.

Đây là một dự án lớn, phải mất không ít thời gian.

Ngoài ra, con đường xi măng giữa huyện Hưng Hòa và Miên Sùng cũng đã bắt đầu sửa lại.

Sau khi trải nghiệm sự tiện lợi của đường xi măng, đương nhiên Tảo Nhi và những người khác hiểu được đạo lý “muốn phát triển phải làm đường trước”.

Lần này, bọn họ điều động một nhóm người từ mỗi huyện để làm đường, tốc độ thi công cũng rất nhanh, cảm giác có đủ nhân lực thật tốt.

Trong khi làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh. Nhận thấy thời tiết dần dần ấm lên, mặt trời cũng ló dạng nhiều hơn.

Chung Tứ thu xếp xong xuôi, cải trang thành Thiết Trụ, mang theo hành lý đến huyện Thành An để báo cáo.

Kể từ lần bàn bạc hợp tác trước đó, dưới sự nỗ lực chung của huyện lệnh và Vi gia, nghề chiết xuất tinh dầu của huyện Thành An cũng đã phát triển thuận lợi.

Sau khi xưởng chiết xuất tinh dầu được xây dựng, nhiều người dân có việc làm, giờ đây trong thành cũng đang phát triển rực rỡ.

Bởi vì chuyện này, địa vị của Vi gia trong huyện cũng được tăng lên đáng kể, trở nên đặc biệt hơn.

Quy mô của thương đội Vi gia cũng được mở rộng.

Sau khi hoàn tất giai đoạn đầu của công việc chiết xuất tinh dầu, Vi Thập Bát dẫn theo thương đội chở đầy hàng hóa đi về phía Nam lần nữa.

Trước khi đi, họ còn lấy thêm một số hộp đào vàng đóng hộp từ Tảo Nhi và những người khác.

Có Vi Bình An và Chung Tứ ở lại phủ huyện lệnh, nhóm người Vi gia và Tảo Nhi đều cảm thấy yên tâm hơn.

Ai ai cũng bận rộn với công việc của mình, tạm thời không cần phân tâm lo lắng về chuyện của huyện Thành An.

Chẳng mấy chốc đã đến vụ trồng trọt vào mùa xuân.

Sau khi Tảo Nhi làm ra thước đo chính xác, nàng ấy đã cho mọi người đo đạc kỹ lưỡng ruộng đất của các thôn trang xung quanh.

Đất đai là gốc rễ của con người, lương thực là mạng sống cho nên mọi người rất coi trọng công việc cày cấy.

Lần này, họ cũng dự định áp dụng phương pháp khoa học mà Phương Tiên Nhi đã đề xuất, nghiêm túc coi việc cày cấy là sự nghiệp hàng đầu.

Trồng cây lương thực tốt, trồng cây lương thực chất lượng cao.

Những người bỏ đi tha hương cầu thực vì nạn đói đã để lại nhiều đất trống và nhà trống. Tảo Nhi và những người khác đã thống kê xong đồng thời dự định phân chia cho người khác canh tác.

Ngoài những thôn dân đã được tập hợp lại trước đó, bọn họ còn dự định kêu gọi thêm một số người dân trong huyện thành tự nguyện đến làm ruộng.

Sau khi những người được chọn tham gia đều được phân chia đất đai và nhà ở.

Tuy nhiên bọn họ chỉ có quyền sử dụng, không có quyền sở hữu.

Sau khi nộp đủ sản lượng đã trồng được, dựa theo tình hình vụ mùa năm đó, tất cả phần còn dư lại sẽ thuộc về người đó. Ngoài ra, bọn họ còn được hưởng trợ cấp thêm.

Chỉ cần chịu cày cấy nghiêm túc theo yêu cầu của bọn họ, đồng thời vượt qua đợt kiểm tra đánh giá. Dù cho vụ mùa không bội thu, kiểu gì cũng không lo thiếu ăn, thậm chí còn có thể sống thoải mái.

Những người vô gia cư và một số người dân có điều kiện không tốt ở trong thành đều rất vui mừng.

Số người đăng ký tham gia còn nhiều hơn so với dự đoán của Tảo Nhi và những người khác, điều này cũng là do uy tín của bọn họ hiện nay khá cao.

Mỗi lần có kế hoạch mới, dân chúng đều cảm thấy đó là phúc lợi, ai cũng nhiệt tình tham gia.

Những người có hoàn cảnh khó khăn và có học vấn tốt đều nằm trong diện ưu tiên lựa chọn.

Sau khi sàng lọc, nhà cửa và đất đai nhanh chóng được chia đều hết cho mọi người.

Tiếp theo là công tác chuẩn bị liên quan đến làm ruộng.

Có thép không gỉ, nông cụ không còn là vấn đề nhức nhối. Các công cụ dễ sử dụng như cày, bừa và cào đều đã được cung cấp đủ cho mỗi hộ gia đình. Ngay cả đường dây cho thuê trâu cày cũng đã có.

Tuy nhiên, do trước đây từng hứng chịu thiệt hại từ nạn hạn hán, Tảo Nhi và những người khác khá lo lắng về vấn đề tưới tiêu.

Bọn họ kể lại chuyện này cho Phương Tiên Nhi nghe.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK