• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói gấp cũng gấp, nói nhanh cũng nhanh, một cái thây ma đã xông tới, chuẩn bị túm lấy ngực của Mộ Điểm, ngón trỏ xương xẩu trần trụi kèm theo mùi thối khiến người ta muốn nôn. Mộ Điểm bấn hết lên, mặc dù nghe thấy tiếng Nguyệt Hạ Độc Ẩm, nhưng bản thân cô cũng không có thời gian để kịp phản ứng mà chỉ vô thức lui về một phía thật nhanh, và hướng đó chính là phương hướng mà những thây ma bị kinh động chạy đến tiếp viện.

" Mộ Điểm! Đừng chạy qua đó!"

Nguyệt Hạ Độc Ẩm lo lắng hét lên. Mộ Điểm là một trong số ít người chơi có trí tuệ cao trong hội, thậm chí cô còn lĩnh hội được một phép thuật nhỏ, mặc dù hiện tại hầu hết các đòn tấn công của cô đều yêu cầu cận chiến nhưng có thể thấy rằng trong thời gian sắp tới, cô nhất định sẽ có thể có kiến ​​thức sâu rộng về phép thuật. Cô ấy cũng là điểm nâng tinh thần của toàn hội lên, nếu chết ở trong phó bản này thì sức ảnh hưởng đến công hội sẽ là vô cùng lớn.

Nhưng Mộ Điểm giờ phút này cũng không định dạng nổi phương hướng, chỉ có thể chạy loạn theo chỉ thị của cơ thể, chuẩn bị lao thẳng về hướng của thủ lĩnh thây ma cùng hai con thây ma nhỏ. Nguyệt Hạ Độc Ẩm thậm chí còn không kịp giải thích, liền kệ ba con thây ma còn đang quấn lấy một đám người lao về phía Mộ Điểm.

Anh vừa lao ra đã thấy một bóng người còn nhanh hơn đang nhoài người bên cạnh, khi đi ngang qua anh chỉ cảm thấy có người đập mạnh vào ngực mình, theo quán tính anh bị bật lui về phía sau chỗ đám người cùng anh công kích thây ma, anh được các thành viên trong nhóm đón lấy từ phía sau. Vừa cân bằng lại được cơ thể, Nguyệt Hạ Độc Ẩm nhìn lên để xem bóng người kia là ai, thì đúng là chả có gì ngạc nhiên cả, người đó chính là Lưu Hỏa

Tốc độ quá nhanh, Nguyệt Hạ Độc Ẩm thấy trong nháy mắt bóng dáng màu đỏ sậm kia đã lao tới bên cạnh Mộ Điểm, cô đột nhiên mượn lực nhảy lên giẫm lên vai thây ma, rồi mượn lực quán tính cơ thể cô bay lên và đáp xuống đất ngay trước Mộ Điểm. Và tại thời điểm này. Hai cánh tay cũng duỗi ra tóm lấy cổ áo Mộ Điểm vung một cái, thêm một cước vào sau lưng Mộ Điểm.

Mộ Điểm chỉ cảm thấy một lực tác động cực lớn từ phía sau đá cô ra bay ra ngoài, rồi sau đó ngã cái bịch xuống đất. Đầu quay mòng mòng, cổ họng thì hét khản cả giọng, cô lăn vài vòng trên mặt đất, cố lắm mới giữ cho cơ thể ổn định. Nhưng có vẻ lực đạo khá lớn làm Mộ Điểm phun ra một ngụm máu.

Sau khi giải vây cho Mộ Điểm, giờ một mình Hạ Mạt phải giải quyết 3 con thây ma này cũng có chút khó khăn. Nhưng may thay, tốc độ của con tiểu đội trưởng thây ma nhanh hơn một chút so với hai con thây ma còn lại. Hạ Mạt cầm song kiếm bắt đầu xoay liên tục như một cơn lốc chém liên tục về phía thây ma. Mọi đạo lực của mỗi đòn tấn công đều lấy tâm xoáy làm trụ, cứ mỗi lần xoay là Hạ Mạt phải lùi lại một chút bảo đảm khoảng cách với thây ma rồi mới tiếp tục tấn công. Hạ Mạt vừa phải dụ thây ma và 2 thây ma nhỏ vừa phải phát động công kích, người ngoài nhìn vào thì thấy động tác của cô vô cùng lưu loát, thây ma hoàn toàn không có khả năng đánh lại, nhưng Hạ Mạt biết để làm được như vậy cũng có chút quá sức của mình.

Tuy rằng hiện tại điểm thuộc tính của Hạ Mạt có thể nói là khá ổn, nhưng so với thuộc tính toàn diện của những quái vật này cũng không chênh lệch quá nhiều, cô chỉ dùng có mẫn lực để liên tục dụ quái ra xa đám người kia nhưng cô dầm dần có cảm giác thân thể của mình đã đạt tới cực hạn. Giá trị sức chịu đựng đang giảm liên tục. Hạ Mạt khẽ liếc sang bên cạnh, việc xử lý ba thây ma của đội sắp hoàn thành, chỉ cần cô kiên trì, cô sẽ có thể nhận được sự hỗ trợ. Lúc này Hạ Mạt chỉ biết thở dài, nếu có nỏ thì tốt, cô có thể phát động thử kỹ năng Phong Tranh thay vì việc đánh cận chiến để dụ 3 con quái này.

Mặc dù hành động của Hạ Mạt khá nhanh lẹ nhưng Nguyệt Hạ Độc Ẩm cũng không yên tâm khi để cô một mình đối mặt với 3 con thây ma như thế kia. Anh gấp gáp hô hào mọi người rút nhanh thời gian tiêu diệt ba con thây ma bên này để qua bên kia hỗ trợ cho Hạ Mạt, đồng thời không ngừng quay đầu lại theo dõi nhất cử nhất động ở bên phía Hạ Mạt.

Tình hình lúc này thực sự nguy cấp. Tuy nhiên, Hạ Mạt vẫn khá bình tĩnh và không chút rối trí. Con tiểu đội trưởng thây ma cuối cùng cũng ngã xuống đất lập tức con thây ma nhỏ tiếp theo được cô đưa vào phạm vi tấn công của mình. Tuy nhiên, những con thây ma nhỏ khó đối phó hơn nhiều so với tiểu đội trưởng thây ma, không cần nói đến thuộc tính của chúng cao đến mức nào hay các đòn tấn công của chúng ác liệt ra sao. Mà là chúng có đến tận hai con! Tốc độ giống nhau, tấn công giống nhau, thuộc tính giống nhau, mọi thứ đều giống nhau. Nhưng Hạ Mạt thì lại chỉ có thể tấn công một trong số chúng, dù có né kịp thời thì cô vẫn bị con còn lại đánh trúng vài lần trong lúc dụ con thây ma kia.

Đòn tấn công của thây ma có độc, những ngón tay sắc bén tóm lấy cô, làm xước da và lập tức chất độc được lan đi thành một vùng rộng. Đúng là tức chết đi được mà.

Hạ Mạt tranh thủ những nhịp khuyết trong lúc tấn công vội vàng nhét nửa cây đại kế vào miệng nâng cao tỷ lệ HP rồi tiếp tục cầm cự. Cuối cùng khi con thây ma nhỏ vạch máu còn một phần ba thì cả đội xông lên thanh lý nó, Hạ Mạt mới nhân cơ hội này rút lui không tham gia công kích nữa.

Dưới sự công kích của một đoàn người, hai con thây ma nhỏ đã chịu khuất phục mà nằm xuống đất.

Cả đám người thở hổn hển, hít vào còn không đủ để kịp thở ra nữa. Mới có đánh vài con quái nhỏ mà cả đám đã mệt đến chả biết đâu là trời đâu là đất nữa như thế này rồi. Nhưng đám quái này xuất hiện cũng quá đột ngột làm cho mọi người chưa kịp chuẩn bị gì cả, cứ thế mà lao lên tấn công thôi. Giờ xong rồi mới thấy cảm giác mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần. Hơn nữa một nhóm mười người Mộ Điểm không có ở đấy, Hạ Mạt thì đi dụ quái, tuy điểm thuộc tính của tám người còn lại trung bình cũng không gọi là kém nhưng so với giá trị sức mạnh tổng thể của thây ma thì vẫn còn một khoảng cách nhất định, khiến cho việc chiến đấu càng thêm mệt mỏi.
Trận chiến đầy sóng gió kết thúc, mọi người đều có cảm giác sợ đến rợn cả da gà.

Vết thương của Hạ Mạt khá là nghiêm trọng, nhất là vùng ngực bị tiểu quỷ cào, trúng độc, may mà trên người cô mang theo một ít thuốc giải, ăn xong thì máu liền ngừng chảy, nhưng vết thương lại đau nhức. , Nếu không nhanh chắc chắn cô ấy sẽ không thể tham gia trận chiến tiếp theo. Cô ngẩng đầu nhìn những người khác, tất cả mọi người đều ngồi dưới đất trấn tĩnh lại bản thân, cũng không có ai đặc biệt chú ý tới cô, cô xoay người, quay lưng về phía mọi người, trực tiếp cởi áo ra.

Nguyệt Hạ Độc Ẩm vừa đi xem tình hình của Mộ Điểm, thấy cô vẫn ngất chưa tỉnh lại, mất một chút máu, nhưng không bị thương nên anh đỡ cô đi về phía nhóm người của mình, sau đó anh đứng dậy nhìn về phía Hạ Mạt. Anh định là sẽ hỏi Hạ Mạt màn sau đánh như thế nào nhưng ngay khi ngẩng đầu lên thì thấy một bóng lưng trắng sáng ở cách đó không xa làm cho anh đột nhiên ngẩn ra ở đó. Chỉ thấy cô ấy có mái tóc đen buộc cao, mái tóc đen nhánh quét qua làm cho tấm lưng gầy trắng nõn của nàng càng thêm nổi bật. Nguyệt Hạ Độc Ẩm cảm thấy mặt có chút nóng. Không phải là chưa trải qua loại chuyện này bao giờ, nhưng đối phương bây giờ là một người quá đặc biệt, lại trong hoàn cảnh như thế này, thật sự kiến cho người ta có cảm giác tim đập thùng thùng mà.

Nhưng khi nghí đến Lưu Hỏa vung kiếm một cách quyết đoán lấy mạng đối thủ làm cho cái cảm giác tim đập liên hồi bỗng chốc bặt tăm. Cô ấy không có làm gì sai cả trong cái thế giới này là vậy, không vậy thì sao có thể sống được? Nhưng với phản ứng nhanh nhạy của cô, kèm theo một thân thể mảnh mai, một làn da trắng có quấn thêm lớp vải băng vết thương càng làm cho người ta có một cảm giá xuyến xao không thể nào khống chế được bản thân mình

Nguyệt Hạ Độc Ẩm lập tức thu hồi ánh mắt, quay đầu lại, nhìn thấy mấy người nhóm cũng đã chú ý tới cảnh tượng này, đang nhìn chằm chằm vào tấm lưng trắng nõn nà của Hạ Mạt, anh lập tức ho khan vài tiếng, sau đó trợn mắt hung tợn với mấy người kia. Anh vẫy tay ra hiệu mọi người quay đi chỗ khác, đừng có nhìn chăm chằm vào cô nương nhà người ta như thế. Các thành viên trong hội Đơn Điệu vốn có nghi ngờ về Hạ Mạt, nhưng sau trận chiến vừa rồi trong lòng đều ngưỡng mộ cô. Bây giờ mới nhìn rõ thân thể cô không được tốt, bị thương như thế lại nghĩ đến cảnh vừa rồi cả thân thể cô đều thấm máu, ai cũng lấy làm tủi thẹn. Muốn tiến tới để hỏi thăm về vết thương của cô nhưng tất cả đều là con trai, tiến qua bên đó e rằng không tiện, lúc này Mộ Điểm mới tỉnh lại, từ từ nhớ lại chuyện vừa rồi, cô lập tức cảm thấy Hạ Mạt giống như một vị cứu tinh vậy. Không chút do dự, cô bước tới, cầm lấy miếng băng trên tay Hạ Mạt, đắp thuốc giúp cô, sau đó quấn băng quanh vết thương chặt hơn, tránh cho việc vận động quá nhiều làm cho vết thương càng bị tổn thương nặng hơn.

Sau khi làm xong Mộ Điểm cả người đều đổ mồ hôi, những thứ hiện ra và đọng lại trong tâm trí của cô bây giờ là những vết sẹo hằn sâu trên ngực của Hạ Mạt. Những vết thương như thế này chưa nói đến việc trên thân thể mình có những vết thương như thế, mà chỉ cần nhìn thôi cũng đã làm người ta toát cra mồ hôi rồi. Nhưng với Hạ Mạt, hình như những vết thương này đều không tính là gì cả, cô cũng chả để trong lòng, chỉ nhíu mày một cái khi quấn vết thương, thậm chí còn không rên rỉ lấy một tiếng, điều này càng khiến cho Mộ Điểm ngưỡng mộ hơn nữa.

Ở trận chiến tiếp theo, không ai còn dám nghi ngờ về khả năng của Hạ Mạt nữa.

Sức mạnh, phản ứng, hiệu quả chiến đấu và sự quen thuộc với ngục tối của Hạ Mạt, tất cả đều khiến các thành viên tham gia trong nhóm nhận thức sâu sắc về khoảng cách giữa mình và cô ấy.Mọi người đều háo hức chạy theo từng bước của Hạ Mạt một cách chú tâm, ai cũng mong được thấy sự thành công sau khi vượt ải này.

Mọi người đều hoàn toàn tin tưởng vào Hạ Mạt nên trận chiến lần này mọi người đều phối hợp vô cùng ăn ý mặc dù trận chiến tiếp theo vẫn dưới sự chỉ huy của Nguyệt Hạ Độc Ẩm, những hạng mục cần chú ý trong trận chiến mà Hạ Mạt đã đưa ra, mọi người đều hết sức lưu tâm và không hề làm sai một chút nào. Cứ như thế mà rất nhanh, đội trưởng thây ma đã bị đánh gục.

Tuy nhiên, trận chiến đã phải dừng lại ở đây, không có lý do nào khác, chỉ vì Hạ Mạt đã hết thời gian ở phó bản này, thời gian của cô ấy chỉ có một giờ. Sau khi Thủ lĩnh Biệt đội thây ma bị đánh gục, Hạ Mạt nói với Nguyệt Hạ Độc Ẩm: ​​

"Thời gian tham gia phó bản của tôi đã hết, đoạn tiếp theo sẽ có vài con quái con, trong thời gian còn lại của mọi người mọi người có thể dọn dẹp chúng trước. Nhưng nhớ cẩn thận. "

Tất nhiên, Nguyệt Hạ Độc Ẩm sẽ không lãng phí số giờ còn lại này, anh phân phó cho mọi người chiến lược đánh tiếp trong 1 giờ còn lại. Sau đó đưa thuốc trị thương cho Hạ Mạt mang về khách điếm dưỡng thương.
Cả hai bên chia tay, mỗi người đều có hành trình riêng.

Sau đó Hạ Mạt trở về thị trấn, thì nhận được liên lạc từ Phi Bạch hẹn gặp nhau ở Độc Tí Đường Lang, Hạ Mạt không từ chối, liền nhận lấy thuốc trị thương do Phi Bạch gửi đến rồi quay về phòng tự băng bó lại vết thương. Sau đó mới tìm đến Trâu Tân Xao để sửa chữa các thiết bị của mình. Điều đáng tiếc là quần áo của cô mặc dù không đẹp nhưng vẫn để lại các vết rách, không thể sửa chữa được.

Trước khi ra khỏi Trâu Tân Xao, Hạ Mạt đã nhận được những lời Ngọt như mật từ Cửu Tang:

"Tôi đến rồi, đang đợi cô ở bàn 23."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK