Khách trạm Bình Hưng không như Độc Tí Đường Lang nằm ở rìa thị trấn ít du khách đến đây nên giá cả cũng không quá đắt đỏ. Vị trí của Khách trạm Bình Hưng rất tốt, nằm ở giữa trấn Bình Hưng, nơi mọi người qua lại nườm nượp, quy mô và trang trí rất đẹp nên nó đã trở thành điểm hẹn tuyệt vời nhất trong toàn bộ trấn Bình Hưng.
Sở dĩ Hạ Mạt chọn nơi này để gặp mặt không phải là vì để hưởng thụ mà là có cách suy nghĩ của riêng mình. Cửu Tang thân là đạo tặc khét tiếng, có thể thấy anh ta không chỉ có tay nghề cao mà còn là một người rất kiên trì, nếu nói chuyện với anh ta mà không ổn thì ở một nơi đông đúc như khách trạm Bình Hưng này cũng vẫn có thể lẩn vào trong đám khách ở đây mà trốn thoát, ngược lại chọn gặp mặt ở nơi vắng vẻ thì kế hoạch tẩu thoát sẽ không dễ thực hiện rồi.
Tầng một của Khách trạm Bình Hưng giống như một quán rượu, có rất nhiều bàn, và các phòng phía trên tầng hai là phòng cho mọi người ở. Trên thực tế, tất cả các nhà trọ trong bụi trần đều có cách bố trí này, ngoại trừ một số khách điếm có ba tầng hoặc một số nơi còn có tầng hầm.
Tục ngữ nói đúng, khách có địa vị cao thì chèn ép được cửa tiệm buôn bán, còn cửa tiệm mà có thế lực thì dễ bắt chẹt khách từ nơi khác đến.
Nếu Khách trạm Bình Hưng là nơi thương mại đứng thứ hai trấn Bình Hưng, thì sẽ không có thương nhân thứ nhất nào ở đây nữa cả. Chính vì như thế mà thái độ của tiểu nhị ở khách trạm này khi đón tiếp khách lại chả có mấy là vui vẻ. Những tiểu nhị ở nơi này nghĩ những người trẻ tuổi đến đây ăn chơi thường tiêu khá nhiều tiền mà tiền đó là tiền mà bố mẹ họ đã phải đổ biết bao mồ hôi trí tuệ mới kiếm về được, vậy chả khác gì là một lũ ruồi nhặng vô dụng khó ưa cả.
Phải mất một thời gian thì Hạ Mạt mới tìm ra được bàn số 23, nó ở một góc của tửu lâu, nhìn cũng khá yên tĩnh.Cửu Tang ngồi ở đó, tay cầm một cuốn sách đọc một cách mê say, trên bàn là một bình rượu và một ít đồ ăn mà anh đã gọi từ trước và đã dùng hết ba bốn phần trong lúc đợi Hạ Mạt. Mặc dù miệng thì nói đợi cô đấy cơ mà hình như giống như hắn đang hưởng thụ thì đúng hơn!
Sau khi Hạ Mạt ngồi xuống,Cửu Tang mới chịu thôi cắm đầu vào sách mà ngẩng lên nhìn thế giới xung quanh. Ngẩng đầu nhìn Hạ Mạt, trên mặt lập tức nở nụ cười như chào đón cô, nụ cười quả thật quá rực rỡ và thu hút. Hạ Mạt vẫn bình tĩnh đưa ánh mắt liếc nhìn cuốn sách trên tay Cửu Tang- "Tiểu sử của các đạo tặc khét tiếng", làm đạo tặc mà cũng phải tìm hiểu lịch sử của đạo tặc à??.
“Thực xin lỗi, vừa rồi tôi đợi cô thật sự rất đói, cho nên tôi mới gọi món gì đó ăn. Cô muốn ăn gì cũng được, gọi đi, tôi mời.” Cửu Tang có chút xấu hổ với cục diện bây giờ, đợi người mà lại gọi đồ ăn trước, giải quyết vấn đề cái dạ dày của bản thân, nhưng anh cũng khá khôn khéo giải quyết cục diện này hào phóng mời Hạ Mạt, đương nhiên biến cục diện bây giờ thành vần đề giải quyết nhu cầu sinh lý bình thường.
Hạ Mạt nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không, tôi không đói.”
Cô nhếch khóe miệng. Nói đùa, tiền của cô còn để dành để chế vũ khí, chế nỏ, món ăn ở đây thì quá là đắt, như cướp của người ta vậy. Vấn đề của cái dạ dày rõ ràng là cô có thể giải quyết bằng 1 bát bún có 5 nghìn thì sao phải tốn tiền vạn ăn cơm ở chỗ này chứ? Cô không muốn hoang phí tí nào ! Hơn nữa Cửu Tang nói là mời thì càng không thể ăn. Bây giờ còn chưa biết được anh ta có ý định gì, chỉ cần ăn bữa cơm này thì dễ há miệng mắc quai, bị người ta chụp mũ! Những chuyện như này thật sự là không nên thuận theo khẩu vị sang chảnh làm gì.
Cửu Tang không quan tâm đến việc Hạ Mạt từ chối lời mời của mình, thay vào đó anh cất cuốn sách trên tay, ngồi thẳng dậy và gật đầu với Hạ Mạ:
"Được rồi vào vấn đê chính luôn, tôi muốn biết về thanh kiếm thép xanh sau lưng cô."
Hạ Mạt không tiếp lời ngay mà nhẹ nhàng nhướng mày ra hiệu cho Cửu Tang tiếp tục nói.
“Có phải cô đã gặp một người cầm song kiếm này trong Hồ Lạp Sâm không?” Cửu Tang nói đến đây, nét mặt anh ta trở nên rất lãnh đạm, một nét buồn man mác nào đó từ từ hiện ra rõ sau sự lãnh đạm anh ta cố tỏ ra trên khuôn mặt mình
Hạ Mạt vẫn không tiếp lời, nhưng lông mày hơi nhướng lên cao hơn, Cửu Tang nhìn khuôn mặt như thể là một tác phẩm được thợ điêu khắc giỏi nhất cẩn thận khắc ra của Hạ Mạt, ổn định lại tâm tình bình tĩnh. Anh khẽ nuốt nước bọt:
"Có lẽ, đó là một thi thể cầm song kiếm. Đó là thi thể là một người đàn ông."
Vừa nói, Cửu Tang vừa đưa tay lên vẽ một chút trên má mình để cho Hạ Mạt dễ hình dung hơn:
"Có một vết sẹo ở vị trí này, vết sẹo đó rất rõ ràng. "
Hạ Mạt đưa đôi mày trở về vị trí bình thường rồi bắt đầu nhớ lại người đàn ông mà cô đã gặp trong rừng, nó giống hệt như Cửu Tang miêu tả. Có nên nói sự thật với Cửu Tang không? Hạ Mạt đắn đo suy nghĩ một hồi cuối cùng quyết định giấu chuyện người mặc áo xám đã hạ sát người mà Cửu Tang đang hỏi dò kia, thực lực của người mặc áo xám là ngoài sự tính toán của Hạ Mạt. Đừng nghĩ rừng sau khi nói ra sự thật xong thì sẽ không còn gì liên quan đến cô nữa. Bây giờ cố sống trong thế giưới này đã khó khăn rồi, chả việc gì cô phải để bản thân mình vào vị trí thù địch với cao thủ áo xám kia cả. Sau khi cân nhắc một hồi, cô mới chậm rãi nói
"Đúng là tôi có gặp chuyện như anh vừa nói."
"Lúc cô gặp anh ấy ..."
Giọng nói của Cửu Tang đột nhiên gấp gáp, nhưng ngay sau đó anh đã bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Hạ Mạt:
"Khi cô gặp anh ấy, anh ấy vẫn còn sống sao?"
"Không." Hạ Mạt lắc đầu, "Sao vậy? Là bằng hữu của anh?"
“Đúng vậy, là anh trai tôi.”
Giọng Cửu Tang đầy thê lương, trái tim anh bất giác bị cái gì đó bót nghẹt. Hạ Mạt khẽ gật gật đầu, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may cô cũng đã thận trọng mà không có nói ra cuộc chạm trán giữa anh trai Cửu Tang và người bí ẩn kia, nếu không e rằng không thể dứt bỏ liên can đối với cái chêt của chủ nhân song kiếm này rồi. Cửu Tang im lặng một lúc, rồi hỏi:
"Cô gặp anh ấy ở đâu?"
Hạ Mạt lần này tính nói thật, nói dối thực sự rất khó, nó đòi hỏi kỹ năng quen nói dối nhiều lần thì mới không bị ai phát hiện ra được, chứ với dân nghiệp dư như Hạ Mạt, còn cố nữa sẽ xôi hỏng bỏng không. Vì thế nên là Hạ Mạt sẽ nói sự thật với câu hỏi lần này của Cửu Tang.
" Trong Hồ Lạp Sâm có một thác nước ở phía tây bắc. Lúc ý bình nước của tôi đã cạn, tôi nghe gần đó có tiếng thác nước thì liền đi tới để lấy nước. Khi tôi đến đó thì phát hiện anh ấy đã chết trên một tảng đá."
Tiếp theo Hạ Mạt kể tường tận chi tiết những gì cô thấy lúc ấy cho Cửu Tang nghe, miêu tả từ ngoại hình cho đến những trang bị anh ấy mang trên người.
“Thật sao?”
Giọng của Cửu Tang càng lúc càng thể hiện rõ sự buồn bã, có thể thấy lời nói dối của Hạ Mạt làm cho Cửu Tang tin tưởng hoàn toàn không chút nghi ngờ. Anh ấy không làm gì cả mà chỉ thở dài, lại nói:
"Thi thể của anh ấy..."
“Xin lỗi, tôi không biết đó là người quen của anh, cho nên tôi mới chọn cách tiêu hủy .”
Vẻ mặt của Hạ Mạt rất bình tĩnh, lãnh đạm như một người xa lạ, nhưng thật ra cô quả thực là một người xa lạ chả có chút quan hệ gì với anh em Cửu Tang này cả.
Mặc dù việc xác anh mình bị tiêu hủy khiến Cửu Tang càng buồn hơn, nhưng anh không thể buộc tội Hạ mạt. Nếu anh trong tình huống của Hạ Mạt, anh cũng sẽ làm như vậy. Anh ta chỉ giật giật khóe miệng, tiếp tục hỏi:
"Cô có nhìn thấy gì trên người anh ấy không, chẳng hạn như huy chương ..." Cửu Tang không nói rõ ràng, mà chỉ khéo léo nhắc nhở.
Lúc này Hạ Mạt nhớ lại lúc mà người thần bí kia sau khi giết chết người anh của Cửu Tang liền cúi người xuống lấy thứ gì đó được cất trong vạt áo trước ngực của người anh Cửu Tang. Chắc Cửu Tang đang hỏi là thứ đó. Cô lắc đầu:
"Có sao? Tôi không thấy. Tôi chỉ lấy quần áo và thanh kiếm của anh ta, còn lại thì tôi không để ý. Về phần huy chương mà anh nói, tôi thực sự xin lỗi, tôi không tìm thấy. . "
Cô lại nói. Có chút trầm ngâm suy nghĩ:
" Cũng có thể là vật đó nhỏ tôi không tìm thấy liền tiêu hủy theo xác người kia rồi. "
Cửu Tang nhếch khóe miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì mà chỉ gật đầu:
“Tôi biết rồi.”
Sau đó nhìn Hạ Mạt, vẻ mặt có chút buồn bã:
“Lưu Hỏa, tôi....... biết tôi rất quá đáng, nhưng tôi có thể đưa ra một yêu cầu nữa được không? ”
Thành thật mà nói, biểu hiện hiện tại của Cửu Tang quá thật, thật làm người khác cảm động.
Cửu Tang tuy không phải là người có ngoại hình nổi bật, dung mạo bình thường, lãnh đạm, nhưng đôi mắt sáng ngời đã tăng điểm thu hút cho anh ta rồi, người này lại rất thích cười, khiến người khác trong phút chốc bị mê hoặc. Và điều làm cho Hạ Mạt phải khâm phục nhất đó là khả năng kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt của anh ấy rất tuyệt vời. Giống như bây giờ, vẻ buồn bã trên mặt anh ta không quá bi ai mà cũng không quá vô tình, vừa đủ làm cho người ta cảm thấy điều mà anh ta đang cảm thấy trong lòng bây giờ. Nếu quá bi ai thì sẽ khiến người ta cảm thấy anh ta có chút mềm yếu, nếu phần bi ai ít đi thì sẽ làm cho người khác cảm thấy anh ta quá vô tâm. Nhìn anh ấy bây giờ không chỉ khiến người khác có cảm giác buồn giống anh ấy mà còn khiến người khác cảm thấy tội lỗi nếu không giúp đỡ cái yêu cầu nhỏ nhặt của anh ấy trong lúc bi thương này.
Hạ Mạt nếu như không phải đây là lần thứ 2 cô được sống lại trong game này thì chắc cô sẽ động lòng mà đồng ý với yêu cầu của Cửu Tang rồi. Nỗi buồn của một người đàn ông thường dễ đánh vào lòng người hơn nỗi buồn của một mỹ nhân. Nhưng thật không may, Hạ Mạt lại là một người trọng sinh. Theo cô, đây chỉ là những điều nhỏ nhặt thoáng qua, một người sau khi chết cũng chả lưu lại ấn tượng gì nhiều cho những người ở lại, nếu như có thì cũng chỉ là 1 thời gian ngắn mà thôi.
Cô nheo mắt: "Còn tùy thuộc vào lý do mà anh đưa ra là gì."
Câu trả lời của Hạ Mạt khiến Cửu Tang có chút nghi ngờ không biết gần đây kỹ năng diễn xuất của anh có sa sút không, tại sao lại hoàn toàn không để ý đến vẻ yếu đuối và buồn bã như thế này lại bị cô ấy hoàn toàn bỏ qua như vậy? Mặc dù trong lòng có chút không cam tâm nhưng Cửu Tang vẫn nói ra lý do của chính mình:
"Thanh kiếm của ngươi là di vật người thân ta để lại. Ngươi có thể dưa nó cho ta làm kỷ vật được không? Đương nhiên, ta sẽ cho ngươi vũ khí tốt hơn để trao đổi."
Chuyện này là như thế nào?
Đôi mắt Hạ Mạt nheo lại, nhìn chằm chằm vào biểu hiện chân thành của Cửu Tang. Trong trò chơi này người chết có thực sự quan trọng như vậy? Giữ nó làm kỷ niệm, điều này đúng hay sai? Hạ Mạt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ Cửu Tang cũng chả tính toán được cái gì trong chuyện này!
Cô ấy rút thanh kiếm thép xanh từ phía sau và nhìn nó. Sau một khoảng thời gian nữa thì đôi kiếm này cũng cần phải tìm vũ khí mới để thay thế, nếu Cửu Tang sẵn sàng dùng vũ khí tốt hơn để đổi lấy đôi kiếm đã gỉ này thì quá tốt rồi
Sau đó cô cũng nghĩ nếu không phải vì quá buồn khi mất đi người thân, muốn lưu giữ đồ của người ấy làm kỷ vật, e rằng sẽ không có ai nguyện ý dùng chuẩn bị tốt hơn để đổi lấy thanh kiếm thép xanh này. ()