Ánh mắt cậu trầm xuống, vẫn duy trì trầm mặc không nói gì, không biết đã qua bao lâu cậu vẫn duy trì như vậy... Cậu không nói gì, nhưng tấm gỗ của Hạ Mạt đã đặt ở trên đầu. Hạ Mạt thả lỏng nhìn cậu, khẽ cười cười đầy đe doạ “Nói thật”
Vẻn vẹn hai chữ như vậy khiến bao nhiêu lời của cậu đều tan biến hết. Cậu dùng một ánh mắt hoảng sợ nhìn Hạ Mạt, chậm rãi nói: “Anh em chết rồi”
Hạ Mạt nhíu mày, cái này cô biết nhưng nó thì có liên quan gì đến việc cậu đi theo cô chứ? Cho nên cô không tiếp lời, ra hiệu cho cậu tiếp tục nói. Cậu thấy Hạ Mạt không có động tác gì, nuốt nước miếng nói tiếp: “Em cảm thấy chị rất mạnh, nếu đi theo sẽ không chết”
Cái này cũng là lí do? Hạ Mạt lại cau mày. Sau đó nặng nề buông lỏng. Cô thừa nhận lí do này rất chính đáng. Cũng không nghi ngờ người kia lừa dối hoặc tính toán gì với cô. Dù sao mới mở trò chơi, bản thân cô không có nhiều kẻ thù. Hơn nữa cô có gì đáng giá để người khác tính kế? Vì vậy, Hạ Mạt tin tưởng. Trò chơi này giống như thế giới tận thế vậy, người yếu dựa vào người mạnh là chuyện bình thường, tuy rằng cô cũng phải kẻ mạnh ghê gớm gì cả. Nhưng nếu so sánh với cậu thì thật sự mạnh hơn
Chỉ là…
Cô nhìn chăm chú cậu rất lâu, sau đó mới dời tấm gỗ đi. Lãnh đạm nói: “Tại sao ta phải mang theo ngươi? Ta không muốn thêm một kẻ vô dụng”
Cậu nghe thấy cô nói vậy liền vội vã nói: “Không phải, chị… ta có chỗ hữu dụng!” Cậu vì muốn chứng minh lời của mình nên vội vã lấy từ trong bọc ra một thứ gì đó. Động tác này khiến cô cảnh giác, tấm gỗ mới vừa hạ xuống lại nâng lên. Cậu cũng biết ý nghĩ của Hạ Mạt khi thấy động tác của mình nên buồn bã: “Chị, đừng hiểu lầm. Em chỉ muốn cho chị xem một vật” Nói xong, cậu hướng về Hạ Mạt chìa tay. Trong lòng bàn tay của cậu có hai cây thực vật.
Dưới suối hắt chút ánh sáng lên bàn tay, cô nhìn sơ cũng có thể nhận ra trên tay cậu là hai cây Đại Kế. Điều này không kì lạ, nhưng điều khiến Hạ Mạt trợn tròn mắt chính là, đây lại là hai cây Đại Kế hoàn chỉnh! Một chiếc lá, một gốc rễ cũng không có tổn thương! Cô là người trọng sinh, dựa vào kinh nghiệm đời trước hái nó tỉ lệ thất bại cực cao. Vậy mà cậu mới vừa vào trò chơi sao có thể làm được điều này?
“Ngươi về Tân Thủ trấn học kĩ năng thu nhập?” Khả năng này rất nhỏ, nếu cậu có học được kĩ năng này cũng khó bảo toàn mạng mà rời đi. Còn vì kĩ năng này học cần mười kim, đắt như vậy mới đầu trò chơi không thể trả nổi.
Cậu vội lắc đầu: “Em không dám về đó”
“Vậy sao ngươi làm được?” Hạ Mạt lấy từ tay người kia một cây Đại Kế, dưới ánh trăng xem một chút. Nhìn thuộc tính của nó. Quả nhiên là hoàn chỉnh.
“Em…nhà em vốn theo nghề y” Cậu thấy Hạ Mạt đã thu hồi sát ý,mới thu hết dũng cảm nói. Khi cậu vừa dứt lời, Hạ Mạt liếc mắt nhìn cậu. Lưỡi dao sắc bén lại kề lên cổ. Cậu vội vàng nói hết :”Nhưng em từ nhỏ đã theo ông nội trồng thuốc… vì vậy… ”
Tiếng nói của cậu bị ánh mắt của Hạ Mạt mà ngày càng nhỏ. Cậu trầm giọng khóc: “Đừng giết em, em biết rất nhiều dược liệu, em biết hái thuốc…Chị, cầu xin người cho em theo đi. Em không mang cho chị phiền phức đâu, em không muốn chết…”
Hạ Mạt không chú ý ở những lời này lắm. Trong đầu cô chỉ có những âm thanh “Em biết rất nhiều dược liệu, em biết hái thuốc…” Cô thả lỏng mi, mặt không hề cảm xúc. Sự bình tĩnh của cô khiến cậu bất an. Giống như cá nằm trên thớt vậy.
“Biết cả độc ?” Cũng không biết qua bao lâu, âm thanh từ bóng đêm truyền ra, lạnh lẽo đến độ lãnh khốc. Khiến lưng của cậu đổ mồ hôi lạnh.
“Biết” Cậu nói, có chút run rẩy. Sau đó cậu thấy đầu của cô hơi ngẩng, đôi mắt kia nhìn cậu không chớp. Khiến cậu không biết chuyện này là sao. Toàn thân đều đông cứng cả, chỉ có thể kiên định trả lời.
“Biết, em biết. Em thật sự biết”
Dưới ánh trăng có phần thê lương. Một cô gái còn trẻ, chưa tròn hai mươi. Tay thon dài, cô đứng thẳng người rồi buông người ngồi xuống trước mặt cậu. Gương mặt kia trắng trẻo không có một chút ý cười, như có như không, phảng phất như địa ngục vọng về. Mắt của cô cùng dung nhan kiều diễm nhưng làm cho người sợ hãi mênh mông.
“Ai lừa dối ta chỉ có đường chết. Nhớ kĩ” Hạ Mạt ôn hoà nói. Nhưng cô cười giống như A Tu La. Không hề ôn hoà chút nào.
----
Lư Sơn Bạc nhìn Hạ Mạt dùng thuốc mình mới hái đặt trên tảng đá bào nát. Sau đó đem chất lỏng nặn ra. Động tác dứt khoát, thủ pháp thành thạo cực kì. Động tác như vậy khiến người ta liên tưởng đến hình như cô thường xuyên phải làm chuyện này. Cậu cầm cá nướng trong tay, do dự một chút rồi thấp giọng hỏi: “Chị Lưu Hoả, như vậy là muốn đi giêt người?”
Hạ Mạt không dừng lại động tác, chỉ là liếc Lư Sơn Bạc, lãnh đạm nói: “Trò chơi này mục đích chính là giết người. Nhưng hiện tại ta không vội, giết người là một việc lãng phí thời gian”
Đi theo Hạ Mạt hai ba ngày, Lư Sơn Bạc không cho rằng mình là đồ thừa, cái gì cũng dành làm. Thời điểm giết quái cũng nghiêm túc đi theo cô học công kích. Giúp cô thu nhập tàn dư của quái vật. Bình thường không làm gì thì sẽ đi hái dược, lúc nghỉ ngơi còn chủ động kiêm luôn đầu bếp. Ngoan ngoãn nghe lời đến bó tay rồi. Cậu có thể là chỉ muốn lấy lòng cô, nhưng phần khác có thể là do bản tính thật sự quá đơn thuần. Hạ Mạt cũng dần quen mang theo một người như thế. Huống hồ, cậu vừa mới bắt đầu Trí lực cao đến 13 điểm. Hiểu biết tất cả các loại dược liệu, mấy ngày nay mỗi giờ lại có thêm ngộ tính cùng trí lực. Hạ Mạt tuy rằng không biết tiếp tục thì chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng cô biết cùng người này giao hảo tuyệt đối sẽ không có hại.
Nghe Hạ Mạt nói về việc giết người hời hợt như vậy, tuy biết đây là chuyện bình thường rồi. Nhưng Lư Sơn Bạc vẫn có chút hoảng hồn. Cậu giật giật khoé miệng, nhưng cuối cùng cũng chỉ trầm mặc cắn một miếng cá nướng.