Mục lục
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hệ thống của cô còn có cảm xúc vô cùng phong phú.

Nếu là Hai Con, mặc dù có hơi hướng nội, nhưng lại không có cảm giác lạnh như băng của các người máy trí năng bình thường.

Nếu đã nghĩ đến chuyện này, Thịnh Quân lập tức có cảm hứng nên hỏi người máy ở bên cạnh cô: “Hai Con, anh biết yêu là gì không?”

Người máy quét dọn không chút do dự, nghiêm túc trả lời từng câu từng chữ: “Yêu, ngài có thể tiến vào nắm giữ tôi hoàn toàn, mà tôi thì không có chút phòng bị nào.”

“Khụ khụ!” khuôn mặt của Thịnh Quân đỏ rần.

 

Mặc dù biết ý của người máy là chuyện hoán đổi cơ thể, nhưng nghe vẫn thấy hơi kỳ quái.

Cô hít sâu một hơi, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, cố gắng dời sự chú ý về con đường đúng đắn.

“Ở chỗ tôi có rất nhiều bài hát, phim và cả sách nữa, tôi hy vọng mọi người có thể dựa vào việc học, dùng hết sức mình để tạo ra thứ thuộc về mọi người. Nếu làm tốt, tôi sẽ có thể trả thù lao theo như mọi người mong muốn.” Thịnh Quân nói với các cư dân tinh cầu Thiết Tiết.

Người ở các tinh cầu cấp cao đã trở nên vô cảm, cho dù cô có đưa máy bán hàng đến cho bọn họ, cũng chỉ có thể từ từ trị liệu vấn đề tâm lý cho bọn họ.

Nhưng nghĩ đến mâu thuẫn của người dân giữa các tinh cầu, cô cảm thấy giao chuyện cứu vớt này cho cư dân của tinh cầu Thiết Tiết thì tốt hơn.

 

Nếu bọn họ có khả năng sáng tạo, vậy sau này khi giúp người của các tinh cầu cao cấp thì có thể đổi được tài nguyên, đồng thời tăng địa vị của bản thân lên.

Người của hai phe càng thân thiết, sau này sẽ không dễ trở mặt, như vậy mới có thể giữ hòa bình cho vũ trụ.

Dù thế, để bọn họ tự tạo ra thứ lợi hại như thế này, nghe có vẻ vô cùng khó khăn.

Nhưng để đạt được phần thưởng của mình, nhóm người Sinh Lãng Kiền vẫn chấp nhận khiêu chiến.

Cư dân của tinh cầu Thiết Tiết chính thức bắt đầu sự nghiệp văn nghệ, hừng hực vùi đầu vào việc học tập và sáng tạo.

Tinh cầu A.

Một cô gái trẻ tên là Sĩ Mạn Đóa vừa uống một thanh dịch dinh dưỡng xong, vẻ mặt vô cảm đăng ký tinh võng cho mình.

Cô ta xem lướt tin tức của các tinh cầu, lại tiện tay mở một bộ phim điện ảnh vũ trụ mà mình đã biết cái kết, ánh mắt cô ta bắt đầu mơ màng ngẩn người.

Hôm nay, cũng không khác gì ngày thường, một ngày vô cùng buồn chán.

Ngay lúc này, một cửa sổ chất lượng kém đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Chắc là quảng cáo nhỉ, tinh võng đúng là càng ngày càng tệ.

Nhưng cũng không sao, không có vấn đề gì cả.

Sĩ Mạn Đóa còn không thèm nhíu mày, vẻ mặt không chút thay đổi, cô ta định tắt cửa sổ quảng cáo rồi tiếp tục ngẩn người.

Nhưng cô ta chợt phát hiện, dù có làm thế nào, cô ta cũng không đóng cửa sổ này được.

Cô ta quyết định không thử nữa, cũng không cử động tiếp nữa, chỉ lẳng lặng nhìn màn hình ở trước mắt.

Cửa sổ màn hình hơi dừng lại, sau đó chuyển tiếp đến một màn hình mới.

[Bạn có muốn thoát khỏi lời nguyền tự sát không?]

Sĩ Mạn Đóa giật giật mắt, dường như đã có chút hứng thú, nhưng cũng chỉ một chút xíu hứng thú đó thôi.

Thoát khỏi thì thế nào??

Vũ trụ này vẫn nhàm chán như cũ.

[Xin hãy chọn một trong các mục dưới đây, hãy chọn ra loại cảm xúc mà bạn tò mò nhất: 1. Sợ hãi, 2. Tức giận, 3. Tim đập thình thịch…]

Cảm xúc? Từ ngữ xa lạ quá.

Dường như đây là viên đá ngáng chân ảnh hưởng đến suy nghĩ của con người, nhưng đã bị đào thải hết rồi. Hôm nay người của các tinh cầu đã trở nên xa lạ với những từ ngữ này.

Nhưng mà thứ ở trước mặt này thật sự rất hấp dẫn.

Ngay cả cô ta cũng rất tò mò, muốn xem thử rốt cuộc tại sao bọn chúng lại bị cấm với con người.

Với cô ta thì mấy từ này hoàn toàn không có gì khác biệt cả, cô ta thờ ơ nhấn vào nút sợ hãi trên màn hình.

Giây tiếp theo, cô ta bị kéo đến một phi thuyền xa lạ.

Chắc là một trò chơi khoa học kỹ thuật nhỉ. Sĩ Mạn Đóa thờ ơ nghĩ.

Phi thuyền lảo đảo lắc lư như bị mất khống chế, dụng cụ ở bên trong không ngừng tóe ra tia lửa, đâu đâu cũng vang lên giọng nói điện tử.

Sĩ Mạn Đóa tìm kiếm khắp nơi bên trong khoang thuyền, cô ta tìm được mấy chai dịch dinh dưỡng còn nguyên vẹn, xem ra đây là chỗ lương thực cuối cùng.

Cô ta cầm dịch dinh dưỡng, nhanh chóng ngồi về ghế lái.

Chỉ là một phi thuyền bị hỏng mất khống chế mà thôi.

Rất nhanh sau đó, chiếc phi thuyền này sẽ hoàn toàn tắt máy, mà sau khi cô ta dùng hết số dịch dinh dưỡng này, chắc cũng sẽ c.h.ế.t đi… Chắc là trò chơi này được sắp xếp như thế.

Cô ta hoàn toàn không quan tâm đến cái chết, nhưng trong tưởng tượng của mình, chắc cô ta phải có một cái c.h.ế.t đầy tính nghi thức chứ không phải là c.h.ế.t một thân một mình trong một phi thuyền vô danh.

Dù biết ở đây chỉ là giả tưởng của trò chơi thôi, nhưng Sĩ Mạn Đóa vẫn dâng lên cảm xúc sốt ruột yếu ớt.

Cô ta đè xuống cảm xúc khác thường trong lòng, nhủ thầm với bản thân: “Cho dù có c.h.ế.t ở đây, thứ gọi là cảm xúc sợ hãi cũng chẳng có liên quan gì cả nhỉ?”

Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên ánh sáng bên trong phi thuyền không còn nhấp nháy nữa, dường như toàn bộ khu vực đã chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng trắng ảm đạm trong lòng khoang thuyền.

Bỗng nhiên chuông truyền tin ở bên tay Sĩ Mạn Đóa vang lên khiến cô ta hơi kinh ngạc.

Cô ta lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng nhận tin.

 

Bên trong khoang thuyền vang lên một giọng nữ đứt quãng quỷ dị: “Đừng đi… Tôi sắp… Tìm được cô rồi!”

Âm thanh này vô cùng lạnh lẽo, sau khi người đó nói xong, bên trong phi thuyền như toát ra hơi lạnh âm u.

Sĩ Mạn Đóa chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, cô ta chà xát cánh tay theo bản năng: “Cô nói gì cơ?”

Không ai trả lời.

Dường như có vật gì đó rơi xuống từ không trung, rơi vào chóp mũi của cô ta.

 

Cô ta giơ tay lên sờ thử, cảm giác ướt nhẹp, màu đỏ dưới ánh đèn mờ ảo cũng trở nên không rõ ràng.

“Tại sao lại có m.á.u rơi xuống?”

Sĩ Mạn Đóa chạm rãi ngẩng đầu, cô ta bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với một đôi mắt trắng dã, tròng mắt phủ đầy tia máu.

Một người phụ nữ không mặc quần áo bảo hộ, chỉ khoác một tấm vải rách treo trên nóc phi thuyền, mái tóc dài đen như mực rủ xuống từ phía trên, như muốn câu lấy mặt của Sĩ Mạn Đóa vậy.

Giọt m.á.u ướt ướt mà dính nhớp, tăm tối không ngừng rơi xuống từ đầu người đó, đập xuống đất vang lên tiếng “Tí tách”.

“A!!!”

Sĩ Mạn Đóa hét lên một tiếng bén nhọn theo bản năng, lần đầu tiên trái tim đập vững vàng trong nhiều năm của cô ta đập đến điên cuồng, dường như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Cô ta cầm kiếm quang ở bên hông, gắng sức quơ về phía trước, nhưng cô ta chỉ quơ vào không trung.

Người phụ nữ kia nhanh chóng biến mất, chỉ còn giọt m.á.u vẫn rơi tí tách không ngừng trên đất. Âm thanh có quy luật này giống như đang hành hạ hay lăng trì Sĩ Mạn Đóa vậy, nó khiến cô ta vô cùng đau khổ.

Cô ta chạy đến một góc rồi ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt ôm đầu mình.

Cô ta không biết tại sao, rõ ràng người phụ nữ vừa nãy tay không tấc sắt, trên người không có chút khả năng phòng ngự nào, nhưng lại mang đến cho cô ta cảm giác —— Vô cùng sợ hãi.

Đúng vậy, đó chính là cảm xúc sợ hãi… Sợ hãi đến mức khiến cô ta nhếch nhác, sợ hãi đến mức khiến cô ta chạy tán loạn như kẻ hèn nhát!

Sợ hãi, đúng là điều cấm kỵ, là thứ vô dụng nên bị loài người đào thải!

Thật là kỳ quái, không phải loài người đã vứt bỏ nỗi sợ hãi từ lâu rồi sao? Tại sao bây giờ cảm giác này vẫn bị đánh thức thế?

Chẳng lẽ, thật ra nỗi sợ hãi chưa bao giờ bị loại bỏ, chẳng qua nó bị phong ấn trong nội tâm của con người, lúc nào cũng chờ được kích hoạt?

Sĩ Mạn Đóa thở hổn hển, cô ta giơ tay ôm ngực, cảm nhận nhịp đập trái tim của mình qua lòng bàn tay.

Điều càng làm cho người ta không ngờ hơn là, cô ta cảm thấy tình trạng bây giờ của mình tốt hơn.

Từ trước đến nay, dường như cô ta không có cảm giác rõ ràng đến vậy, bản thân đang mạnh mẽ sống trong vũ trụ này, lại như một sinh mạng yếu ớt.

Ánh đèn bên trong khoang thuyền lại bắt đầu lóe lên lần nữa, chuông truyền tin chói tai lại vang lên.

Cảm giác sợ hãi quen thuộc lại lần nữa bao bọc lấy Sĩ Mạn Đóa.

Cô ta chợt phát hiện, sự dũng cảm khi đối mặt với sống c.h.ế.t đã hoàn toàn biến mất.

Cô ta chưa từng hy vọng được sống như lúc này.

Tinh cầu Thiết Tiết.

“Xin lỗi, sếp Thịnh Quân, với khả năng của tôi thì cũng chỉ có thể tạo ra “Hung thuyền nửa đêm” đến thế này thôi…”

“Haiz, “Mới - Tàu Titanic” của tôi cũng làm hết sức cẩu thả, không làm ra hiệu quả kiểu cảm động xuất phát từ nội tâm được.”

Thịnh Quân xua xua tay: “Mọi người đừng xem nhẹ mình nữa, mọi người đã làm rất tốt. Trong khoảng thời gian ngắn thế này mà đã tạo ra được tác phẩm có ý nghĩa của mình, hơn nữa cũng đem lại hiệu quả rất tốt.”

Bây giờ những thứ đang được lan truyền trên tinh võng của cấp cao, tất cả đều là tác phẩm do mọi người làm ra, phản ứng của mọi người cũng vô cùng tốt.

Sau khi thưởng thức phim ảnh và bài hát của tinh cầu Thiết Tiết, cảm xúc của mọi người trên các tinh cầu cao cấp đã xuất hiện dấu hiệu được đánh thức, đồng thời bọn họ cũng có mong muốn được trả tiền cho những cảm xúc mới này, số tiền thưởng cực lớn này đã giúp tinh cầu Thiết Tiết thu được lợi nhuận khả quan.

Đồng thời, giá trị tín ngưỡng của cô cũng ngày càng tăng lên.

Lúc này mới chỉ là bắt đầu.

Nghĩ lại, chỉ cần có đủ thời gian, toàn bộ tinh cầu đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

“Được rồi hệ thống, chờ khi nào ở đây ổn rồi, chúng ta đi đến thế giới kế tiếp đi.” Thịnh Quân vui vẻ nói.

Còn có vô số thế giới mới lạ chờ cô đi thăm dò mà.

- Hết -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang