"Em trai, anh nhất định sẽ bảo vệ em cho dù phải chết"
Đúng lúc mọi người đang chuyên tâm công kích Boss em của Tiêu Tam thì Tiêu Tam bỗng dưng nhảy chồm đến, hướng về phía em trai mình là Tiêu Tứ mà vồ tới. Chỉ cần 2 boss này gặp nhau là có thể thi triển kỹ năng "huynh đệ đồng tâm". Hạ Mạt lập tức dừng công kích Tiêu Tứ quay sang công kích Tiêu Tam.
Muốn dẫn dụ mục tiêu công kích về mình để có thể kéo xa Tiêu Tam ra khỏi Tiêu Tứ có vẻ là một viêc làm khá khó, nhưng thực chất ngay từ đầu mục tiêu công kích của Tiêu Tam vốn không phải là Hạ Mạt, cho dù bây giờ lực sát thương công kích của cô có cao đến mấy đi chăng nữa cũng không thể làm thay đổi mục tiêu của Tiêu Tam. Cô giờ chỉ có thể đứng đó mà nhìn Tiêu Tam chạy như điên về phía Tiêu Tứ mà thôi.
" Tiêu Tam chạy về phía Tiêu Tứ đấy, cẩn thận"
Hạ Mạt thấy thế chỉ có thể vừa chạy theo sau Tiêu Tam vừa hét lên nhắc nhở mọi người.
Ở cái tình huống hỗn loạn như thế này cũng thật sự là làm khó cho người chỉ huy là Lãng Nhân rồi, ngay lúc nghe thấy tiếng hét của Hạ Mạt anh lập tức quay đầu lại nhìn và quyết định một cách dứt khoát để Đàn Ngấn người có phòng ngự cao mà ban nãy vẫn hứng chịu làm mục tiêu công kích của Tiêu Tam tiếp tục quay qua dẫn dụ Tiêu Tam đổi mục tiêu công kích. Cảm nhận của Đàn Ngấn vô cùng nhạy, Lãng Nhân không cần phải nói gì nhiều mà Đàn Ngấn dường như cũng đã hiểu ý, bỏ công kích về phía Tiêu Tứ mà chạy về hướng Tiêu Tam câu dụ mục tiêu. Trọng kiếm dũng mãnh cứ như thế được Đàn Ngấn nhấc lên vung mạnh về phía đầu của Tiêu Tam mà tạo ra công kích.
Hạ Mạt lo lắng chính là kỹ năng "Huynh đệ đồng tâm" bộc phá, đến lúc ây thì không biết con số thương vong sẽ tính như thế nào, vì thế Hạ Mạt không dám rời Đàn Ngấn xa quá mà luôn luôn thoắt ẩn thoắt hiện bên cạnh ông chú này và đồng thời phát động công kích.
Đàn Ngấn hôm nay chỉ có một nhiện vụ là làm tuyến phòng thủ chắc chắn vững chãi nhất, chả khác gì một khối xe tăng bọc giáp để đảm bảo sát thương gây ra cho mình và đồng đội là ít nhất. Anh vừa dẫn dụ sự chú ý của boss vừa không quên bù thuốc, lại còn không quên dành thời gian quan sát Hạ Mạt theo bên cạnh có những động tác công kích như thế nào. PVP & PVE không giống nhau, PVP quan trọng là sự tùy cơ ứng biến mà PVE lại chú trọng đòn công kích ra như thế nào cho đạt được hiệu quả sát thương cao nhất. Anh phát hiện ra Hạ Mạt ở hai phương diện này đều không tồi. Tuy vẫn chưa phải là người chơi đỉnh nhất nhưng so với người chơi bình thường thì đã là quá tuyệt vời rồi.
Đặc biệt là lúc PVE, Mẫn lực của cô ý cao, sức mạnh cũng không tồi cho nên công kích của cô ấy rất nhanh, sát thương tạo thành cũng cao, đó mới là lý do tạo thành sát thương đơn của cô ấy cao.
Khác với Đàn Ngấn luôn âm thầm quan sát Hạ Mạt thì cô lại quan sát rất kỹ nhất cử nhất dộng của Tiêu Tam, chỉ nghe thấy Tiêu Tam bắt đầu gào khóc:
"Em trai, sao em lại nỡ bỏ anh mà đi? Anh làm sao có thể cho phép chuyện đó xảy ra chứ?"
Câu này nghe thì có vẻ không có gì nhưng với những người đã từng đánh qua phó bản này thì đều biết, chỉ cần Tiêu Tam nói ra câu này có nghĩa là giây tiếp theo nếu như Tiêu Tứ ở gần thì nhất định sẽ đáp lại lời này của Tiêu Tam và thế là "Huynh Đệ đồng tâm" kích hoạt.
"Huynh Đệ đồng tâm" là một kỹ năng gây sát thương trên diện rộng, người chơi chỉ cần trong phạm vi công kích của nó thì sẽ có ngẫu nhiên 5 người bị công kích, lượng máu của lực sát thương bình quân là 500 máu mà hiện tại bây giờ ở đây toàn bộ người chơi đều trên 600 máu, nếu chảng may kỹ năng này thật sự bị phát tán ra thì 5 người chơi ngẫu nhiên chịu sát thương sẽ không tử vong ngay lập tức. Chỉ sợ lúc đó lại phải tu hẹp lại vòng công kích để hồi lượng máu cho người chơi bị trúng sát thương rồi sau đó mới có thể tiếp tục đánh tiếp. Mà lúc này lại thiếu đi lực công kích của năm người thì ải này e rằng sẽ khó mà đánh qua.
Cho nên lúc nghe thấy câu này Hạ Mạt liền quay qua nói với Đàn Ngấn
"Trong cốt truyện của phó bản này Tiêu Tam luôn luôn muốn bảo vệ em trai mình, bây giờ lại muốn tháo chạy về phía em mình có phải có gì đó không đúng?"
Đàn Ngấn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến Hạ Mạt lại chịu mở lời trước với mình. Mặc dù trong đám người này ông chú là người lớn tuổi nhất, cũng đã từng lấy vợ sinh con nên đối với tâm sinh lý lứa tuổi thiếu nữ này cũng có chút hiểu biết. Lần trước anh và Hạ Mạt đã giao thủ nhưng không có vui vẻ gì cho lắm, chuyện này người khác không biết nhưng trong lòng hai người Đàn Ngấn và Hạ Mạt đều biết rõ ràng. Anh nhìn ra tuổi của Hạ Mạt cũng chỉ tầm mười mấy tuổi, chăc chắn không vượt qua 21 tuổi, con gái ở cái tuổi này vô cùng ương bướng, mà Hạ Mạt lại là cô gái khá ưa nhìn, xinh xắn chỉ e là càng thêm phần ngạo mạn mà thôi. Sau lần tranh chấp lần trươc dù cho sắc mặt của cô gái không có chút biểu tình gì nhưng chắc chắn trong lòng sẽ ghi thù. Trong tình huống này kể cả cho là anh có mở miệng nói trước đi chăng nữa thì chắc gì cô ấy đã thèm đáp lại chứ đừng nói đến việc cô ấy sẽ mở lời trước.
Lúc nãy khi Đàn Ngấn chủ động tìm Hạ Mạt nói chuyện, phân công cho cô dẫn dụ quái, gương mặt của cô cũng chả một chút biểu tình làm cho anh càng chắc chắn với nhận định của mình. Vậy mà bây giờ cô ấy đang chủ động nói chuyện trước làm cho Đàn Ngấn không khỏi kinh ngạc. Anh nhìn kỹ sắc thái của Hạ Mạt thì thấy biểu hiện của cô nàng vẫn rất bình thường chứ không có mang sắc thái gượng gạo như kiểu nặn ra chuyện để nói với đổi phương cho đỡ buồn cả, cũng chả có nét biểu tính nào thái quá hết. Giống như chuyện phát sinh giữa hai người họ trước kia như chưa từng xảy ra, giống như kiểu đây là lần đầu mà hai người gặp mặt và cùng hợp tác. Biểu trạng này trong tình huống hiện tại thì cũng không thể coi là đại khí đại lượng gì nhưng cũng đủ để Đàn Ngấn đánh giá khác đi về con người của Hạ Mạt.
Công tư phân minh, nhấc lên được thì cũng có thể buông xuống được. Đối với tính cách của thiếu nữ thời nay mà nói thì thật là khó để có thể làm được như vậy, vậy mà người con gái đang đứng trước mặt anh lại làm được điều đó.
Nhưng cách nhìn về Hạ Mạt có thay đổi thì là một chuyện còn sự đánh giá về câu mà Hạ Mạt nói thì lại là một chuyện khác.
Vốn dĩ từ đầu lúc đánh Tiêu Tam, Đàn Ngấn đã cảm thấy có gì đó không ổn nhưng vẫn chưa biết nguyên nhân ở đâu và có gì khác thường. Đến khi Hạ Mạt lên tiếng thì anh mới như hiểu ra điều mình nãy giờ nghi ngờ là đúng và bản thân anh đã bỏ sót chi tiết nào.
"Lưu Hỏa, có phải từ lúc đánh Tiêu Tam đến giờ nó vẫn chưa dùng bất kỳ kỹ năng nào?"
"Ừm!"
Hạ Mạt rất thỏa mãn với câu trả lời của Đàn Ngấn, xem ra vị đại thúc này cũng là một nhân vật có cấp bậc không hề thấp, sự mẫn cảm của ông chú này cũng vô cùng nhạy, thậm chí còn cao hơn cả Hạ Mạt. Bản thân cô chỉ là dựa vào sự hiểu biết của một kiếp trước rồi trùng sinh lại trong thế giới này một lần nữa mà hơn người thôi. Còn Đàn Ngấn thì chỉ cần một sự nhắc nhở nhẹ nhàng của bản thân mình đã ngộ ra điều không đúng ở đây và vấn đề lớn nhất là gì
"Trong bối cảnh của Tiêu Tam có giới thiệu qua, câu hắn hay nói nhất là gì?"
Đàn Ngấn trầm mặc một hồi, mặc dù vẫn đang lôi kéo mục tiêu công kích của Tiêu Tam nhưng hình như đã nghĩ ra được gì rồi!
Ai ai đều biết trong Trần Ai này nếu chết đi 1 lần thì cũng chính là kết thúc trò chơi, và cũng đồng nghĩa là kết thúc mạng sống của mình ở ngoài đời thật vì thế mỗi một người chơi đều rất để ý đến từng câu nói hướng dẫn hay dẫn côt truyện của NPC sau đó lưu lại, cố gắng quan sát và phỏng đoán. Mà điều này lại vô cùng cần thiết trước khi vào phó bản. Cả thế giời trò chơi Trần Ai này là cả một thế giới quan vô cùng rộng lớn vì thế nên các phó bản cũng có riêng cho mình những câu chuyện, những bối cảnh khác nhau, mỗi một Boss cũng có những câu chuyện của riêng mình. Ở mỗi một phó bản, người tạo ra phó bản này đều để lại những lời giới thiệu vô cùng chi tiết về câu chuyện, bối cảnh của phó bản và sẽ có một chú gì đó ám chỉ những kỹ năng của Boss cũng như cách thức sử dụng kỹ năng đó mặc dù sự ám chỉ đó không được rõ ràng những cũng là một chi tiết vô cùng quan trọng, liên quan đến sự tồn vong của cả một nhóm người. Nhưng tất nhiên sự ám chỉ này chỉ có thể được lý giải bởi những người chơi có ngộ tính cao, mẫn cảm nhạy bén, đầu óc tư duy phán đoán hơn người mới có thể nhìn ra. Hiển nhiên, thời bây giờ những con người như thế chả khác gì động vật quý hiếm cần được đư vào danh sách đỏ để được bảo tồn cả. Ở đây, tất cả các người chơi khi xem giới thiệu về phó bản thì cũng chả khác gì là một màn giải thích cho phó bản cả mà không nhận ra được điều nó thực sự cất giấu là gì.
Nhưng mà Đàn Ngấn, con người này lại vô cùng chú ý đến tiểu tiết, vì sự mẫn cảm của anh quá nhạy bén nên đã chú ý được những sự khác thường từ lời giới thiệu, nếu không thì anh đã không hỏi câu hỏi này!
Hạ Mạt đối với câu hỏi của Đàn Ngấn có chút không ngờ tới, phải biết rằng kiếp trước cũng phải lăn lộn đấm đá các phó bản hết nửa năm trời cô mới biết được cần chú ý đến lời nói của NPC hoặc lời giới thiệu bối cảnh trong các phó bản và hiểu được ý cất giấu trong đó. Vậy mà Đàn Ngấn lại cư nhiên nhận ra điều này sớm đến vậy, thật là không thể khinh thường con người này được. Hạ Mạt không trả lời lại vấn đề của Đàn Ngấn, lần trước giao thủ đúng là cả hai người đã có chút hiểu lầm về thực lực của đối phương. Nhưng từ lần giao thủ ấy Hạ Mạt cũng đã nhìn ra thực lực này của Đàn Ngấn không phải từ lúc vào trong game mới có, mà nó đã được rèn luyện từ rất lâu trước đó rồi. Điểu này làm cho Hạ Mạt có chút tò mò, rốt cuộc trước khi vào game này thì ông chú này đã từng làm nghề gì?
Ánh mắt đánh giá, trong tâm trí còn đang phỏng đoán về Đàn Ngấn nhưng cái miệng nhỏ của cô nàng lại không hề làm nỡ dù chỉ một chút mà trả lời:
" Hắn nói nhiều nhất là câu - Huynh đệ đồng tâm, Kì lợi đồng lòng"
" Hắn nói nhiều nhất là câu - Huynh đệ đồng tâm, Kì lợi đồng lòng"
Đàn Ngấn vừa ngẫm nghĩ vừa thuận miệng nhắc lại câu đó vài lần, rồi lại yên lặng đến kì lạ, anh vô cùng điềm tĩnh trong khi đó Hạ Mạt thì lại cuống hết cả lên, hận một lỗi không thể gào ầm lên "Anh có thể nhanh lên một tý được không? Toang đến nơi rồi còn ngẫm với chả nghĩ!!!" . giờ mà không chạy là toi cả đám thật chứ chả chơi! Nhưng cô không muốn nói ra, cô vẫn muốn giả bộ rằng bản thân mình rất bình tĩnh và chả có biết gì về phó bản này cả. Nếu không cô làm sao có lời nào để mà giải thích với mọi người về sự quen thuộc đối với phó bản này chứ!
Cần phải biết rằng công hội nhà người ta lớn như vậy mà vào thăm dò phó bản này còn khó huống hồ bản thân cô lại chỉ là một người chơi đơn thì chả có lý nào mà kỹ năng của Boss lại hiểu hơn cả hiểu bản thân mình như thế. Điều này là bất khả thi, giải thích không có nổi! Nếu đã không giả thích được thì chỉ có thể giả vờ, vờ như không biết gì là tốt nhất.
Hạ Mạt nhìn Đàn Ngấn, lại nhìn Tiêu Tam, cô đang nghĩ nếu qua mười mấy giây nữa mà Đàn Ngấn vẫn nghĩ không ra thì cô cũng kệ mặc ông chú này mà né qua một bên. Dù sao đi nữa thì cô cũng không muốn mang mạng sống của mình ra đùa
Rất nay, Đàn Ngấn là một con người vô cùng nhạy bén và thông minh, anh chỉ lặp đi lặp lại vài lần thì hình như đã hiểu được gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chỉ thấy anh hét lớn về phía Lãng Nhân và Vô Ảnh Quỷ
"Không hay, cả hai con Boss sẽ đều cùng lúc dùng kỹ năng, mọi người mau rút"
Lãng Nhân và Vô Ảnh Quỷ nghe thấy đều ngẩn ra một lúc, trong lòng có chút không cam tâm, nhưng trong Trần Ai dại gì mà đánh cược mạng của mình, thà tin người khác giữ được mạng còn hơn là mất mạng mà chả được gì! Đây mới là cách nghĩ của người chơi, thần chết vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với họ ~~~
Vì thế khi nghe thấy câu đó, Vô Ảnh Quỷ vội vàng hô to
"Tất cả dừng lại, tản ra"
Mặc dù có rất nhiều người không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nghe thấy hiệu lệnh họ đều làm theo. Điều này cũng là vì bảo vệ an toàn tính mạng của bọn họ, Vô ẢNh Quỷ vừa ra khẩu lệnh thì mọi người đã lập tức tuân theo, dừng lại không công kích và tản ra khỏi khu vực xung quanh Boss. Đúng lúc mọi người đang tản ra thì chỉ thấy lóe lên 1 tia sáng, Tiêu Tứ lúc này lên tiếng:
"Anh, bất luận là như thế nào em cũng không rời xa anh!"
Tiếp theo chỉ thấy Tiêu Tam lao như điên về phía Tiêu Tứ, vừa chạy miệng vừa hô to
"Huynh đệ đồng tâm, Kì lợi đồng lòng"