Sống trên núi, phàm là có thể động đậy đều không thể nhàn rỗi, hài tử cũng phải nhặt củi nấu nước, tìm côn trùng thêm đồ ăn cho gia đình.
Chờ bọn nhỏ đều đi rồi, Tảo Nhi trở về hang động cầm rìu lên, đi tới chỗ cách thứ đồ kỳ quái kia mười bước, tìm một tảng đá ngồi xuống, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nó.
Thịnh Quân rất vui vẻ vì có người tới, nhìn kỹ có chút quen mắt, thì ra là nữ hài tối hôm qua tiến lại gần quan sát nàng.
Chỉ là từ đầu đến chân nữ hài này đều viết phòng bị, ngồi ở xa không chịu tới gần, ánh mắt đen ngòm b.ắ.n tới, khiến trong lòng Thịnh Quân phát lạnh.
Nàng cẩn thận từng li từng tí chào hỏi đối phương: "Xin bỏ tiền vào!"
Được lắm, giọng nói máy móc cũng không thể bày ra sự thận trọng của nàng. Sau khi nữ hài đối diện nghe được, lông tóc đều sắp nổ tung, nhanh chóng đứng dậy dùng rìu nhắm ngay phương hướng của nàng.
Thịnh Quân chỉ có thể hậm hực im miệng.
Nữ hài nheo mắt lại, tiến gần về phía nàng hai bước, quan sát nàng từ trên xuống dưới. Đầu tiên nàng ấy nhìn mì ăn liền và nước điện giải vài lần, đoán chừng không thể nhìn ra manh mối gì từ lớp vỏ sặc sỡ đó, sau đó, nàng ấy dời tầm mắt xuống nhìn chằm chằm cái logo bên trên hộc bỏ tiền.
Trong lòng Thịnh Quân vừa dấy lên chờ mong, đã nghe thấy nàng ấy lầm bầm một câu: "Quả nhiên là yêu quái, còn biết dùng bạc dụ dỗ người khác. Đáng tiếc đối với những người như chúng ta không có tác dụng gì, còn không thực tế bằng đồ ăn."
"Bạc còn là vẽ lên, đều không nỡ bày ra đồ thật!"
Thịnh Quân cũng không ngờ mạch não của đối phương lại lệch như vậy, hình như xem hộc bỏ tiền là hộc lấy tiền.
Nàng bó tay không có cách nào với chuyện này, chỉ có thể yếu ớt đáp lại một câu: "Xin bỏ tiền vào!"
Tảo Nhi lại ngồi trở lại trên tảng đá, không để ý tới động tĩnh của Thịnh Quân nữa.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên trời thay đổi, những đám mây xám tro cuồn cuộn trên không trung, lúc nào cũng có thể đổ mưa, xem tình hình phỏng chừng không nhỏ đâu.
Tảo Nhi đầu tiên là vui vẻ, sau đó sững sờ, cuối cùng vẻ mặt trở nên buồn bực. Đất đai khô hạn cần mưa, nhưng đối với đám người các nàng, mưa to có nghĩa là hành động khó khăn, mặt đất tất nhiên sẽ trở nên lầy lội trơn trượt, rất khó đi ra ngoài tìm thức ăn.
Nghĩ như vậy, nàng ấy cũng không có lòng dạ nào ở lại đây, trở về sơn động kêu đám nhỏ chuẩn bị.
Thịnh Quân lẻ loi trơ trọi dầm mưa, cảm thấy mình thật thảm. Trời mưa chắc chắn không có người ra ngoài, khả năng có người mua đồ của nàng sẽ càng nhỏ hơn.
Bọn Lưu Nhị Sơn trở về trước khi mưa lớn, nhưng thu hoạch không lạc quan.
Trước đó hạn hán quá lâu, vào thu trong núi, thứ có thể ăn càng ngày càng ít, bọn họ cũng phải tiết kiệm khí lực, không có cách nào đi xa hơn được.
"Nhớ ăn tiết kiệm, không biết mưa này sẽ rơi đến khi nào." Hắn tập trung phân chia những thứ nhặt được, trong lòng lại không thoải mái.
Đồ vật mang về không chống đói được, căn bản không giữ được lâu. Những thứ hôm nay mang về, tính ra cũng chỉ ăn đến ngày mai, đến cuối cùng vẫn phải đội mưa đi ra ngoài. Hiện tại đã khó như vậy, mùa đông làm sao chịu nổi? Trên núi sẽ có tuyết rơi!
Cơn mưa này kéo dài trọn vẹn một ngày một đêm, không có dấu hiệu dừng lại. Một trận mưa thu lạnh lẽo, người trong thôn rúc trong hang vừa lạnh vừa ẩm ướt, rễ cỏ vỏ cây đã sớm cạn kiệt, phía sau chỉ có thể đun sôi nước nóng uống, nước còn lại đã sắp cạn. Cũng may địa thế sơn động cao, miệng hang đổ xuống không tích nước được, nếu không toàn bộ bọn họ đều phải ngâm mình trong nước một ngày.
Có lẽ là trong lòng có quá nhiều chuyện, Lưu Nhị Sơn cũng ngã bệnh, phát sốt, uống thuốc do Triệu lang trung sắc rồi ngủ say. Thấy hắn như vậy, người trong thôn như mất đi người tin cậy, hoàn toàn hoảng sợ.
"A tỷ, Hạnh nhi đói quá..." Muội tử của Tảo Nhi vùi trong lòng nàng ấy rơi lệ.
"Ngoan, a tỷ đi tìm đồ ăn cho chúng ta." Trong lòng Tảo Nhi đau đớn, sờ đầu Hạnh Nhi, kéo thân thể không có khí lực đứng lên, cầm lấy áo tơi đơn sơ, cõng gùi lên muốn đi ra ngoài động.
Đại Ngưu vội vàng ngăn cản nàng ấy: "Tảo Nhi tỷ, tỷ điên rồi! Nhìn tỷ như vậy giống như có thể đi ra ngoài sao?"
"Vậy phải làm sao? Nếu như mưa vẫn không ngừng, chẳng lẽ cứ như vậy chờ c.h.ế.t đói sao?" Tảo Nhi cau mày nói.
Đại Ngưu thở dài: "Trời mưa xuống lạnh, mặc thêm một bộ y phục nữa đi, ta đi chung với tỷ!"
Hắn nói nương hắn một tiếng, sau đó đi tới trước bao quần áo, lấy một bộ y phục cũ của cha hắn ra, run run, hai đồng tiền rơi trên mặt đất, lăn thẳng đến dưới chân Tảo Nhi.
Tảo Nhi không muốn tốn sức khom lưng, chỉ dùng mũi chân đá đá, nhắc nhở Đại Ngưu một câu: "Đây là số tiền còn lại để mua lương thực trước đó?"
"Đúng vậy."
Thế đạo mới vừa loạn, người trong thôn liền đem tất cả tiền tích góp đổi thành lương thực, nhưng giá lương thực cực cao, cũng không thể mua được bao nhiêu, sau đó có tiền cũng không mua được lương thực, mỗi nhà đều có mấy đồng tiền lẻ chưa tiêu được.
Bên ngoài mưa dường như đã ngớt, tiếng rơi xuống đất không còn lớn nữa, Tảo Nhi cúi đầu nhìn chằm chằm hai đồng tiền trên mặt đất, lại mơ hồ nghe thấy trong mưa bụi truyền đến tiếng yêu quái không ngừng kêu la:
"Xin bỏ tiền vào!"
"Xin bỏ tiền vào!"
Giọng nói lạnh lẽo kết hợp với tiếng mưa lạnh tanh dường như dấy lên vài phần tư vị đau khổ.
Chẳng biết tại sao, Tảo Nhi đột nhiên nhớ tới thời điểm nương mình còn sống, vì cầu phúc cho nương nàng, cha từng dẫn nàng đi đến một ngôi chùa rất xa, ngày đó trời cũng đổ mưa phùn.
Lúc ấy tăng nhân đầu trọc kia nói thế nào nhỉ?
"Áp thắng tiền cầu phúc, bỏ tiền vào trong ao Phật Quy là được."
Bỏ tiền, bỏ tiền, vậy ý của thứ kỳ quái kia nói ra có phải là "bỏ tiền vào" hay không?