Cửu Tang là người nói giữ lời, vũ khí mà anh ấy lấy ra đổi với Hạ Mạt là một thanh kiếm thép mỏng, có tốc độ ra đòn và nhanh nhẹn. Nó phù hợp với Hạ Mạt hơn là thanh kiếm thép xanh, thanh kiếm mới này rất vừa tay của cô, rất tiện lợi trong khi ra đòn. Mặc dù cô vẫn nghi ngờ rằng có bí mật gì trong thanh kiếm thép xanh kia nhưng cô vẫn đồng ý trao đổi nó.
Trên đời này có vô số bí mật mà không phải ai cũng có thể biết được câu trả lời.
Hơn nữa, biết được câu trả lời bí mật thực ra là một điều rất không an toàn. Bởi vì bí mật luôn không muốn cho quá nhiều người biết, để bí mật mãi mãi là bí mật, thì người tốt nhất để giữ bí mật là người chết.
Hạ Mạt đương nhiên không muốn làm người chết tý nào rồi, cho nên cho dù thứ vũ khí đã cũ đó có bí mật gì, nàng cũng không có ý định tìm hiểu nữa, thứ mà làm cho người ta hao tâm tổn sức vì nó thì ắt nhiên là đồ tốt và những thứ đồ tốt đều là những thứ mang lại tai họa, chả an toàn chút nào. Hạ Mạt không có rảnh mà đi giành giật những thứ không an toàn về mình làm gì, thật sự là không có hứng.
Cả hai bên đều khá hài lòng với kết quả của cuộc nói chuyện này, tiễn nhau ra cửa, chào tạm biệt rồi ai đi đường đó
"Lão Đại, lấy được đồ rồi."
"Cô ấy vui vẻ chấp nhận đổi đồ chứ?"
“Rất vui vẻ luôn, tôi lấy ra kiếm thép trắng, cô ấy nhìn qua một lúc rồi trực tiếp đưa kiếm của tứ ca cho tôi.” Cửu Tang thành thật báo cáo, anh tỉ mỉ suy nghĩ về chi tiết cuộc nói chuyện với Hạ Mạt rồi chất giọng đột nhiên trầm xuống.
Người kia có vẻ biết rất rõ về Cửu Tang, chỉ nghe thấy giọng điệu và ngữ khí của Cửu Tang có chút thay đổi liền hỏi:
"Phát hiện ra gì rồi?"
"Tôi nghĩ rằng cô ấy đã không nói thật với tôi."
“Ý cậu là?” Bên kia hơi ngừng lại: “Cô ta là người đã giết tứ ca?”
Cửu Tang lại lập tức phủ nhận khi nghĩ đến trận đấu trước với Hạ Mạt, bình tĩnh lắc đầu nói:
“Bây giờ năng lực của cô ấy thực sự có đủ bản lĩnh để hạ thủ tứ ca, nhưng vào cái lúc mà cô ấy gặp tứ ca, cô ấy tuyệt đối không có đủ năng lực để làm chuyện này.” Đến đây Cửu Tang dừng lại, suy nghĩ lại một chút. Sau đó mới lên tiếng câu chủ chốt:
"Tôi nghĩ cô ấy biết kẻ sát hại tứ ca là ai, nhưng cô ấy đã không nói với tôi."
"Vì vậy, cô ấy có liên quan đến kẻ giết người?"
“Chưa chắc!”
Sau khi suy nghĩ về việc kết nối những điều từ trước đến giờ khi tiếp xúc với Hạ Mạt và thứ tự những chuyện đã xảy ra, Cửu Tang nói một cách chắc chắn:
“Có khi là cô ấy không muốn mắc vào mớ hỗn độn này thôi.”
"Nếu đã như vậy, thì chúng ta vẫn có thể lấy được thông tin từ cô ta?"
“Tôi e rằng sẽ rất khó.” Cửu Tang thở dài, “Xem ra cô ấy không phải là người dễ đối phó. Bây giờ nếu như cô ấy đã không muốn nói thì không thể nào moi thêm bất cứ thông tin gì từ cô ấy. "
Bên kia im lặng một lúc lâu mới thở ra, "Có cần tôi qua đây không?"
"Không, cậu cứ ở bên kia đi, Bạch Nghiễn Châu hơi khan hiếm tài nguyên. Cậu nên ở bên đó." Cửu Tang từ chối lời đề nghị của đối phương mà không hề nghĩ ngợi gì, rồi nói thêm:
"Về phần cô gái kia, tạm thời là vậy. Được rồi, tôi sẽ tìm hiểu chuyện của Tứ ca từ nơi khác vậy "
Hạ Mạt đi một đoạn khuất bóng Cửu Tang, cô nàng rút song kiếm mới đổi ra cầm múa vài đường cơ bản thấy song kiếm này tốt hơn song kiếm cũ kia nhiều, ngoài ra cô còn đem theo một món vũ khí nữa nhưng cũng đã cũ không còn tốt nữa nhất định phải tìm cơ hội thay cái mới. Cất song kiếm mới đi cô đi về phía Độc Tí Đường Lang dọc theo con hẻm nhỏ mà cô thường đi. Độc Tí Đường Lang nằm ở một nơi tương đối hẻo lánh, khá ít các hẻm nhỏ xung quanh, ở đây khó mà bắt gặp được một quang cảnh ồn ào tấp nập vì thế mà khi đi qua đây Hạ Mạt luôn phải tăng tốc độ mau chóng qua khu vực này, tuy khá là ngại vận động trong những lúc không cần thiết sử dụng đến sức lực thế này nhưng cũng không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn và chậm trễ thời gian.
Hạ Mạt cố tăng tốc về địa điểm cô đang định đến đột nhiên một đường kiếm lạnh lẽo xẹt ngang qua cổ cô, tốc độ quá nhanh. Hạ Mạt còn chưa kịp định thần lại, nếu không phản ứng của cô khá nhanh, e rằng lúc nãy đường kiếm kia đã cắt đứt cổ cô mất rồi. Và cái người vừa xuất ra đường kiếm đó dường như có ý này và hắn cũng chả quan tâm nếu đường kiếm đó thực sự lấy mạng đối phương.
Hạ Mạt sửng sốt một hồi, chính trong lúc choáng váng còn chưa kịp hồi lại như vậy, cánh tay của cô đột nhiên bị hai người bắt lấy rồi cô vào một bên tường. Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp:
"Cô bé , nhìn em ăn mặc như này chắc cũng có chút dư dả. Anh em bên này ăn uống kém quá. Cô em có thể tài trợ chút không? "
Gặp phải một vụ cướp.
Điều này không có gì lạ cả.
Mặc dù hầu hết người chơi làm nhiệm vụ tiêu diệt quái vật và lên cấp từng bước, nhưng ở những nơi hoang dã quá nguy hiểm,nơi mà bạn sẽ mất mạng nếu không cẩn thận nếu không đông, không mạnh thì dễ bị bắt nạt, người chơi một mình không có đội nhóm thì lại càng nguy hiểm hơn. So với những ngày tháng nguy hiểm như thế thì chả bằng ra nơi thôn dã làm đạo tặc cướp bóc lấy tiền còn lên cấp và giàu có nhanh hơn.
Đừng coi thường những người làm trộm cướp này. Cướp giật đòi hỏi tốc độ, lòng dũng cảm và sự nhanh nhẹn, vì vậy trộm cướp cũng đều có thế mạnh riêng, nhưng họ đã chọn đi theo con đường này vì nhiều lý do khác nhau. Tất nhiên, điểm quan trọng nhất là cướp được tiền. Tiền đến nhanh chóng và hệ số rủi ro tuy nhỏ, nhưng danh tiếng không được tốt lắm, nhưng đến cuối cùng ở cái nơi chém giết kinh khủng này thì ai là người quan tâm đến danh tiếng chứ?
Những người chơi chọn theo con đường trộm đạo này thường chọn những người chơi hay đi đơn lẻ để ra tay. Càng hay hơn nếu như người chơi đó là nữ hay là những thiếu niên không có sức mạnh cường hãn. Muốn sống thì khi gặp phải loại chuyện này thường phải bỏ tiền ra để mà tránh tai họa. Chính vì điều này mà về cơ bản những người chơi chọn theo con đường trộm đạo như này sẽ không thất bại.
Bọn họ thường mai phục gần đây, lúc nào cũng thấy Hạ Mạt vẫn luôn đi lại một mình nên để chủ tâm nhắm đến cô rồi. Thoạt nhìn trang bị trên người Hạ Mạt vẫn còn tốt hơn nữa lại mang theo song kiếm, vũ khí dù chỉ là một món thôi cũng làm cho người ta đánh nhau tranh giành đến sứt đầu mẻ trán rồi, đây lại còn có hẳn hai thanh kiếm. Lúc đầu họ cũng không dám hấp tấp mà xuống tay với người như vậy nhưng khi nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Mạt thì họ lại hạ quyết tâm với cô
Sắc đẹp đôi khi cũng át mất thực lực của con người, bất kể thực lực của bản thân có như nào đi chăng nữa nhưng gương mặt sinh ra đã xinh đẹp không thể nào không cho người ta cái cảm giác “đây là một bình hoa di động không hơn không kém”. Suy nghĩ này vốn đã ăn vào máu và tiềm thức của tất cả các người chơi khi vẫn còn ở thế giới thực tại, trước khi bước vào tủ đông và ý thức bị chuyển vào trò chơi này. Vì vậy, sau khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên sa của Hạ Mạt họ cũng chả quan tâm đến những trang bị tốt trên người của cô mà trực tiếp khinh thường khả năng của cô nàng,
Phụ nữ xinh đẹp luôn bị nép vế và hiểu nhầm cho dù ở bất ký đâu.
Hạ Mạt hoạt động gân cốt một chút cô cũng không dùng hết sức lực của mình, đại khái chỉ là năm phần công lực cũng đã khiến cho hai người tóm tay cô suýt chút nữa đã bị cô bẻ gãy tay, điều này lập tức thu hút sự chú ý của đám người còn lại trong đám cướp. Lập tức có một tên khác đi tới, thân thủ nhanh gọn vươn tay tóm lấy tay Hạ Mạt rồi đè ghì ra phía sau, tên cầm kiếm có chút tức giận nói:
"Cô bé, đừng phản kháng, không tốt cho ngươi. Còn cố phản kháng nữa cẩn thận ta đi vài đường cơ bản trên khuôn mặt xinh đẹp của ngươi, dù vết rạch có lành lại thì cũng để lại sẹo"
Kèm theo giọng nói là một lực khá mạnh đè ép cô vào tường. Cô khẽ đưa mắt nhìn về phía bên trái nhìn người đàn ông đang tóm lấy cánh tay trái của mình, anh ta không cao, nhưng khuôn mặt cương nghị và đôi mắt híp chứa đựng ánh sáng lạnh lùng.
“Cô bé, chúng ta không cần mạng của ngươi, chúng ta chỉ cần tiền. Đừng làm khó chúng ta, cũng đừng làm khó chính mình.”
Vừa nói, hắn vừa nháy mắt với một người gần đó ra hiệu đi lên và rút lấy vũ khí của cô. Trong số hai món vũ khí của Hạ Mạt, một món có được từ Cửu Tang vừa rồi, và món vũ khí còn lại được lấy từ khu rừng ở rìa rùng tân thủ thôn Hồ Lạp Sâm.
Dù món vũ khí thu được ở gần tân thủ thôn so với Hạ Mạt bây giờ mà nói thì chả là gì nhưng đối với những người chơi khác thì nó là một món báu vật, ít nhất có thể bán được hai ba đồng tiền vàng. Đối với cái còn lại, cái mà Hạ Mạt có được từ Cửu Tang, chất lượng của nó có thể nhìn thấy từ chuôi kiếm, nếu tìm được người mua với giá cao ở các công hội lớn thì có thể bán nó với giá ít nhất là một chục, thậm chí hàng chục lượng vàng.
Chính vì vậy, thứ đầu tiên mà nhóm người này nhắm đến chính là hai món vũ khí của Hạ Mạt, sau khi “hạ gục” Hạ Mạt, thứ đầu tiên cần lấy chính là những món vũ khí mà cô nàng mang theo bên mình.
Và khi Hạ Mạt nhận ra ý đồ của họ, cô dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất để nhắc nhở họ:
"Đừng động vào đồ của tôi, nếu không các người sẽ hối hận đấy."
Lời nói của Hạ Mạt chả có chút tác dụng dọa nạt nào mà ngược lại lại khiến một đám người bật cười lăn lộn, người đàn ông đang khóa chặt tay sau lưng Hạ Mạt thậm chí còn vươn tay ra, vòng qua eo sờ vào ngực cô:
"Cô em nói rằng chúng ta sẽ hối hận? Cô bé, em có chắc là mình đang tỉnh táo, không nói mớ đấy chứ?? "
Trước khi bàn tay thô kệch kinh khủng kia kịp chạm vào ngực Hạ Mạt, tên cướp kia chỉ cảm thấy có một lực rất lớn khiến hắn bật tung cả người ra xa, ngực đau dữ dội nhưng cơn này chưa hết thì cơn kia đã đến phía sau hắn cũng đột nhiên cảm thấy đau dữ dội, dường như đụng phải thứ gì đó, cổ họng ứa lên , một ngụm máu phun ra ngoài. Hai người khác thấy vậy lao vào cố gắng khống chế Hạ Mạt nhưng dường như có thứ sức mạnh nào đó ngăn cản họ, trong nháy mắt đều bị đánh văng ra ngoài mà không biết tại sao. Tất cả điều này xảy ra quá nhanh đến nỗi tên cầm đầu thậm chí không kịp phản ứng, chỉ thấy rằng cô bé kia trong nháy mắt đã hất tung ba người đàn ông đang giữ chặt mình. Ngay cả đến việc cô bé ấy lấy lại vũ khí trên tay mình từ lúc nào tên cầm đầu cũng chả biết được nữa.
Tốc độ của Hạ Mạt nhanh và dữ dội, tên cướp ban đầu cầm song kiếm của cô ấy không kịp phản ứng với sự thay đổi này, anh ta chỉ cảm thấy có một sự khéo léo kỳ lạ nắm lấy đôi kiếm từ tay mình. Như thế vẫn chưa là gì, khi đôi kiếm đó bị lấy đi bỗng chốc cổ tay hắn cảm giác như có cái gì đó lướt qua ngọt sớt, rồi đột nhiên một cảm giác lạnh lạnh khó tả truyền lại từ cổ tay. Dường như có một luồng sức mạnh nào đó sượt qua làm hắn có hút hoang mang mà ngã ngồi xuống đất
Tiếp theo đó thì đã không còn thấy bóng dáng của Hạ Mạt nữa.
Tên cầm đầu như chết đứng ra đó, đột nhiên lúc này tỉnh lại, nhanh chóng xoay người tìm Hạ Mạt, nhưng không thấy một chút dấu vết. Cho tới lúc này, trong lòng hắn thật sự là tràn đầy sợ hãi, hôm nay xem ra hắn đã chọc phải người không nên chọc. Hắn nhìn khắp xung quanh trong sự hoang mang, rồi tiếp theo đó là tiếng thét của sự hoảng loạn vang lên!