Mục lục
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người nghe xong đều cảm thấy chuyện này có thể làm được, Hà Hoa lập tức đi lấy một tô đầy thịt.

Bởi vì Tảo Nhi nói Phương Tiên Nhi đã hết giận, lại sợ một đám người đi qua sẽ làm phiền nàng nên chỉ có một mình nàng ấy đi tới đưa thịt.

Tảo Nhi mang thịt hươu đi tới trước mặt Thịnh Quân, nhét một miếng thịt vào chỗ đựng tiền.

 

Thịnh Quân nhìn, không nhịn được tặc lưỡi: “Người cổ đại cũng lợi hại thật, mới trước đó còn đói đến mức sắp phải cạp đất mà ăn, lúc này mới trôi qua bao lâu mà không chỉ có thể thường xuyên hái được nấm và rau dại, mà bây giờ còn kiếm được nhiều thịt như vậy nữa!”

Sau khi Tảo Nhi nhét thịt vào, hệ thống tự động quét qua miếng thịt, cho thấy đây là một miếng thịt hươu rừng.

Thịnh Quân nhìn thoáng qua thanh năng lượng, kinh ngạc phát hiện, lần này giá trị năng lượng không tăng lên, ngược lại còn bị trừ đi mười điểm.

Trên giao diện hệ thống còn có thêm một câu nhắc nhở ấm áp:

 

【 Bảo vệ động vật hoang dã chính là trách nhiệm, giá trị năng lượng bị khấu trừ sẽ dùng để chữa trị và cải thiện môi trường sinh thái, cảm ơn sự hợp tác và hỗ trợ của bạn! 】

Mẹ thân yêu ơi!

Trước có thủ tiêu bao bì nhựa, sau có bảo vệ động vật hoang dã, Thịnh Quân cảm thấy hệ thống này không nên gọi là hệ thống siêu thị mà nên gọi là hệ thống bảo vệ môi trường mới đúng.

Nghĩ đến mười điểm năng lượng bị mất, Thịnh Quân đau lòng đến ch.ảy nước mắt.

Thật không phải nàng không muốn dùng năng lượng làm công ích, mà là đứa con ngốc của một người làm công lâu năm thực sự không có ruộng đất, trước mắt quả thực không có điều kiện đó!

Cũng may trước đó mấy người Tảo Nhi bỏ rất nhiều nấm bụng dê vào để cho nàng tích góp được mấy trăm điểm năng lượng, nếu không lại bỏ thịt hươu vào thêm mấy lần nữa, mỗi miếng bị trừ 10 điểm, đêm đó có thể để cho nàng tắt máy ngay tại chỗ!

Việc người cổ đại ăn thịt vì sinh tồn là không sai, việc lấy thịt cung phụng cho nàng cũng không sai, ý thức bảo vệ môi trường của hệ thống mạnh như vậy càng không sai.

Thật khó để nói đó là lỗi của ai, tóm lại, chỉ có thế giới của máy bán hàng bị thương là có thật.

Bởi vì giá trị năng lượng không tăng lên, Thịnh Quân không thể bán hàng, cho nên nút chọn hàng cũng không sáng lên.

Tảo Nhi nhìn thấy vậy, thoạt đầu còn có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền lâm vào trầm tư. Thịnh Quân thấy thế, còi báo động lập tức phản ứng mãnh liệt, sợ đối phương cho rằng biểu hiện của mình như vậy là thích ăn thịt hươu.

Cũng may trước đó đã trải qua chuyện xây miếu, Tảo Nhi không không suy nghĩ quá lâu liền chủ động mở miệng hỏi: “Phương Tiên Nhi, ngài vẫn còn giận chúng ta sao?”

Thịnh Quân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói hai câu, tỏ vẻ mình không tức giận.

Tảo Nhi liền thử thăm dò hỏi: “Vậy ngài có thích thịt hươu không?”

Thịnh Quân lập tức lại hô hai câu, kiên quyết bày tỏ ra sự không thích của mình.

Tảo Nhi lúc này đã hiểu, nàng ấy vỗ đầu một cái, cảm thấy mình quả thực đúng là đầu heo. Trước khi tới còn nghĩ rằng mọi việc đều phải hỏi Phương Tiên Nhi rồi mới làm, kết quả lại không hỏi gì về thịt này mà trực tiếp đưa vào.

Đều là bởi trước đó đã quen đưa đồ vật, sau này cũng phải chú ý điều này mới được.

Nếu đã nói đến vấn đề này, Tảo Nhi liền dứt khoát hỏi thêm mấy câu, hỏi hết mấy loại trái cây, nấm và rau dại một lần, Phương Tiên Nhi đều tỏ vẻ thích.

Nàng ấy lại nhớ tới mấy ngày trước đó còn bắt hai con thỏ rừng, làm chút thịt thỏ khô, cũng lấy ra hỏi, Phương Tiên Nhi do dự một hồi lâu, tỏ vẻ mình không thích.

Đến tận đây thì Tảo Nhi đã hiểu ra, có lẽ Phương Tiên Nhi là một tinh quái ăn chay, hoàn toàn không thích ăn thịt, về sau lại đến dâng lễ thì cứ lấy chút trái cây và các loại rau quả tới là được.

Vốn nàng ấy định hỏi thêm gì đó nhưng hôm nay đã quấy rầy Phương Tiên Nhi rất lâu, Tảo Nhi liền cáo biệt Thịnh Quân, cầm chén thịt đầy trở lại chỗ ở.

Vừa trở về, mọi người liền tới hỏi tình huống, Tảo Nhi liền thành thật nói ra những tin tức mà mình vừa nhận được, lại dặn dò mọi người ngày sau nếu đến trước mặt Phương Tiên Nhi phải nhớ hỏi trước, chờ Phương Tiên Nhi phản hồi đã rồi mới làm. Mọi người nhao nhao nói được, ghi nhớ ở trong lòng.

Đảo mắt đã đến buổi tối, vẫn như thường lệ, món ăn chính của mỗi nhà là món thập cẩm, các loại đồ ăn trộn chung vào nhau rồi nấu chín.

Trong đó, hỗn tạp nhất phải kể đến món ăn của Triệu gia, rau quả khô, xúc xích, lương khô, bột sữa đậu nành, nấm, rau dại, mì ăn liền.

Mùi vị nấu ra có chút cổ quái, vừa ngọt vừa mặn, nhưng không ai cảm thấy khó ăn. Nhưng nếu bị Thịnh Quân nhìn thấy, nhất định sẽ gọi thẳng là món ăn hắc ám.

Cơm nước xong xuôi, ngày mai còn phải rời núi đi tới thôn Sa Thổ thăm Nhị Nha của Lý gia. Mọi người liền tập trung lại một chỗ, bàn bạc một số biện pháp ứng phó nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, đến khi bàn bạc xong thì mọi người trở lại sơn động thu dọn những đồ đạc cần mang theo rồi nhanh chóng đi ngủ.

Ngày kế tiếp, sắc trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, đoàn người đã thu dọn đồ đạc chậm rãi lên đường. Lần này đi có tổng cộng sáu người, những người còn lại ở lại trông nhà.

Lần này ra khỏi núi đi về một hướng khác với bình thường, đã lâu rồi không đi theo hướng này nên mọi người cảm thấy có chút xa lạ. Để cẩn thận, tất cả mọi người đều đi rất chậm, vừa đi vừa xử lý dấu vết mình vừa đi qua.

Đi được một hồi lâu, sắc trời càng ngày càng sáng, mặt đất cũng dần dần trở nên khô cằn. Bọn họ cố ý tránh những nơi có thể có dấu vết con người, một đường đi tới cũng không gặp phải bất kỳ bóng người nào.

 

Lần này bọn họ không xuống núi ở gần thôn Thạch Đầu mà là tìm một con đường núi vắng vẻ, lại đi thêm một đoạn nữa mới thấy một con đường nhỏ gập ghềnh, đi thẳng dọc theo con đường này, quẹo vài lần là có thể trông thấy thôn Sa Thổ.

Khi bọn họ sắp đến nơi, từ xa nhìn lại, đập vào mắt chỉ là một dáng vẻ âm u đầy tử khí.

Đại Ngưu không nhịn được nói: “Sao chỗ này càng ngày càng không thấy bóng người nào lui tới vậy?”

 

Tảo Nhi nói: “Có lẽ người ở đây không giao nổi thuế lương, đều chạy về phía nam hết rồi.”

Trước đó thôn các nàng không phải cũng là ai chạy được thì đều chạy cả đó sao, cũng không biết những người kia hiện nay sống như thế nào rồi.

Lại đi thêm một lúc, thôn Sa Thổ đã gần ngay trước mắt.

Nhìn mặt trời thì chắc hẳn đã là giữa trưa nhưng trong thôn lại không có mấy hộ bốc lên khói bếp, xung quanh vô cùng yên tĩnh, gần như không nghe thấy tiếng người chứ đừng nói đến gia súc gia cầm.

Bước vào trong thôn, Tảo Nhi nhìn xung quanh, thấy hầu hết nhà cửa trong này đều không có người ở.

Nhiều căn nhà trong này có sân, có tường đất vây quanh, tường ngoài thì vẫn còn nhưng cửa trong cửa ngoài đều đã biến mất.

Một số nhà khác dùng gỗ làm hàng rào, tình trạng còn tệ hơn. Hàng rào và cổng nhà đã mất hết, có lẽ đã bị người dỡ đi dùng làm củi đốt rồi.

Nhìn ngẫu nhiên vào bên trong một ngôi nhà, xuyên qua khung cửa nhìn vào bên trong, thấy bên trong hoàn toàn trống rỗng. Những thứ như bàn ghế không thể mang đi được đại khái cũng bị người ta dọn sạch.

Thời buổi này vật tư khan hiếm, đồ có thể để ở trong nhà về căn bản không có cái gì là không dùng được, ngay cả một miếng vải to bằng đầu ngón tay cũng bị người ta nhặt đi nên phàm là nhà nào bị vơ vét thì đều giống như nhạn bay qua cũng nhổ lông, chỉ còn lại một căn nhà trống huơ trống hoác.

Còn sót lại mấy ngôi nhà, chắc là vẫn còn có người ở. Nhà nào cũng đóng chặt cửa, trốn rất kín, khiến người ta nhìn vào chỉ cảm thấy đầy bất an, phảng phất như thể nơi này còn nguy hiểm hơn cả ở sâu trong núi.

Sau khi đi một vòng trong thôn, mấy người đi xem cô mẫu của Tảo Nhi trước.

Khi đến nơi, căn nhà đã không còn ai cả. Tảo Nhi cũng không mấy bất ngờ, trước khi vào núi nàng ấy đã đến thăm cô mẫu một chuyến, cũng nhìn ra được đối phương có ý định rời khỏi đây rồi.

Rời khỏi nhà cô mẫu, tiếp theo chính là đến thăm Nhị Nha của Lý gia.

Lý Phát Tông dẫn đường, một nhóm người nhanh chóng tìm tới nhà của Nhị Nha. Nhà nàng ấy điều kiện tạm được, nhà có sân, xây tường đất bao quanh, còn lắp cổng ở bên ngoài nữa.

Còn chưa đi tới trước mặt đã thấy một nam nhân lén lén lút lút đi ra phía bức tường thấp, trèo lên đầu tường chuẩn bị nhảy xuống.

Thân thể người này không quá cường tráng, da ngăm đen, vừa gầy lại khô, chỉ là hai con mắt lại hơi lồi ra có vẻ rất tinh quái, liên tục chuyển động, nhìn không giống người đàng hoàng chút nào.

Trong miệng hắn ta không ngừng thở hổn hển, hơi thở dồn dập và rất gấp, giống như thể toàn bộ sức lực trên người bất cứ lúc nào cũng có thể bị rút cạn.

Lại nhìn trong tay hắn ta còn mang theo một cái túi, trên lưng cũng buộc cái gì đó, một cục to phồng lên.

Hai bên gần như chạm mặt nhau cùng lúc.

Động tác của đám người Lưu Nhị Sơn bên này đều ngừng lại, nam nhân trên tường thấp kia có vẻ như cũng không nghĩ tới bên ngoài có một đám người như vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng mà bằng mắt thường cũng có thể thấy được, nhìn có vẻ rất e dè nhưng lại không dám nhảy lùi lại, cứ như vậy sững sờ ngồi ở trên đầu tường.

Vẫn là Tảo Nhi phản ứng nhanh: “Phát Tông thúc, người này giống như kẻ trộm vậy, không được để cho hắn chạy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK