Mục lục
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Định ra số người vào Trương gia, rất nhanh đã đến giữa trưa.

Một đám người cũng không quá đói, chỉ có buổi sáng Hắc Chỉ chưa ăn bánh bột, trong bụng có chút trống rỗng, Đại Ngưu liền cầm rau quả khô lót dạ cho cô bé.

Ăn rau quả khô thơm giòn, Hắc Chỉ rốt cuộc cũng có vài phần trẻ con, lộ ra vẻ mặt mới lạ lại vui vẻ.

Chờ ăn xong, Hắc Chỉ ôm một cái rương gỗ giao cho Đại Ngưu: "Đại Ngưu ca, buổi chiều ngươi cầm giúp ta cái rương này đi."

 

Cô bé mở nắp rương, lộ đồ vật bên trong ra, có một chồng chén sành tinh xảo màu đất, còn có hai bộ quần áo sạch sẽ, cùng một đôi giày mềm.

"Trước đó ta dẫn người đi qua Trương gia, được hai bộ quần áo này, lần này vừa vặn mang theo, hai ta mỗi người một bộ."

"Sau khi đi vào nhất định phải tắm rửa thay quần áo trước, những người bọn họ từ trước đến nay đều chú trọng, ngươi cho dù không gặp được Trương phu nhân, chỉ cần bước vào cửa Trương gia, khẳng định cũng phải tắm."

"Được, ta nhớ kỹ." Đại Ngưu nói.

 

Hắn cũng không biết đã bao lâu rồi không tắm nước nóng, mượn cơ hội này có thể tắm một chút.

Thu dọn đồ đạc xong, thấy thời gian đã đến rồi, hai người liền muốn xuất phát.

Xử Sinh sợ Đại Ngưu khẩn trương, liền nói một câu: "Đừng sợ, ta sẽ đợi ở gần đây, có việc gì tùy thời đi ra gọi tên ta là được."

Mấy ngày nay Đại Ngưu đã trải qua không ít chuyện, trong lòng cũng không quá khẩn trương, nhưng vẫn nhận ân tình của Xử Sinh: "Đa tạ, có việc ta nhất định sẽ gọi ngươi!"

Nói xong, liền chính thức khởi hành, Đại Ngưu cầm lấy cái rương của Hắc Chỉ, vững vàng đi ở phía sau cô bé.

Vừa ra khỏi miếu hoang, đi đến trên đường phố huyện thành, Đại Ngưu giống như đã cách mấy đời.

Hắn còn nhớ rõ, lần cuối cùng trước khi mình vào núi, đến huyện thành, mỗi nhà đều thiếu lương thực, trong thành cũng lộn xộn, nhưng vẫn có rất nhiều quầy bán đồ, các cửa hàng cũng còn đang làm ăn.

Bây giờ lại đến, trên đường chẳng biết tại sao rất yên tĩnh, rất nhiều môn hộ đều đóng cửa lại, hai bên đường có rất nhiều người ăn xin, cũng không thấy mấy người bán hàng rong.

Cửa hàng nhỏ gần như đều không tiếp tục kinh doanh, chỉ để lại những nơi vừa nhìn đã biết không đủ tiền trả còn có hơi người.

Trên đường ngẫu nhiên có một số người đi đường, đều cắm đầu đi về phía trước, giống như là trong thành này mang đến cho người ta cảm giác vừa hoảng vừa vội. Phảng phất đỉnh đầu tất cả mọi người đều có một cây búa lớn, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.

Đại Ngưu đột nhiên cảm thấy, chỉ cần có ăn có uống, giống như bọn họ, ở trong núi cũng rất tốt.

Một đường quan sát cảnh tượng, không biết đi bao lâu, giọng nói của Hắc Chỉ đột nhiên vang lên: "Đại Ngưu ca, chúng ta đến rồi."

Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy tấm bảng hiệu tráng lệ của Trương phủ, cùng với trang trí tạo cảnh ở cổng.

Hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt tọa lạc ở hai bên cửa chính, cho dù hắn chưa thấy qua thứ gì tốt, cũng có thể nhìn ra những vật này dùng nguyên liệu bất phàm.

Lấy lại tinh thần, thấy Hắc Chỉ yên lặng nhìn chằm chằm hắn, Đại Ngưu lập tức tiến lên gõ cửa, rất nhanh cửa liền chầm chậm mở ra.

Người tới đại khái là người gác cổng của Trương gia, hỏi bọn họ là ai.

Đại Ngưu lập tức nói theo lời đã thương lượng từ trước: "Trước đó chúng ta đã nói qua, phiền thông báo cho chủ nhân nhà ngươi một chút."

Cửa lớn liền hoàn toàn mở ra.

"Vào đi, phu nhân đã thông báo các ngươi sẽ tới."

Người gác cổng không nóng không lạnh dẫn hai người vào, lại gọi một người đến, quả nhiên dẫn bọn họ đi vào trong phòng hạ nhân rửa mặt.

Có thùng nước ấm lớn đã đun xong, phải dùng chậu và thùng pha nước lạnh vào để gội đầu tắm rửa thân thể.

Đại Ngưu tắm rửa một trận, lau khô rồi thay quần áo mà Hắc Chỉ đưa cho, rất nhanh đã đi ra cửa.

Tùy tiện bắt một người hỏi, Hắc Chỉ đã tắm rửa xong, được mang vào, rương cũng đã được người khiêng đi.

Xem ra không cần đến hắn.

Đại Ngưu đứng tại chỗ nhìn xung quanh một phen, xung quanh có không ít người ở trong sân. Hắn đang cân nhắc nên bắt đầu tìm hiểu tin tức từ nơi nào, thì có một gã sai vặt chủ động tiến lại gần, đè thấp cổ họng nói với hắn:

"Đã nói là chúng ta tới tìm hiểu tin tức, tự nhiên không cần ngươi tốn nhiều tâm tư, ngươi chỉ cần nói cho ta biết là ai, ta sẽ nghĩ biện pháp mang ngươi đi qua."

Đại Ngưu giật mình, rất nhanh đã phản ứng lại, gã sai vặt này cũng là người của đám Xử Sinh.

Thế lực của bọn họ vậy mà đã lẫn vào trong phủ các nhà sao?

Lại cẩn thận nghĩ lại, từ đầu tới đuôi, bọn người Xử Sinh nói đều là để bọn họ tự mình đến xem, như vậy tương đối an tâm, nhưng vẫn luôn là giọng điệu tương đối thoải mái.

Khó trách nói tin tức của Trương phủ rẻ như vậy.

Đại Ngưu trong lòng buông lỏng, cũng không nghĩ nhiều nữa, thấp giọng báo tên của Tây Nương cho gã sai vặt.

Gã sai vặt như có điều suy nghĩ nói: "Thì ra là Tây Nương Tử. Tình huống của nàng thật đúng là ta có biết, người tạm thời không có việc gì, chỉ là phòng của nàng cách phu nhân quá gần, không tiện đưa ngươi đi qua. Nhưng mà ta có thể dẫn ngươi đi gặp khuê nữ của nàng, ngươi xem như thế nào?"

 

Hắn nói ngắn gọn tình huống mẫu nữ Tây Nương.

Con người Trương Kỷ Đống kia tuy là súc sinh, nhưng có một chuyện lại nói đúng.

Tây Nương vào phủ, chủ gia đúng là chê nàng quá gầy, không dễ sinh dưỡng, trước hết an bài phòng ở, ăn ngon uống sướng dưỡng thân thể một thời gian.

Trương phu nhân coi chừng nàng ấy rất chặt, đặt nàng ấy ở trước mắt nhìn chằm chằm, trước khi dưỡng tốt không cho nàng ấy cùng Trương gia lão gia gặp mặt.

 

Nữ nhi của nàng ấy là Thu Nương, được an bài đến trong phòng hạ nhân làm việc.

Có lẽ là sợ hai người tụ tập một chỗ động tay động chân, mẫu nữ Tây Nương mỗi tuần mới có thể gặp mặt một lần, bảo đảm đối phương bình an.

Nhưng ngày thường lại không thể gặp mặt nói chuyện.

Cũng may Thu Nương không phải người làm công thực thụ, công việc cũng tương đối nhẹ nhàng. Cô bé vừa thông minh, miệng cũng ngọt, quan hệ với bọn hạ nhân cũng không tệ, cuộc sống cũng không khó khăn.

Trong phủ quản Thu Nương cũng không nghiêm lắm.

Gã sai vặt cảm thấy, có lẽ Thu Nương cũng đang âm thầm suy nghĩ biện pháp bỏ trốn, nhưng có thể làm vẫn là quá ít.

Đại Ngưu cẩn thận nghe xong chuyện đã trải qua, liền nói: "Phiền toái, dẫn ta đi gặp Thu Nương đi."

Nghe gã sai vặt nói, hắn cảm thấy có thể gặp Thu Nương cũng được.

Gã sai vặt lên tiếng, dẫn Đại Ngưu tới một góc khuất trong hoa viên tiền viện, bảo hắn chờ, còn mình thì quay người đi hậu viện.

Lúc này Thu Nương đang giặt quần áo.

Gã sai vặt dừng chân cách cô bé vài bước, dùng giọng không lớn không nhỏ kêu lên: "Thu Nương, đi theo ta một chút, Lý thẩm bên kia tìm ngươi có việc!"

"Ai, tới ngay đây!"

Thu Nương ngẩng đầu, lấy mu bàn tay lau trán, sau khi đứng dậy, lau khô bàn tay ướt sũng trên quần áo.

Cô bé đuổi theo rất nhanh, nhưng thấy đối phương không phải đi về phía Lý thẩm, vừa muốn nghi hoặc, liền nghe người phía trước cũng không quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Trước đừng để lộ ra, có người muốn gặp ngươi."

Thu Nương cũng coi như quen biết gã sai vặt này, nhân phẩm miễn cưỡng tin được.

Cô bé ở trong phủ cũng không phải đại nhân vật gì, thân phận còn rất đặc thù, hẳn là không có người nào uổng phí công sức hại cô bé.

Do dự một lát, Thu Nương không lên tiếng, yên lặng đi theo đối phương vào trong hoa viên, duy trì khoảng cách không xa không gần.

Có cái gì gió thổi cỏ lay cô bé cũng thuận tiện bỏ chạy.

Gã sai vặt dừng bước lại, hướng chỗ Đại Ngưu ẩn thân kêu lên: "Người tới rồi, tự ngươi đi ra nói đi." Sau đó liền đi tới một bên trông gió.

Đại Ngưu lắc mình đi ra, Thu Nương nhìn thấy hắn thì khẽ giật mình, sau đó liền nhíu mày.

Cô bé cảm thấy người này có chút quen mặt, nhưng lại không biết tên là gì.

Đại Ngưu vội vàng mở miệng: "Thu Nương, ta là Đại Ngưu, cùng một thôn với Phát Tông thúc."

Thu Nương nghe xong, lông mày buông lỏng một chút: "Là đại cữu của ta bảo ngươi tới?"

"Gần như vậy, ta và Phát Tông thúc đi thôn Sa Thổ thăm các ngươi, nhưng không tìm được người. Sau đó hỏi ra các ngươi ở chỗ này, liền cùng nhau tiến vào huyện thành, nhờ mấy bằng hữu lợi hại mới rốt cục gặp được ngươi."

Đại Ngưu không biết có thể ở chỗ này bao lâu, trong lòng kềm chế, nói chuyện rất nhanh: "Đông Ca nhi đã được chúng ta đưa tới nơi an toàn, hiện tại chính là muốn tìm cơ hội đón các ngươi ra ngoài."

Thu Nương nghe xong, mím môi, nửa ngày nói không ra lời. Cô bé hơi cúi đầu, hốc mắt có chút chua xót.

Cha ruột và gia nãi ruột bắt các nàng đổi lương thực, một nhà cữu cữu lại phí hết tâm tư tới cứu các nàng ra ngoài.

Người thân, có đôi khi thật sự không phải chỉ một cái tên đã có thể nói rõ tất cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK