Hạ Mạt hơi nheo mắt lại, cô chỉ muốn kéo tay cậu thiếu kia theo mình vào sâu trong hẻm nhỏ gần đó . Mặc dù Trần Ai là một tựa game sẽ lựa chọn ra những người sống sót cuối cùng trong số hàng ngàn người chơi nhưng trong game cũng có những người khá giàu lòng trượng nghĩa. Bạn có thể giết người họ không thèm để ý và cũng có thể là lười quản bạn, nhưng nếu là cướp giật thì lại khác nhé.
Hạ Mạt gọi cái trường phái giàu lòng trượng nghĩa ấy là đạo đức giả, cô tự cho mình là một con người thật thà và không vương tý giả tạo nào. Chỉ là trên thế giới những người mang bộ mặt giả tạo lại khá là nhiều, có lúc người thật thà cũng không tránh khỏi những lúc phải trưng ra cái bộ mặt giả tạo, như Hạ Mạt lúc này vậy.
Con người ấy mà, là những sinh vật kỳ lạ và mâu thuẫn vậy đó.
Đúng như dự đoán, lúc Hạ Mạt nắm lấy tay cậu thiếu niên và kéo đi thì ở đâu xuất hiện ba người đi tới ngăn cản Hạ Mạt. Người đứng đầu là một thiếu nữ có vẻ ngoài khá ngọt ngào, cô ta mặc một bộ trường bào màu vàng nhạt, sau lưng đeo một thanh trường kiếm mà theo sau cô ta là hai người một nam một nữ nhìn vẫn còn ít tuổi. Nhìn tướng mạo mặc dù không có gì xuất chúng nhưng trang bị trên người họ thì vô cùng đáng để tâm, nó dường như là một bộ trang bị hoàn chỉnh chứ không phải lắp từ bộ này sang bộ kia như trang bị của Hạ Mạt
Hạ Mạt quét ánh nhìn của mình lên bọn họ một lượt, đại khái đoán ra được thực lực của họ là như thế nào, mặc dù thực lực của ba người họ kém cô khá nhiều nhưng nếu liên thủ lại một lúc thì chắc chắn là cô sẽ thua, mà với tình trạng lôi kéo hay có thể gọi là cố tính "bắt cóc" người trái pháp luật như vừa rồi mà không khéo thì chắc là không tránh khỏi một trận đối đầu với ba người này đâu.
Trong lúc Hạ Mạt vừa tiến về phía ba người cùng cậu thiếu niên kia vừa đang suy nghĩ xem nên đối phó thế nào thì thiếu nữ dẫn đầu trong ba người đã tiến đến trước mặt Hạ Mạt, khuôn mặt nở một nụ cười ghi rõ hai chữ "phẫn nộ"
"Chị gái à, cậu ấy cầu cứu, cậu ấy không muốn theo cô"
Hạ Mạt dừng bước, nhìn thằng vào mắt cô gái kia sau đó cười:
"Thế rồi thì sao nào?"
"Nếu như cậu ấy đã không đồng ý thì cô tha cho cậu ấy đi"
Cô gái nghe thấy câu trả lời của Hạ Mạt thì càng tức giận hơn, ngữ khí cũng đanh thép hơn.
Hạ Mạt trái lại không tức giận gì cả mà còn cười, chỉ thấy cô lắc lắc đầu rồi nhẹ nhàng nhấc cánh tay lên, trong khoảng khắc cô ấy giơ tay lên 3 người kia lập tức lùi về sau vào thế thủ chuẩn bị nghênh chiến, nhưng Hạ Mạt lại không hề phát động công kích mà chỉ định nhẹ nhàng gạt cánh tay của cô gái đang chắn trước mặt cô ra mà thôi, Hạ Mạt vô cùng trấn tĩnh nói:
"Việc này thì.......không làm được"
Cậu thiếu niên thấy có người đứng ra làm cọc tiêu thay cho mình thì cũng nâng cao được vào phần tinh thần, cậu gấp rút cầu cứu:
"Cứu tôi với, cứu tôi, người phụ nữ đó định giết tôi đấy."
Thiếu nữ nghe thấy câu cầu cứu của cậu thiếu niên thì bỗng như toàn thân tràn đầy năng lượng chính nghĩa, thanh âm cũng cao lên vài phần
"Cô tốt nhất là hãy buông tha cậu ấy! Cô không được giết cậu ấy!"
Hạ Mạt cười lạnh một tiếng, cô đưa ánh nhìn quét một vòng từ cậu thiếu niên mà mình đuổi bắt cho đến cậu trai đứng xa xa kia cùng nhóm với thiếu nữ đang gây sự với mình. Có thể nhìn ra trong nhóm ba người này trang bị của cậu trai kia là hoàn chỉnh nhất, điều đó có thể chứng minh rằng cậu ta có thực lực cao nhất. Từ lúc bắt đầu cuộc xích mích này, Hạ Mạt có để ý biểu cảm bất đắc dĩ hiện rõ trên khuôn mặt cậu ta, có thể thấy rằng nếu như không phải vì cô ả kia thì cậu ta cũng chả muốn động đến Hạ Mạt làm gì. Hạ Mạt lãnh đạm nhìn thẳng vào cậu trai đó mà cười
"Buồn cười, Trần Ai này căn bản là một game cho phép giết người để sinh tồn, tại sao ta lại không được giết cậu ta?"
"Cô........."
Cô ả nhất thời bị cấm khẩu bởi câu vặn ngược lại của Hạ Mạt, mà Hạ Mạt cũng chả muốn đôi co thêm với cô ta làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào người nam nhân đứng sau kia, một lúc rồi cô cũng rời ánh mắt đi, quay người muốn rời khỏi. Nhưng lúc này cô cũng lại bị cản lại, không cho rời đi, người cản cô lúc này không phải là người thiếu nữ gây sự lúc nãy mà mà người nam nhân kia. Sự việc này làm cho Hạ Mạt có chút ngạc nhiên, sự việc này xảy ra ngoài dự tính của cô. Nhìn qua thì người nam nhân này không phải người thích lo chuyện bao đồng, chõ mõm vào viêc của người khác, vậy sao mà.......
Hạ Mạt mở to mắt, hai đầu lông mày chau lại nhìn chằm chằm vào người nam nhân trước mặt như dò xét ý của anh chàng, cùng lúc đó tên tiểu tử kìa đứng một bên không ngừng kêu gào đủ kiểu nhưng bị Hạ Mạt trừng mắt dọa cho xíu tè ra quần nên cũng im re, để cho bầu không khí yên tĩnh hơn. Như thế này thì dễ nói chuyện hơn rồi.
Nhưng mà người nam nhân kia lại không hề mở miệng, trái lại lại là người thiếu nữ kia sồn sồn nhảy tới
"Đại ca, mau cứu người đó đi, thật là đáng thương mà"
Trong ánh mắt của cô ta Hạ Mạt nhìn ra rõ sụ khinh thường, ghê tởm của cô ta dành cho mình và sự sùng bái tôn thờ của cô ta dành cho người nam nhân kia, Hạ Mạt chỉ đành biết cười khổ mà thôi, hóa ra là em gái à? Thảo nào lại không biết thế sự thường tình như nào, hóa ra là có người bảo vệ như thế này đây, đúng là trên cả tuyệt vời còn gì.
Trước những lời vừa nịnh ngọt mình, vừa trách móc mỉa mai Hạ Mạt của thiếu nữ, nam nhân kia khẽ cau mày, y đưa tay tóm lấy cánh tay thiếu nữ đang khua khoắng loạn xạ trước mặt kéo sang một bên nghiêm giọng nói:
"Đừng có phá nữa, đi về chỗ chị em đi"
Ồ, hóa ra là ba anh em à......, khóe môi Hạ Mạt kẽ cong lên cười cười, thật là không dễ để cho cả gia đình ba người còn sống đến giờ này ở trong một thế giới tàn khốc như thế làm cho Hạ Mạt nhớ đến anh em Lư Sơn Bạc, so sánh ra thì 3 anh em nhà này đã là quá hạnh phúc rồi.
Thiếu nữ ngúng nguẩy hờn dỗi anh trai mình, cô ấy bĩu môi có một chút bực dọc với anh mình nhưng cũng chả dám nói thêm gì mà quay người đi về phía chị của mình. Đến lúc này người nam nhân kia mới nhìn Hạ Mạt cười:
"Em gái tôi vừa mới 16 tuổi, vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, mong cô đừng để bụng"
Hạ Mạt gật đàu biểu thị sao cũng được
Ngay sau đó người nam nhân kia liền nói thẳng vào trọng điểm
"Tôi có thể hỏi một chút được không? Lý do mà cô nhất định phải mang cậu ta đi là gì?"
"Chuyện này có liên quan gì với anh sao?"
Hạ Mạt ngước mắt lên, quả nhiên người nam nhân này còn khó đối phó hơn cô thiếu nữ nhỏ kia nhiều. Nếu như nói là cô gái bé nhỏ kia chỉ vì tinh thần chính nghĩa thích thi chặn Hạ Mạt lại để ra vẻ chính nghĩa thì người nam nhân này lại hoàn toàn khác, anh ta chặn cô lại chắc chắn là đã có phát hiện gì đó.
"Nếu cô không đồng ý tha cho cậu ta thì đừng trách chúng tôi không khách khí"
Người nam nhân này rất kiêng dè Hạ Mạt, mặc dù trong Trần ai không giống những game khác có thể kiểm tra thuộc tính của người khác nhưng nhìn trang bị trên người cùng hành động của người đó liền có thể đoán ra thân thủ người đó như thế nào. Trang bị của Hạ Mạt khá tốt, thậm chí còn tốt hơn cả của anh ta. Không những chỉ thế mà lúc nãy anh quan sát từ cách Hạ Mạt di chuyên và phản ứng, tốc độ của cô khá nhanh và lực đạo cũng rất mạnh. Đại khái có thể đoán ra thực lúc của cô và anh cách nhau khá là xa, cụ thể xa bao nhiêu thì hơi khó đoán, nếu như đánh đơn thì anh không phải đối thủ của cô gái này nhưng nếu là 3 đánh một thì......không chột cũng què. Hơn nữa cô ta còn cố để lôi cậu thiếu niên kia đi thì càng không thể đối phó kịp với 3 người họ.
Chính vì thế nên anh ta mới to gan mà đứng ra chặn đường Hạ Mạt như thế này.
Người nam nhân kia đều có tính toán của mình, nhìn ra năng lực của Hạ Mạt mạnh, người mà kẻ mạnh muốn thì nhất định phải có cái gì đó hơn người. Bây giờ cậu thiếu niên kia không hề muốn đi theo cô ta vậy nếu như bây giờ họ ra tay cứu cậu ấy ra khỏi tay của Hạ Mạt thì có phải là ngư ông đắc lợi rồi không?
Cái lợi ở lù lù ngay trước mắt thì ai mà chả kiên trung bất khuất, huống chi là còn đang ở trong Trần Ai, nếu có lợi ích một chút thì đều có thể lợi dụng được để tăng thêm một phần trăm hi vọng sống sót đến cuối cùng, tội gì mà không chiếm. Chỉ cần có cơ hội, nếu là con người thì sẽ chả ai bỏ qua cả.
Hạ Mạt nhìn một chút liên có thể nhìn ra trong tâm người nam nhân này đang suy nghĩ gì, trong lòng cô có chút đắn đo. Phải một chọi ba thật à, như thế chỉ có nước thua mà chả cần bàn cãi gì thêm. Cô nhìn cậu thiếu niên người mà cô muốn bắt đi, cậu ta thật sự đáng giá đến vậy sao? Nên thả hay không đây? Liệu có cách lựa chọn nào khác không?
Xem ra thì chả có sự lựa chọn nào khác.
Đấy chỉ là thấy vậy, chứ thực chất lựa chọn là ở mình, có thêm 1 sự lựa chọn cũng là do mình mà ra thôi.
Hạ Mạt cười híp mắt
"Anh muốn biết tại sao tôi không tha cho đứa trẻ kia à?"
"Sao? Cô đổi ý rồi? muốn nói cho chúng tôi biết nguyên nhân rồi sao?"
Nam nhân kia cười, đúng là ở thời mạt thế này chả ai muốn lấy tính mạng mình ra đùa cả.
Hạ Mạt quay lại nhìn cậu thiếu niên kia, lúc này đang vô cùng cảnh giác cô. Cậu ta dường như cũng biết sự việc mà ban nãy cậu đánh ra quả cầu lửa đó không thể để cho người ngoài biết, nếu không sẽ nguy hiểm đến nhường nào. Cậu vô cùng lo lắng nhìn Hạ Mạt, như thế này chứng tỏ rằng cô ta đánh không lại ba người bọn họ, nếu như cô ta mang chuyện của cậu kể lại cho ba người này biết thì..... Cậu thiếu niên vô cùng căng thẳng.....Nếu chỉ là một cô gái thì cậu có thể đảm bảo tính mạng của mình nhưng nếu là 1 nhóm người thì......chạy đi đâu cho khỏi nắng.
Nghĩ đến đây, cậu thật sự cảm thấy hoang mang, nên làm thế nào bây giờ??? Tiếp tục cầu cứ sao? Cậu nhìn xung quanh, đã có khá nhiều người để ý đến bọn họ rồi, nếu vẫn tiếp tục hô hoán, chỉ sợ lại gọi đến những phiền phức không đáng có mà thôi. Nhưng nếu không cầu cứu thì làm thế nào mới thuận lợi thoát thân đây?
Trong lúc đầu óc còn mơ hồ thì bỗng đâu một bàn tay ở đâu niết lấy cằm cậu nhấc lên, một cảm giác mềm mại nhưng lạnh lẽo đột ngột áp đến đôi môi cậu.
Trong nháy mắt, trí óc của cậu thiếu niên chợt trở nên trống rỗng, thậm chí đến tên mình là gì cũng quên luôn rồi.
Hạ Mạt buông tay khỏi cắm cậu thiếu niên rồi hướng về phía nam nhân kia cười cười, cô còn cô tính đưa lưỡi ra liếm môi một cách đầy mị hoặc
"Lý do đấy"
Ba người ngẩn ra ở đó, mãi sau mới hoàn hồn, thiếu nữ kia vút giọng:
"Cô.....đồ trâu già gặm cỏ non, cô còn có liêm sỉ hay không vậy?"
Chỉ nghe 1 tiếng "tạch" thanh trường kiếm ở đâu đã xuất hiện trong tay Hạ Mạt và mũi kiếm đang hướng thẳng về phía thiếu nữ đang lăng mạ mình kia, còn chưa kịp phát động công kích thì đã bị thanh kiếm trong tay anh trai cô ta cản lại rồi.
"Xin lỗi, em gái tôi ăn nói bừa bãi nhưng không cố ý đâu"
"Người có thể quản chuyện của người khác, nhưng không thể ăn cơm chó lung tung được, không tốt cho sức khỏe và cũng không tốt cho cái tính mạng nhỏ bé đâu"
Ánh mắt của Hạ Mạt sắc lạnh nhưng dường như cũng mang theo ý cười, dưới ánh trăng sáng nhìn cô càng giống như một con hồ ly sắp đắc đạo thành tiên. Cái nhìn âu yếm nhưng không kém phần lạnh lẽo như đang cảnh cáo con mồi của mình, những ngón tay thon nhỏ lướt đi trên khuôn mặt của cậu thiếu niên. Chất giọng thánh thót của Hạ Mạt lại lần nữa vang lên:
"Không tin thì các ngươi có thể hỏi hắn mà, xem chuyện ta nói là thật hay giả"
Nhất thời ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu niên kia. Cậu thiếu niên vừa rồi còn đang như đang mơ màng đi giữa cõi tiên thì bỗng cái vèo bị kéo về hiện thực vừa tàn khốc vừa âu yếm này.... lại còn đúng lúc đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Hạ Mạt không kìm chế được mà run lên. Lại nghe thấy câu nói này của cô, bất giác mặt ửng đỏ lên e thẹn cúi đầu xuống không dám nhìn ai nữa.
"Cậu ta..........cậu ta............mới có........."
Thiếu nữ lắp bắp mãi nửa ngày không thành lời, tức giận đến đỏ cả mặt, Hạ Mạt chặn luôn câu của cô ta, ánh mắt còn có chút không nghiêm túc:
"Ta là thích những người trẻ hơn mình đấy, tiểu thịt tươi vẫn tuyệt nhất, không phải sao?"
Thiếu nữ kia tức đến tím tái mặt mũi liên quay người chạy đi, anh trai của cô ta nhìn Hạ Mạt rồi lại nhìn cậu bé kia, thật là không hiểu nổi hai con người này luôn, anh nhẹ nhàng nói một lời xin lỗi rồi chạy theo em gái mình.
Lúc này, mọi người xung quanh cũng không còn chú ý gì đến chuyện của bọn họ nữa rồi . Ở thời mạt thế này thì làm quái gì có cái trật tự nào, giải quyết nhu cầu sinh lý là chuyện rất bình thường chỉ cần hai bên đồng ý là được.
Hạ Mạt thở phào một cái, rồi liếc mắt qua cậu bé bên cạnh, cô buông cánh tay cậu ra , không đổi thanh sắc mà nói với cậu:
"Hai người chúng ta làm một giao dịch đi"