Tảo Nhi cười nói: “Ta muốn hai người dẫn Thu Nương và mấy người khác bí mật tiếp xúc riêng với một số dân chúng để lấy thêm lời khai chi tiết. Như vậy sau này làm việc, chúng ta mới có lý do chính đáng.”
“Và, nếu trong thành còn có cô nhi, hoặc những người mà hai người quen và tin tưởng được thì hãy đưa họ đến chỗ chúng ta.”
“Hiện giờ chúng ta rất thiếu người của mình để dùng.”
“Dĩ nhiên, chắc chắn những người mới được tuyển vào sau này sẽ không có quyền vượt qua người của hai bên chúng ta. Nên khi đó sẽ lập một đội ngũ mới.”
Xử Sinh gật đầu: “Hiểu rồi, bọn ta sẽ đi làm ngay.”
Nói xong, hai đứa trẻ liền chạy đi.
Mặc dù chúng còn nhỏ tuổi nhưng làm việc rất đáng tin. Huống hồ những việc này cũng không có gì khó khăn nên Tảo Nhi không cần phải lo lắng.
Xong việc này, Tảo Nhi nhìn qua, thấy Chung Tứ và những người khác vẫn đang đăng ký cho người dân.
Nàng ấy nhanh chóng thu hồi tầm mắt, dẫn theo vài người đi về phía huyện nha.
Huyện nha của trước đây, bây giờ sẽ là nơi ở tạm thời của bọn họ trong thời gian ngắn.
Ngoài việc ở, những nơi như nhà lao cũng có thể được tận dụng.
Đại Ngưu đã tịch thu hết áo giáp của bọn nha dịch và nhốt tất cả vào trong ngục.
Dù những bộ giáp bị tịch thu không phải là thép không gỉ, nhưng vì thời gian gấp rút nên cũng không kịp luyện thêm nhiều. Những thứ này có thể cho Thạch thúc và những người khác dùng tạm.
Trong huyện nha có bàn, Tảo Nhi lấy giấy bút ra, ngồi xuống xem lại kế hoạch tiếp theo một lần nữa. Sau đó, nàng ấy cùng những người khác ghép vài chiếc bàn thấp lại thành một cái giường lớn, trải áo bông lên trên để nằm nghỉ ngơi.
Họ phải nhanh chóng ngủ để dưỡng sức. Nửa đêm còn phải dậy thay ca cho những người khác.
Dù sao thì tình hình gần đây trong huyện thành cho thấy lúc nào cũng phải có người canh giữ.
-
Trời đã chạng vạng tối, Lưu Nhị Sơn đã thuận lợi dẫn một nhóm người trở về núi.
Họ vào để lấy hàng, còn một số người bên Thạch thúc thì sẽ qua đêm tại ngôi làng cũ của họ. Sáng hôm sau, hai bên sẽ cùng nhau vận chuyển lương thực.
Lưu Nhị Sơn và những người khác đến trước cửa tiệm của Thịnh Quân, kể lại cho nàng nghe chi tiết tình hình trong thành. Sau đó nhắc đến việc lấy lương thực.
Thịnh Quân nghe một cách thích thú, rồi sau đó lấy bản đồ phân bố mỏ than cùng với các kỹ thuật liên quan ra cho hắn ta xem.
“Những địa điểm được đánh dấu trên bản đồ là các mỏ than, à… than đá còn được gọi là thạch than, là một loại nhiên liệu rất hữu ích. Những người trong huyện thành sẽ rất cần nó.” Thịnh Quân nói.
Từ các triều đại xa xưa trong lịch sử, than đá đã là một loại tài nguyên được người xưa khai thác và sử dụng
Trước đây, Lưu Nhị Sơn và những người khác ở trong thôn chưa từng nghe nói gì về nó, nhưng Chung Tứ đã từng đề cập đến thạch than. Trong lúc vô tình Thịnh Quân cũng đã giải thích nhiều về nó cho họ nên thôn dân không còn cảm thấy lạ lẫm với than đá.
Lần này vào thành, họ đã nhận ra rằng việc nhóm lửa cũng là một vấn đề.
Giờ đây có mỏ than đúng là một điều tuyệt vời.
Dù việc khai thác mỏ khá vất vả, nhưng ít nhất đã có cách giải quyết cho một vấn đề khó khăn.
Lưu Nhị Sơn kích động nhận lấy rồi nhanh chóng cảm ơn.
Thịnh Quân nghĩ một chút, rồi nói thêm: “Còn có một số phương pháp gia cố tường thành, cũng như kỹ thuật lát đường. Ta đã nói cho một số cho người già và trẻ em. Bọn họ đã ghi lại, ngươi có thể lấy mà mang đi.”
Nàng không kìm được mà dặn dò: “Sau khi gia cố tường thành xong xuôi thì mọi người nhất định phải cố gắng sửa sang lại mặt đường phía trong và ngoài thành.”
Thịnh Quân cố chấp với việc sửa đường như vậy cũng là có lý do.
Muốn làm giàu thì phải làm đường trước.
Một khi đã bắt đầu xây dựng cơ sở hạ tầng thì chắc chắn không thể trì hoãn việc sửa đường được. Nhân cơ hội này, có thể từ từ sửa sang huyện thành.
Thịnh Quân đã nghe thôn dân kể lại. Cả trong và ngoài thành đều là đường đất, chỉ cần chạy một chút là bụi bay mù mịt.
Đến mùa mưa tuyết thì con đường lại trở nên rất lầy lội. Mặt đường còn nhiều chỗ lồi lõm, không tiện cho việc đi lại và sinh hoạt.
Hơn nữa, nàng còn muốn cho người đưa máy hút bụi tự động vào thành. Nàng muốn đích thân xem xét tình hình cơ sở hạ tầng của mọi người.
Nhưng điều kiện đường xá trong thành như vậy, thực sự làm người ta chùn bước mà.
Thôi, đợi đến khi cơ sở hạ tầng trong thành hoàn thiện hơn một chút rồi hãy để máy hút bụi tự động của nàng đến vậy.
Bên này, vừa nghe nàng nói, Lưu Nhị Sơn vội nói rằng mình đã ghi nhớ.
Tường thành nhất định phải được gia cố và sửa chữa, cũng không thể cứ để cái lỗ hổng ở đó mãi được. Đương nhiên đường xá cũng phải được sửa lại, chắc chắn nghe theo Phương Tiên Nhi sẽ không sai.
Nói chuyện chính xong, Lưu Nhị Sơn và mọi người lại bận rộn chuyển thức ăn, gần như cả đêm không chợp mắt.
Ngày hôm sau, khi trời mới tờ mờ sáng, họ đã phải xuất phát.
Trước khi đi, Lưu Nhị Sơn nói với Hạnh Nhi: “Mấy ngày tới con và Thúy Thúy chuẩn bị sẵn sàng. Đợi khi tình hình trong thành ổn định thì thúc sẽ đưa cả hai con ra khỏi núi.”
“Vâng ạ, con sẽ đi nói với Thúy Thúy ngay.”
Hạnh Nhi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tò mò hỏi: “Nhị Sơn thúc, tỷ tỷ con có nói tại sao lại muốn đưa hai bọn con vào thành không? Như vậy có làm phiền mọi người không ạ?”
Lưu Nhị Sơn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tảo Nhi nói, trong đám trẻ con, chỉ có con và Thúy Thúy là giỏi dạy học nhất. Bên đó mọi người không có thời gian nên muốn đưa hai con vào thành để giúp dạy mọi người biết chữ.”
“Tỷ tỷ của con muốn con dạy người ta ạ?” Hạnh Nhi kinh ngạc.
Lưu Nhị Sơn lại không thấy có gì lạ: “Đừng lo, Tảo Nhi nói rằng thường ngày vẫn là con dạy cho tỷ ấy. Vậy chắc chắn con cũng có thể dạy người khác thật tốt. Chắc chắn hai con làm được mà.”
“Dù gì ngày ngày các con đều được nghe Phương Tiên Nhi giảng giải. Phải tin vào bản thân mình, cũng phải tin vào pháp lực của Phương Tiên Nhi chứ.”
Hạnh Nhi nghe xong, thấy cũng đúng. Dù gì ngày nào các cô bé cũng nói chuyện với Phương Tiên Nhi vài câu, ít nhiều gì thì cũng dính chút linh khí ha.
Hơn nữa, từ trước đến nay, ban ngày tỷ tỷ của cô bé đều bận rộn ở bên ngoài, sau đó mới về nhà học chữ từ cô bé.
Một người lợi hại như tỷ tỷ mà cô bé còn dạy được, chắc chắn dạy người khác cũng không có vấn đề gì!
Hạnh Nhi tràn đầy tự tin, chạy đi tìm Thúy Thúy.
Lưu Nhị Sơn và mọi người cũng thu dọn xong mọi thứ, mang theo thức ăn rời núi.
Trong thành lại nhóm bếp nấu cháo. Lần này người dân đã có kinh nghiệm nhận đồ ăn nên từ việc xếp hàng đến ăn cháo đều không chút chậm trễ, tiến triển vô cùng suôn sẻ.
Được ăn no uống đủ, ngủ ngon, lại xả được nỗi oan khuất trong lòng, dưỡng sức cả một ngày. Mặc dù thân hình của dân chúng vẫn gầy gò nhưng tinh thần đã tốt lên không ít.
Bữa ăn hôm nay được chuẩn bị sớm, sau khi ăn xong vẫn còn một khoảng thời gian dài nữa mới đến trưa. Vậy nên bọn họ liền tiếp tục xử lý chuyện nha dịch.
Những tên nha dịch đó đã tỉnh lại. Từ lúc bị bắt đến giờ bọn chúng vẫn chưa được ăn gì, đói đến nỗi bụng réo lên.
Lại bị trói chặt, bịt miệng, bị ném đến trước mặt mọi người, vừa xấu hổ vừa tức giận. Khổ không kể xiết.
Lại mất một buổi chiều nữa, cuối cùng cũng xét xử xong.
Tất cả nha dịch đều bị kết tội khiến người dân hài lòng, sau đó sẽ bị trừng phạt.
Một nửa trong số đó phạm tội cực kỳ nghiêm trọng, phải xử tử.
Tuy nửa còn lại được sống, nhưng chẳng khác gì đã chết.
Đúng lúc đội vận chuyển thức ăn quay về thành, Lưu Nhị Sơn mang theo tin tức về mỏ than, đúng lúc những người này có thể đi đào than, coi như là tận dụng phế vật một cách triệt để.
Việc xử tử trước mặt mọi người là chuyện rất đẫm máu.
Tảo Nhi và mọi người nghĩ tới nghĩ lui, quyết định cho người dân một chỗ để trút giận. Cho những người có oan khuất lần lượt lên đánh nha dịch. Sau khi xả được nỗi hận trong lòng thì mới đem phạm nhân về huyện nha xử tử kín đáo, không để mọi người nhìn thấy quá trình.
Khi trong lòng đã mang thù hận thì dù có nghe tin kẻ thù c.h.ế.t thì người ta cũng chỉ cảm thấy nhẹ bẫng.
Tuy nắm đ.ấ.m thô bạo, nhưng cũng giúp nước mắt của người bị hại rơi xuống nơi có giá trị.
Còn việc g.i.ế.c người bẩn tay sau đó thì cứ giao lại cho họ làm.
Trong lòng Tảo Nhi và mọi người đã hiểu rõ.
Người dân đã đói lâu rồi, tay chân không quá mạnh mẽ. Tuy nhiên, nhiều nhát gộp lại, nếu có nha dịch nào không chịu nổi trận đòn mà c.h.ế.t đi cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Chỉ có thể nói đó là số phận, tiện thể giúp họ khỏi mất công hành hình.
Người dân bên dưới nghe xong những lời này, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Vốn tưởng rằng kẻ ác bị xử lý đã là kết quả tốt nhất rồi. Không ngờ, họ còn có thể tự tay tiễn kẻ thù một đoạn đường sao?
Nói thẳng ra thì những người mất đi người thân hoặc đã từng bị tổn thương, ai mà không muốn tự tay báo thù chứ?
Nỗi đau không thể được xoa dịu, nhưng nếu có thể đánh cho kẻ thù một trận trước khi hắn chết...
Đánh xong rồi thì tạm thời quên đi những thù hận đó, sống cuộc sống của mình thật tốt là được.