Mục lục
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt Tây Nương lộ vẻ kinh ngạc.

Nàng ấy chợt nhớ ra trên người quay về núi, hình như Tảo Nhi đã cho hai người ăn một loại thức ăn khác, cũng rất ngon.

Đang nghĩ ngợi, Lý bà tử liền xoa đầu Đông Ca Nhi cười nói: “Nhị Nha, hai mẫu nữ các con vừa tới, có một số việc còn chưa rõ ràng, để ta giải thích cho mà nghe.”

“Vốn dĩ đám người chúng ta vào núi, suýt nữa thì c.h.ế.t đói, cũng may ông trời phù hộ không bỏ rơi chúng ta. Ngài đã phái tới một vị thần tiên tới, gọi là Phương Tiên Nhi, cho chúng ta đồ ăn, cứu mạng chúng ta!”

“Thần tiên?” Tây Nương lộ ra vẻ mặt hoang mang.

 

“Con nhìn xem, bát mì trong tay con vừa nhìn đã biết là làm từ lương thực tinh rồi, không phải chúng ta muốn tích góp là có thể tích góp được, còn không phải là do Phương Tiên Nhi ban thưởng đó sao!”

“Con ăn trước đi, ăn xong ta dẫn con đi bái lạy Phương Tiên Nhi, để ngài ấy biết mặt con! Lại nói tiếp, lần này có thể cứu được con ra ngoài cũng là nhờ công lao của ngài ấy đấy, từ đầu đến cuối đều là nhờ ngài ấy phù hộ cho con!”

Tây Nương chỉ cảm thấy bối rối.

Nàng ấy có thể hiểu được từng lời mà nương nói, nhưng sau khi ghép lại thì lại chẳng thể hiểu được gì.

 

Tây Nương nhất thời không nghĩ ra, chỉ có thể vùi đầu vào ăn, chờ ăn xong lại cùng lão nương nhà mình đi xem cái gọi là Phương Tiên Nhi kia một chút.

Lúc này nàng ấy không buồn ngủ như ban đêm, đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, lúc ăn cũng nhìn kỹ hơn.

Tây Nương cúi đầu nhìn sợi mì óng ánh trong bát, trong mũi chỉ toàn mùi thơm từ đó tỏa ra.

Trong mơ hồ, nàng ấy lại thực sự có cảm giác như đang ăn đồ ăn của thần tiên.

Ở một bên, Thu Nương đã gắp vào miệng, còn chưa kịp nhai xong sợi mì trong miệng đã phồng má lên thúc giục:

“Nương, nương ăn nhanh lên đi, món mì này thực sự quá ngon! Con dám cam đoan người có tiền như Trương gia thì ngày thường cũng không được ăn ngon như thế này đâu! Còn có xúc xích này nữa, thế mà lại làm từ thịt cá, hoàn toàn không có chút mùi tanh nào, đến cả xương cũng không có.”

Thu Nương vừa nói vừa sột soạt ăn hết cả bát mì, ngay cả nước canh cũng không buông tha.

Lý bà tử thấy thế, lại múc cho nàng ấy một bát: “Ai ôi cháu ngoan của ta, nếu ăn ngon thì cháu ăn nhiều hơn một chút, xem hai mẫu nữ các ngươi đói thành cái dạng gì rồi kìa!”

“Cảm ơn a nãi.” Thu Nương chớp mắt, lại ăn sạch thêm một bát nữa.

Tây Nương mỉm cười lắc đầu, cuối cùng cũng bắt đầu ăn.

Sau khi ăn thử một miếng, cũng yên lặng tăng nhanh tốc độ ăn.

Mấy người Tảo Nhi đều bưng bát ngồi ở bên cạnh nhìn, vừa ăn vừa cười.

He he, lại có thêm hai người bị khuất phục dưới mỹ thực của Phương Tiên Nhi!

Chờ ăn cơm xong, mấy người kể lại những chuyện đã trải qua cho mọi người nghe, sau đó Lý bà tử liền dẫn hai mẫu nữ Tây Nương đi tới gặp Phương Tiên Nhi.

Mấy người Tảo Nhi không có việc gì làm, cũng đi theo góp vui.

Tây Nương nắm tay Thu Nương đi theo sau lưng Lý bà tử có chút thấp thỏm.

Nàng ấy đời này chưa bao giờ thấy thần tiên, cũng không biết Phương Tiên Nhi kia có phải là người dễ nói chuyện hay không.

Chờ đến trước mặt, thấy rõ ràng hình dáng thật sự của Phương Tiên Nhi, Tây Nương kinh ngạc mở to hai mắt.

Thần... Thần tiên thế mà lại không phải là hình người sao?

“Xin bỏ tiền vào!”

Lại nghe được thần tiên nói, cũng là cái hiểu cái không.

Phía trước Lý bà tử đã đi tới trước mặt Thịnh Quân, mở miệng nói:

“Phương Tiên Nhi, đây là Nhị Nha nhà ta, còn có khuê nữ Thu Nương của nàng nữa, ta mang hai người tới đây cho ngài biết mặt!”

“Cũng may có đồ ăn mà ngài cho chúng ta nên hai người bọn họ mới có thể được cứu ra thuận lợi như vậy, tuy rằng bị kinh hãi nhưng cũng may không bị ăn quá nhiều đau khổ, cũng là nhờ có ngài phù hộ!”

“Lẽ ra chúng ta nên báo đáp ngài thật tốt, nhưng gần đây trong nhà cũng không còn lại quá nhiều tiền, chờ chúng ta hái được trái cây rau củ ngon thì sẽ lại đến dâng lễ cho ngài!”

Tiền còn lại?

Bắt được lời này, Tây Nương chợt ngẩn ra.

Nàng ấy ngập ngừng chạm vào n.g.ự.c áo mình, bước tới trước chọc chọc eo thân nương mình:

“Nương, suýt nữa quên nói, trên người con còn có chút tiền, đều là lấy được từ chỗ Trương phủ!”

Lý bà tử cũng sửng sốt, xoay người hỏi: “Cái gì, trên người con còn có tiền?”

Tây Nương gật đầu, từ trong n.g.ự.c áo lấy ra tám miếng lá bạc dày: “Đều ở đây cả, tổng cộng khoảng hai lượng.”

Ở Trương gia kia, cho dù Trương phu nhân có nhìn kỹ đến đâu thì Trương lão gia cũng không thành thật.

Trước đó ông ta tìm được cơ hội liền lén lút sau lưng Trương phu nhân đưa những thứ này cho nàng ấy, đoán chừng là uống nước tiểu chó đực nên nổi m.á.u dâm.

Nàng ấy vốn là phải vào Trương phủ chịu tội, chẳng có lý do gì mà tỏ ra thanh cao chê tiền, vì thế liền nhận lấy, nghĩ có thể để dành chút đồ cưới cho Thu Nương cũng không tệ.

Nhìn những miếng lá bạc trắng bóng kia, Lý bà tử vẫn chưa tỉnh táo lại, ôm ngực, đôi mắt trợn trừng: “Đây, đâ là hai lượng bạc sao?”

 

Mấy người Tảo Nhi ở phía sau nghe vậy cũng không đợi được nữa, vội vàng bước nhanh đi lên phía trước, vây quanh xem lá bạc trong lòng bàn tay của Tây Nương.

“A, kẻ có tiền thật lắm trò, tay nghề khéo léo như vậy, làm ra y chang lá cây thật!” Tảo Nhi nhịn không được cảm khái.

Thịnh Quân ở bên cạnh cũng phát ra âm thanh khiếp sợ: “Xin bỏ tiền vào!”

Nàng cũng không phải bởi vì kiểu dáng của miếng lá bạc mà là khiếp sợ bởi hai lượng bạc tới bất thình lình này.

 

Vừa nghe thấy số lượng, nàng đã nhanh chóng kiểm tra tỷ giá hối đoái của hệ thống.

Ở triều đại này, một lượng bạc đại khái có thể đổi được một ngàn văn.

Hai lượng bạc trong tay Tây Nương tương đương với hai ngàn văn.

Nếu như tất cả số tiền này đều dùng để mua hàng của nàng, có thể để cho năng lượng của nàng tăng cực nhanh, mở khóa mấy thứ đồ mới!

Lại nói tiếp, có số bạc này, cuộc sống của các cổ nhân hẳn là có thể thoải mái hơn rất nhiều, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không có nguy cơ c.h.ế.t đói.

Có nên tăng giá hàng lên không?

Thịnh Quân ho khan hai tiếng, xoa xoa đôi bàn tay, quyết định lén lút tăng lên một chút.

Ừm, mì ăn liền và nước điện giải từ 1 tệ lên 3 tệ.

Lương khô từ 10 tệ lên 20 tệ, rau củ sấy khô từ 3 tệ lên 8 tệ, xúc xích hun khói và sữa bột đậu nành đều tăng từ 8 tệ lên 12 tệ.

Nhìn lướt qua, Thịnh Quân cảm thấy giá sau khi điều chỉnh vẫn rất hợp lý.

Kinh doanh thì phải linh hoạt mà! Nàng cũng cần phải tích lũy năng lượng để về nhà đúng không?

Cùng lắm thì, chờ các cổ nhân không có tiền nữa, nàng lại giảm giá xuống thấp hơn một chút là được.

Bên này, Lý bà tử còn đang nói chuyện với Tây Nương, giọng điệu hết sức kích động:

“Con có tiền thì tốt quá rồi, phải biết rằng Phương Tiên Nhi thích tiền nhất! Con có thể thử ném một lá vào trước, chắc chắn ngài ấy sẽ tặng con lễ gặp mặt, như vậy là đã thực sự chấp nhận con là người một nhà rồi!”

Tây Nương nghiêm túc gật đầu: “Nương, con hiểu rồi.”

Thịnh Quân dựng thẳng lỗ tai: Hả? Chắc nàng cũng không tham tiền đến như vậy đâu nhỉ?

Tây Nương làm theo lời Lý bà tử nói, trước tiên thành kính quỳ lạy một lúc, sau đó liền cầm một miếng lá bạc nhét vào trong khe đựng tiền.

Thịnh Quân liếc mắt nhìn, hệ thống nhanh chóng tính ra giá trị năng lượng mà lá bạc ẩn chứa: 257 điểm.

Còn có phần lẻ nữa.

Cộng thêm những thứ này, tổng giá trị năng lượng hiện tại của nàng là 610 điểm, còn thiếu khoảng 200 điểm nữa để đến cấp độ tiếp theo.

Nhìn ý định của mấy người Tây Nương thì có lẽ hôm nay không thể thăng cấp được.

Nhưng không sao, Thịnh Quân tin rằng số tiền còn lại sớm muộn gì cũng sẽ về tay nàng!

Sau khi đặt lá bạc vào, tất cả các nút bấm trên máy bán hàng tự động đều sáng lên.

Đây là lần đầu tiên Tây Nương nhìn thấy chuyện như vậy, nhịn không được xích lại gần Lý bà tử: “Nương, đây là...?”

“Đây là pháp thuật của Phương Tiên Nhi, bình thường sau khi chúng ta dâng lễ xong thì ngài ấy sẽ đưa đồ ăn cho chúng ta như thế này. Con thử dùng tay chạm vào pháp quang kia xem sao?” Lý bà tử cười nói.

Tây Nương lấy lại bình tĩnh, đi lên phía trước cẩn thận chọc vào một điểm sáng, chợt nghe thấy một tiếng “bịch”.

“Có nghe thấy tiếng động không? Đây là đồ ăn mà Phương Tiên Nhi cho con, phía dưới chính là hộp chúc phúc, con đẩy nắp ra, đưa tay vào là có thể lấy được thứ trong đó.”

Tây Nương ngoan ngoãn làm theo, rất nhanh liền lấy ra một gói xúc xích, trong lúc nhất thời kinh ngạc đến không ngậm miệng được.

Vậy là được rồi sao?

Không ngờ trên đời này lại có thần tiên hào phóng như vậy đấy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK