Mặc dù rất hưng phấn vì lâu lắm mới được gặp lại người mà bản thân ngày nhớ đêm mong, người là ân nhân cứu mạng mình một lần nhưng Lục Quang vẫn không quên nhiệm vụ, đưa đồ cho Hạ Mạt. Hạ Mạt kiểm tra qua một chút, có khá nhiều thuốc lại còn có một viên ma thạch có thể nâng cao độ bền của vũ khí. Hạ Mạt lại lần nữa nhướn cao lông mày, Lăng Vân Thiên Hạ đúng là công hội giàu có nhất trong Trần Ai này. Cái khác không nói chứ viên ma thạch này một viên cũng tốn đến 5 đồng vàng rồi,mà lại là mỗi ngày cung cấp vật phẩm một lần nữa. Nếu tính có thuê 4 linh đánh thuê, mà chả may cần đến15 ngày mới hoàn thành xong phó bản đó vậy chả phải là phải tiêu một mớ tiền to sao?
Cô bây giờ vẫn chưa có thời gian tìm hiểu thực lực của Lăng Vân Thiên Hạ vì thế tạm thời không biết được ở Bạch Ích Châu, Lăng Vân Thiên Hạ hiện tại đang sếp ở vị trí thứ mấy, cô đang tính tý nữa sẽ đi ngó qua một chút xem sao.
Kiểm tra xong những thứ đồ bổ trợ Hạ Mạt cất chúng đi rồi mới nhìn sang phía Lục Quang hiện tại vẫn chưa hết kích động, vẻ kích động lộ rõ trên vẻ mặt của cô nàng. Vốn dĩ xong nhiệm vụ được bàn giao rồi thì cô nàng Lục Quang có thể rời đi nhưng lúc này cô nàng lại đứng một bên e dè nhìn Hạ Mạt.
"Sao thế?"
Đại khái là vì biểu hiện của cô nàng Lục Quang quá nhiệt tình làm cho Hạ Mạt không thể không thu bớt lại cái thái độ "thiếu đòn" của mình, cố gắng để bản thân mình tỏ ra ôn hòa, dịu dàng một chút
" Chị Lưu Hỏa, chị phải đi cùng vợi hội trưởng khai hoang phó bản Hiệu Úy Mộ Địa Tinh Anh ba mươi người sao?"
Lục Quang cẩn trọng suy nghĩ một hồi rồi mới dám hỏi, tay cô nàng vòng về phía sau lưng, chân không ngừng gõ gõ nhẹ xuống đất tỏ vẻ ấp úng, giọng điệu cũng vô cùng cẩn thận.
"Đúng vậy!"
Nếu như Lục Quang là người đến đưa đồ bổ trợ thì chứng tỏ là cô nàng này đạt được sự tín nhiệm từ công hội Lăng Vân Thiên Hạ nên Hạ Mạt cũng không muốn giấu cô, huống hồ cái sự việc này có khi cô nàng còn rõ hơn cả Hạ Mạt.
Dưới ánh nhìn của Hạ Mạt càng làm Lục Quang bất an hơn, cô nàng khẽ ngẩng đầu nhìn Hạ Mạt
"Trong phó bản đó có đáng sợ lắm không?"
Đáng sợ ư? Đây là lần đầu Hạ Mạt nghe thấy có người nhắc tới hai chữ này, ở kiếp trước cô chỉ là một người chơi bình thường không ai quan tâm hay hỏi han gì về cảm nghĩ của cô, còn kiếp này vốn cô đã quên đi mất chính cái cảm giác cuả mình vì thế lần này Lục Quang hỏi đến vấn đề này Hạ Mạt ngây ra một hai giây rồi mới hoàn hồn trở lại rồi mới lắc lắc đầu:
"Chị cảm thấy không có gì đáng sợ cả!"
"Nhưng mà bọn họ nói bên trong phó bản đó là mộ địa, có rất nhiều rất nhiều quỷ hồn, rất đáng sợ"
Lục Quang vừa nói vừa mở tròn đôi mắt như phụ họa thêm cho câu nói của mình. Tuy rằng có thể sống đến hiện tại nhưng cô nàng cũng đã phải trải qua khá nhiều chuyện đáng sợ nhưng đối với một cô gái mà nói thì chuyện ma quỷ vẫn là quá sức chịu đựng rồi.
Hạ Mạt khẽ cong cong khóe môi nhìn cái ánh nhìn đầy tin cậy của Lục Quang trong lòng cô cũng thấy ấm áp hơn, cũng vì cái cảm giác ấm áp mà Lục Quang truyền cho cô mà giọng điệu của cô cũng trở nên mềm hơn, dịu dàng hơn
"Quỷ hồn không đáng sợ, cái đáng sợ chính là............."
Cô nói đến đây thì dừng lại không nói tiếp nữa mà trực tiếp đổi chủ đề
"Đúng rồi, Lư Sơn Bạc cũng ở Lắng Vân Thiên Hạ à?"
"Lư Sơn Bạc không ở đây"
Nhắc tới một người quen cũ khác, giọng nói của Lục Quang cũng pha một chút muộn phiền, cô nàng lắc lắc đầu:
"Ngày hôm đó sau khi chia tay với chị không lâu thì hội trưởng tuyển người, em chạy đi báo danh nhưng Lư Sơn Bạc thì lại không chọn công hội này cùng em mà tự mình rời đi"
Nghe đến chuyện Lư Sơn Bạc bỏ đi làm cho Hạ Mạt có chút kinh ngạc, trong lòng cô, Lư Sơn Bạc là đứa trẻ không có đủ dũng khí mà chủ động bất cứ việc gì, ấy vậy mà lại chủ động rời xa đồng bạn, điều này làm người ta rất là kinh ngạc.
"Thằng bé có thể đi đâu chứ?"
"Thằng bé đi cùng một NPC thương nhân đến thành Giang Ninh rồi, nó nói nó muốn đi học dược, ở trấn Bình Hưng này không học được cho nên chúng em mới chia tay"
Nhắc đến đâu giọng của Lục Quang lại chứa đầy lo lắng
"Thằng bé cái gì cũng không biết, nó chỉ biết dùng dược, không biết......không biết có chuyện gì xảy ra không nữa........."
Thành Ninh Giang Bạch Ích Châu và sáu thành lân cận trên bản đồ là cùng một thành chủ. Trong Bụi Trần thì chỉ có thể tính là một thành nhỏ cấp 3 mà thôi nhưng trên cơ bản thì còn đầy đủ hơn trấn Bình Hưng này nhiều. Ví dụ như trường học, thư viện, phòng thực nghiệm vân vân và mây mây đều có đầy đủ cả, chỉ cần bỏ một ít tiền ra là có thể sử dụng được các thiết bị này rồi. Ví dụ như Lư Sơn Bac đã có sẵn cái cơ bản về tri thức y học rồi, nếu ở đó mà đạt được học thức về y dược của hệ thống thì tiền đồ sau này của cậu vô cùng nhiều và rộng lớn.
Hạ Mạt an ủi Lục Quang một lúc để cô nàng đừng có nghĩ nhiều quá, đồng thời cũng biểu lộ sự cảm thông với Lư Sơn bạc. Ở cái thời đại này muốn sống tiếp thì tự nhiên sẽ có nỗ lực phấn đấu, mà nghĩ cách để bản thân mình trở lên mạnh hơn là con đường đơn giản nhất.
Lục Quang vẫn còn điều gì đó muốn nói với Hạ Mạt nhưng cô nàng lại nhận được mật thư của Thanh Uyển Thụ yêu cầu cô nàng tiêp tục đi đưa các túi đồ bổ trợ cho các lính đánh thuê khác, cô nàng chỉ đành ngậm ngùi mà nói lời tạm biệt vơi Hạ Mạt, trước khi rời đi cô nàng còn chủ động thêm Hạ Mạt vào danh sách hảo hữu, sau đó nói với Hạ Mạt một câu mang đầy sự nhắc nhở lo lắng:
"Chị Lưu Hỏa, đi phó bản đó chị nhất định phải hết sức cẩn thận........."
Nói đến đây Lục Quang dừng lại một chút, bỗng nét mặt của cô nàng lộ rõ ra vẻ bi thương
"Lúc trước công hội cũng đánh phó bản này chết mất 4 người, hôm trước lúc ấy em còn đi đưa những vật phẩm bổ trợ cho họ, vậy mà.........vậy mà............"
Lục Quang nói đến đây thì có chút nghẹn ngào nhưng cô nàng khống chế tâm lý rất tốt, không để cho bản thân mình khóc nấc lên.
Hạ Mạt nhìn Lục Quang liền nhớ đến lần đầu lúc bọn họ gặp mặt, cái dáng vẻ khóc lóc đến đáng thương y như một chú thỏ con yếu đuối vậy, nhưng bây giờ thì khác rồi, cái dáng điệu nhẫn nhịn không để cảm xúc chi phối của cô nàng khá là tốt, quả nhiên ai rồi cũng thế, đều phải thích ứng với môi trường sống hiện tại, từ từ rồi quen thôi mà. Cái cảm giác này Hạ Mạt cũng đã từng trải qua rồi nhưng đã là chuyện từ rất lâu lâu rồi, lâu đến mức cô không nhớ nổi cảm xúc ấy như thế nào nữa, lâu đến nỗi bây giờ cô lại có cảm giác khá xa lạ với cảm xúc đó. Hạ Mạt cứ ngây ngốc ra đó mà nghĩ không ra nổi một câu nào có thể dùng để an ủi Lục Quang lúc này.
Mà Lục Quang cũng tỏ ra không cần sự an ủi của người khác, lúc nãy vẫn còn trưng bộ mặt ảm đạm ưu phiền nhưng chỉ vài giây sau thì vẻ u buồn đó cứ như mất tích khỏi khuôn mặt của cô nàng vậy. Ở thời Mạt Thế này cảm xúc dồi dào cũng coi như là một thứ đồ xa xỉ phẩm, không phải ai cũng cam tâm nguyện ý sử dụng nó. Lục Quang cố hít sâu mấy cái lấy lại bình tĩnh rồi nhìn Hạ Mạt cố lắm mới nặn ra được một nụ cười:
"Chị Lưu Hỏa, chị là người lợi hại nhất mà em từng gặp, cho nên chị nhất định phải an toàn, nhất định phải sống sót. Em sẽ rất lo lắng cho chị, cả Lư Sơn Bạc cũng vậy"
Hạ Mạt ngây người ra trước câu nói của Lục Quang, cả nửa ngày trời cũng không có lấy một phản hồi nào. Cô ấy vậy mà cứ ngẩn ra ở đó, còn Lục Quang cũng chả bận tâm tới khuôn mặt lạnh te chả có lấy một cảm xúc nào của Hạ Mạt mà chỉ cảm thấy vô cùng mãn nguyện khi nói ra tâm tư của mình với cô rồi mỉm cười mà rời đi, điều khiến Lục Quang cảm thấy vô cùng vui là việc được gặp lại Hạ Mạt, một chuyện mà cô nàng nghĩ rằng cả đời này chưa chắc đã làm được. Còn những thứ khác cô nàng đều không mảy may quan tâm. Trong tâm trí cô nàng Lục Quang lúc đó chỉ thấy Hạ Mạt xuất hiện giữa không trung như một vị thần cứu thế cứu cô nàng thoát khỏi sự sỉ nhục ấy, lại còn không cần cô nàng trả ơn mà chỉ yêu cầu cô nàng sống tốt. Biểu cmar của Hạ Mạt không những không làm cô nàng thất vọng mà còn làm cho cô nàng càng thêm sùng bái Hạ Mạt thêm mà thôi.
Phía bên Thanh Uyển Thụ hối thúc gấp quá, Lục Quang cũng không nói thêm nhiều nữa mà vội vàng rời đi chỉ để lại mình Hạ Mạt đứng ngây ra ở đó nghĩ đến những gì Lục Quang vừa nói, nó có một cảm giác rất khó tả, đây là loại cảm giác ấm ấp khi có ng quan tâm ư?
Thật là xa lạ......
Thời gian đánh chiếm phó bản 30 người là 4 tiếng, trước khi tham gia phó bản, Lăng Vân Thiên Hạ tổ chức một cuộc gặp mặt để cho mọi người có cơ hội làm quen và hiểu nhau hơn trước khi chiến đấu. Nơi tổ chức buổi họp mặt là một tửu quán có tên Cành ô liu. Đúng ra cũng là vì cái nguyên do tránh tai vách mạch rừng nên Lăng Vân Thiên Hạ không thể chọn Bình Hưng khách trạm làm nơi tụ họp được vì nơi đó quá ồn ào tấp nập, quá đông người mà chỉ đành chọn một khách trạm ít người vãng lai như thế này thôi.
Lần họp mặt này chủ yếu là muốn cho mọi người biết mặt nhau mà thôi, mặc dù vẫn biết là chỉ cần vào phó bản rồi tự dưng sẽ quen hết ngay, nhưng biết về đối phương trước cũng có cái lợi, dễ hợp tác hơn trong lúc đánh phó bản. Nhưng lần gặp mặt này cũng không dảm bảo toàn bộ người tham gia phó bản đều đến, ngay cả bên lính đánh thuê cũng có một người không đến. Hai bên vội vã gặp mặt nhau rồi hẹn thời gian cụ thể vào 2 ngày sau sẽ tiến đánh phó bản rồi lập tức giải tán.
Hai ngày sau, đúng ngày hẹn vào phó bản, Hạ Mạt đúng giờ đã đến trước của phó bản.
Trong Trần Ai công hội để đạt được sự công nhận của hệ thống thì phải cần có 100 thành viên trở lên, để đạt được số lượng 100 người rồi đi xin cấp quyền thành lập công hội là một chuyện không hề đơn giản, đặc biệt là trong cái hoàn cảnh thời mạt thế như thế này thì điều đó càng trở lên khó khăn hơn. Sở dĩ ở Bạch Ích Châu có trên dưới 300 công hội lớn nhỏ khác nhau, Phong Vũ Cư mặc dù muốn giấu chiến lược công lược phó bản cho riêng mình mình nhưng do yếu tố bên ngoài mà không thể giữ cho riêng mình nên đành dứt khoát bán công lược đó đi. Cùng một lúc 7 8 công hội ở Bạch Ích Châu đều tổ chức kiếm người cùng công lược phó bản Hiệu Úy Mộ Địa.
Bởi vậy lúc Hạ Mạt đến nơi chỉ định thì đã có khá nhiều người chơi đứng ở đây đợi công lược phó bản rồi. Cũng có thể vì quá đông người nên có một số công hội đã đổi địa điểm tập trung thành nơi khác. Cũng bơi vì nhiều người quá nên đường từ Bạch Ích Châu đến phó bản chưa bao giờ đông vui nhộn nhịp như bây giờ.
Nhưng lúc đoàn thể ba mươi mấy người của Lăng Vân Thiên Hạ tiến tới cũng là lúc thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người xung quanh, kèm theo cả những tiếng thì thầm to nhỏ. Phó bản ba mươi người hoàn toàn khác với phó bản mười người, hai loại phó bản này cơ bản là không thể đánh đồng lại với nhau. Cho dù là những người đánh thằng được phó bản 10 người những cũng chưa chắc đã đanh được phó bản 30 người. Lần này Lăng Vân Thiên Hạ là công hội đi tiên phong nên nhận được đủ những ánh nhìn từ đủ mọi cảm xúc. Nhưng đa số đều là những lời bàn tán đánh giá không cao về lần đánh phó bản này, vì nhìn trong ánh mắt của họ đều chứa một thứ cảm xúc như là tiễn người một đi không trở lại vậy..
Hạ Mạt nhìn ánh mắt bọn họ đại khái hiểu được họ đang nghĩ gì, nhưng chả hiểu sao lại làm cho cô càng hưng phấn hơn
Ở trước cửa phó bản đợi vài phút thì người cuối cùng cũng đến, là một lính đánh thuê.
Nhìn thấy người này Hạ Mạt không khỏi đứng hình vài giây, đây thật là....................dùng từ oan gia ngõ hẹp để miêu tả thì cũng không quá!
Chỉ nhìn thấy một ông chú gần 40 tuổi, sau lưng đeo đại đao, khuôn mặt tràn đầy chính khí đi gần tới bên Vô Ảnh Quỷ, gương mặt tươi cười
"Xin lỗi nha lão quỷ, tôi hôm qua có chút việc chưa thể đến"
Vô Ảnh Quỷ nhìn một vòng những trang bị có trên người của ông chú vừa đến, rồi liền đưa tay đấm nhẹ lên ngực của ông chú đó:
"Được đấy, Đàn ca, chỉ có hai ngày mà đã đổi trang bị rồi, thế nào, là phòng ngự hay là công kích?"
"Hệ phòng ngự"
Người có tên là Đàn ca hướng về phía Vô Ảnh Quỷ cười cười
"Lợi cho tiểu tử nhà ngươi rồi"
Nói rồi ông chú quét mắt nhìn qua tổ đội của mình, lúc nhìn tới Hạ Mạt thì cũng cùng một trạng thái với cô nàng, ngây cả người ra vì gặp phải oan gia ngõ hẹp.