Tiêu Tam vừa dứt lời thì chỉ nhìn thấy hai Boss cùng lúc giơ vũ khí lên rồi cùng lúc cắm mạnh xuống đất, lúc đấy có một vòng sáng màu cam quấn lấy hai anh em họ, lấy hai anh em Boss làm tâm điểm rồi khuếch tán rộng ra một cách nhanh khủng khiếp. Một người chơi hệ trí năng tốc độ hơi chậm một chút nên bị ảnh hưởng bởi kỹ năng của hai Boss lập tức tụt mất 500 máu. Cũng may tổng máu là 580, mất 500 máu cũng không thể chết ngay được, miễn cưỡng có thể giữ được tính mạng.
Trải qua sự viêc lần này tất cả mọi người không thể không cảm thán...quá nguy hiểm rồi.
Mà lúc này Đàn Ngấn, Lãng Nhân cùng Vô Ảnh QUỷ đang gấp rút họp bàn chiến lược công lược tiếp theo. Mà Cửu Tang lúc này thì vẫn cứ dính lấy cạnh Hạ Mạt, lúc nãy khi boss thi triển kỹ năng anh vì dìu người chơi có tốc độ chậm ban nãy mà cũng bị ảnh hưởng nhẹ từ kỹ năng của Boss nhưng cũng đủ rút mất một nửa thanh máu của anh, trên cơ thể cũng để lại chút thương tích. Cửu Tang thuần thục lấy đồ băng bó lại vết thương của mình, lại thoa thêm một chút thuốc cầm máu, lúc này mới nhìn Hạ Mạt rồi thở dài
"Lúc nãy đúng là dọa chết tôi rồi"
Hạ Mạt nhìn Cửu Tang rồi gật đầu chứ không hề có thêm một biểu cảm nào nữa. Mặc dù rằng cô có giả vờ không biết, giả ngốc, giả hoang mang đi nữa thì cũng không thể nào giả theo cái kiểu mà - "Ừ, lúc nãy thật sự là quá nguy hiểm, cũng dọa tồi sợ gần chết" , da mặt của cô còn chưa dày đến thế. Nên cô chỉ có thể dùng biểu hiện cứng ngắc này để thể hiện ra sự sợ hãi và kinh ngạc của mình. Cơ mà Cửu Tang dường như cũng quen với cách biểu thị sắc thái này của Hạ Mạt rồi nên cũng chả để tâm là mấy, anh thả lỏng người rồi nằm xuống nhìn lên bầu trời u ám của phó bản:
"Nguy hiểm thật, đúng là trò chơi sinh mạng mà"
Hạ Mạt không nói gì mà chỉ quay đầu nhìn Cửu Tang, xong lại liếc qua thời gian phó bản, vẫn còn hơn một tiếng nữa. Cô lại nhìn qua phía ba con người còn đang đứng kia bàn chiến lược trong lòng thầm nghĩ "dù có nghĩ ra được chiến lược thì với khoảng thời gian hơn một tiếng đồng hồ còn lại cũng không đủ để công lược xong phó bản, vậy thôi kệ đi". Nghĩ rồi cô nàng cũng thả lỏng người chống tay ngả người về phía sau rồi cũng học tập Cửu Tang ngửa mặt lên nhìn bầu trời mù mịt của mộ địa.
Phó Bản hiệu Úy mộ địa lấy bối cảnh là ở một hẻm núi sâu mù mịt, đây là một nghĩa địa của sơn cốc, ở đây mai táng rất nhiều người chết trận. Vì để phối hợp với khung cảnh phó bản nên không gian xung quanh cũng vô cùng u ám, cả ngày không thấy lấy một ánh sáng mặt trời.
"Tôi còn nhớ trước kia mẹ tôi vẫn hay cằn nhằn, nếu không có việc gì thì đi ra ngoài cho mở mang kiến thức, suốt ngày cứ cắm mặt vào game. Lúc trẻ thì không tranh thủ thời gian mà học tập những gì hữu ích, mà lại dùng cả thời gian sinh mạng vào mà chơi game, lãng phí lắm. Lúc ấy tôi còn thầm nghĩ là mẹ tôi quản quá nhiều rồi, càm ràm lắm quá, vậy mà bây giờ thì đúng là dùng cả sinh mạng mà chơi game rồi, chỉ khác cái là.......đã chả còn nghe thấy tiếng mẹ la mắng nữa rồi"
Cũng không biết vì sao mà Cửu Tang tự dưng lại nói ra mấy lời bi thương như thế này.
Nghe thấy câu này của Cửu Tang làm cho Hạ Mạt có chút trầm tư, cô quay sang nhìn thì chỉ thấy Cửu Tang lấy tay phải đưa gác lên che đi đôi mắt của mình, khóe môi hơi cong lên
"Nhìn tôi làm gì, đừng có nhìn tôi, quay chỗ khác đi."
Nhìn thấy khuôn mặt của Cửu Tang mặc dù bị tay che đi nhưng cô vẫn cảm nhận được và hình dung ra nét bi thương trên khuôn mặt anh. Cô chậm rãi nói
"Ai nhìn anh chứ, tôi đang ngắm bầu trời mà"
Cửu Tang bị câu nói của Hạ Mạt chọc cười thành tiếng
"Tôi cũng không biết tôi ngủ bao lâu, lúc nào cũng có cảm giác như hôm qua mới rời xa họ"
Trong lòng Hạ Mạt tự dưng có chút vị đắng chát, cái hương vị mà bao lâu rồi cô không biết đến, đúng hơn là dường như cô đã quên nó luôn rồi. Và cũng đã bao lâu cô không nghĩ tới bố mẹ mình rồi........Ở kiếp trước khi mới vào game lúc nào, ngày nào cũng nhớ họ đến mức khóc thút thít cả đêm lẫn ngày, sau này mới dần dần quen với việc bố mẹ đã không còn tồn tại nữa, tiếp theo đó là......bản thân dường như càng ngày càng quên mất bố mẹ rồi cho đến lúc bản thân ở kiếp trước bị ám hại thì mới nhớ tới họ, nghĩ tới sự bất hiếu của bản thân.
"Anh nói xem, người chết rồi sẽ đi đâu?"
Hạ Mạt cuối cùng cũng mở miệng hỏi, Cửu Tang vẫn như cũ, lấy tay gác lên che đi đôi mắt đang ướt của mình, một thứ gì đó nóng ẩm đang dần dần chảy ra từ khóe mắt của anh, nhưng bờ môi của anh vẫn cong lên như đang cười cứ như là đang rất vui vẻ
"Nhà tôi theo đạo thiên chúa nên tôi nghĩ rằng bố mẹ tôi đã đi lên gặp thượng đế rồi"
Hạ Mạt không đáp lời, trong lòng cô giờ là một cảm xúc khó tả, cảm giác như nỗi buồn của mình đang bị bới móc ra vậy, thật sự rất khó chịu. Cô vẫn còn nhớ như in, cứ như chuyện mới xảy ra ngaỳ hôm qua vậy, bố mẹ vẫn còn tươi cười với cô, vẫn còn mua quần áo mới và dặn dò cô phải mặc nó, lúc ấy cô còn nói đùa với bố mẹ mình rằng chỉ có mỗi bộ quần áo mới thì làm gì mà căng, thế nhưng đến giờ nghĩ lại chắc bố mẹ cô đã biết trước kết cục của họ ngày hôm ấy. Đối mặt với cái chết cận kề mà họ vẫn còn điềm tĩnh như vậy mang toàn bộ hi vọng của ngày mai đặt vào đứa con mà họ yêu thương. Nghĩ lại hồi ấy những chuyện mà bố mẹ làm cho cô đúng là có quá nhiều điểm đáng ngờ, chỉ là lúc ấy cô không nghĩ tới mọi chuyện lại đến mức này mà thôi, giờ có tiếc nuối cũng chả có cách nào vãn hồi lại được nữa.
"Anh nói thử xem, liệu bố mẹ tôi cũng đang ở chỗ thiên đế chứ?"
Hạ Mạt im lặng một hồi rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng, bất luận khi bình thường cô nàng này có kiên cường, ngoan cố đến mấy thì trong tâm mỗi người đều có một điểm mềm yếu, mà điểm mềm yếu của Hạ Mạt lại chính là sự kỳ vọng to lớn của bố mẹ dành cho bản thân mình.
Nghe những lời vô cùng mềm yếu khó thấy ở Hạ Mạt, Cửu Tang dường như cũng hiểu cho nỗi lòng của người con gái, dù sao đi nữa thì vẫn chỉ là con gái mà thôi, họ được đặc quyền yếu đuối mà. Mà với Hạ Mạt thì dường như đặc quyền này sử dụng vô cùng ít.
"Đương nhiên rồi, tất cả bố mẹ của chúng ta đều sẽ ở cùng thượng đế, sẽ ở trên Thiên đường dõi theo và bảo vệ cho chúng ta. Họ sẽ vô cùng bình yên khi ở trên đó"
"Bình yên sao? Có thể ư? Con đi trăm dặm mẹ lo âu, Mẹ đi ngàn dặm con không sầu"
Hạ Mạt cuối cùng cũng cảm thám rồi, cô cúi đầu nhìn đôi bàn chân của mình rồi khẽ thở dài
Cửu Tang đưa tay ra vỗ vỗ nhẹ vào lưng Hạ Mạt
"Vậy thì cố gắng đừng để cho họ phải lo âu nữa, chí ít thì cũng phải.............sống sót"
Lúc này Hạ Mạt lại không hất tay của Cửu Tang ra như bình thường, mà cứ để yên cho anh an ủi mình, còn bản thân cô chỉ ngồi yên đó mà nhìn xa xăm, im lặng như một pho tượng vậy.
Không ai nói thêm câu nào nữa, trong thế giới mà phải dùng chính tính mạng của mình để đổi lấy cơ hội sống sót thì chả ai là trong sạch không tì vết, không vượng bụi, không tạp niệm cả.
Đàn Ngấn, Lãng Nhân Kiếm Khách và Vô Ảnh Quỷ cũng đã bàn bạc xong chiến thuật lối đánh tiếp theo. Cũng mất khá lâu thì ba anh chàng này mới thống nhất được suy nghĩ và chiến lược, vậy là họ lại triệu tập tất cả mọi người lại thử đánh thêm hai lần nữa nhưng cũng chỉ vì nguyên nhân này nguyên nhân kia mà đều có một kết quả là không thành công.
Hạ Mạt im lặng nghe lệnh mà hành động, cô nàng không để hở ra bất kỳ sơ sót gì, thật ra thì chiến lược của họ so với chiến lược thông quan kiếp trước mà cô nàng biết được cũng đã gần như hoàn thiện rồi, lối chiến thuật không có gì phải nói cả, chỉ là chi tiết thì vẫn có chút không đúng cho lắm.
Nhưng mà trong lúc đánh cược mạng sống này thì chi tiết cũng quyết định thành bại.
Thử thêm một lần nữa vẫn cứ là xử lý không nổi Tiêu Tam chứ đừng nói đến vụ dọn dẹp cả Tiêu Tứ. Vô Ảnh Quỷ nhìn thời gian còn lại của phó bản, lại suy nghĩ cho thể lực của cả đoàn đội đã tiêu hao đáng kể, còn lại 2 3 phút cuối cùng thì liên thông báo tạm dừng công lược phó bản. Vô Ảnh Quỷ nhanh chóng hẹn thời gian tiếp tục công lược phó bản vào ngày mai rồi thông báo cho mọi người, sau đó cũng vội vàng cùng Đàn Ngấn và Lãng Nhân Kiếm Khách tiếp tục bàn bạc chiến lược.
Đại khải là vì nguyên nhân Cửu Tang hôm nay có chuyện không vui trong lòng nên vừa nhận được thông báo tạm hoãn công lược phó bản và thời gian tập hợp ngày mai thì liền vội vàng rời đi mà không trêu ngươi Hạ Mạt như mọi hôm,nhưng Hạ Mạt cũng không lấy gì làm lạ cả, trong lòng cô hiện tại cũng không được tính là thoải mái cho lắm nên cô hiểu cảm giác của Cửu Tang, dù gì thì vẫn chỉ là con người mà thôi, hỉ - nộ - ái - ố là chuyện bình thường mà. Phó Bản cũng không có gì để Hạ Mạt phải lưu lại thêm, cô nàng trực tiếp trở về trong thành rồi chui tọt về phòng bắt đầu nghiêm cứu Công trình học - sơ cấp.
Nhắm mắt đưa chân cũng không phải là việc gì đáng để tuyên dương cho lắm, mà Hạ Mạt thì cũng biết là việc mà cô đang làm bây giờ cũng chả khác gì nhắm mắt làm liều cho lắm. Cô liên tục nghiên cứu sách vở cho đến lúc ăn cơm tối, thu hoạch thì cũng chả có mấy mà đầu óc thì choáng váng hết cả. Nghĩ tới khoảng cách từ sơ cấp lên trung cấp vẫn còn xa vời lắm làm cho cái chứng đau đầu lại càng hoành hành hơn. Lười ơi là lười mà.....
Tối nay ở Độc Tí Đường Lang vô cùng náo nhiệt, thực ra náo nhiệt như vậy là bởi vì có một nhóm nhỏ đi vào núi Dã Mang để thám hiểm liền gặp một đám cướp hung tợn. Hai bên đánh nhau qua lại kịch liệt một hồi cũng coi như là khó khăn lắm thì nhóm thám hiểm mới đánh bại được đám cướp kia, cũng vô tình tiêu diệt sạch cả ổ nhà người ta. Không biết thu hoạch có được gì hay không nhưng ai cũng đều biết đám cướp kia có cả người cả yêu, đánh bại được chúng thì đồ rớt ra cũng kha khá đấy chứ. Nhóm thám hiểm này bình thường cũng thuê một chỗ ở Độc Tí Đường Lang làm nơi cư trú, hôm nay có sự việc đáng ăn mừng như thế này thì tất nhiên họ cũng muốn tổ chức cho ra gì và này nọ một chút rồi.
Bọn họ bao hai bàn rồi gọi lên rất nhiều món ngon, lại phá lệ gọi thêm một vò rượu uống vô cùng sảng khoái. Có người uống hơi quá chén xíu cũng bắt đầu hát hò rồi
Hạ Mạt ngồi ở bàn quen thuộc ăn những món ăn đơn giản rồi nhìn về phía đám người, bọn họ vui thật...... Không khí vui vẻ của đám người đó làm cho tâm trạng buồn bực của Hạ Mạt cũng tiêu tan đi không ít. Nhưng không phải ai cũng thích cái sự ồn ào này, có một thiếu niên có vẻ vô cùng bực mình vì sự ồn ào này, cậu cầm đồ của mình rồi đùng đùng đi ra khỏi khách trạm.
Người thiếu niên kia Hạ Mạt không quen chỉ là cô hay nhìn thấy người này ngày nào cũng ngồi ở bàn trong góc kia đọc sách cả ngày, những cuốn sách hắn đọc đều là những tác phẩm vĩ đại, trái lại đồ ăn của hắn thì vô cùng đơn giản. Bình thường ở Độc Tí Đường Lang vô cùng yên tĩnh vì ít người qua lại rất thích hợp để cho hắn tĩnh tâm đọc sách, nhưng hôm nay lại có chút ngoài dự tính, thà nào làm hắn giận rồi bỏ đi cũng phải thôi.
Hạ Mạt cười cười, định cúi xuống tiếp tục ăn nhưng tự dưng đứng hình lại. Hình như cô vừa nghĩ tới chuyên gì đó
Sách?
Người thiếu niên kia đọc sách?
Có câu nói như nào nhỉ?..... À thì là sách vở chính là nấc thang tiến bộ của loài người, câu nói này áp dụng với thế giới trong Trần Ai cũng không có sai. Trong Trần Ai chỉ thiết kế ở thành thị mới có thư viện mà thôi, trong thư viên cất giữ vô cùng nhiều loại sách của các phương diện tri thức khác nhau , lại còn có cả tiểu sử của một số nhân vật lớn nữa. Những câu chuyện hay tiểu sử nhân vật trong Trần Ai này chỉ có thể là bạn nghĩ không ra chứ không thể nào là bạn tìm không thấy được.
Lúc thiết kế game này, người thiết kế đều mang những tác phẩm đương đại cho vào trong game với hi vọng rằng với những người chơi có tâm với tri thức thì sẽ học được gì đó từ những cuốn sách này. Tương đối mà nói thì từ trong những cuốn sách này có thể nâng cao được sự thành thục của kỹ năng, vì thế nên ở kiếp trước thư viện luôn là nơi náo nhiệt nhất.
Chỉ là có chút vấn đề.
Ở Trấn Bình Hưng không có thư viện vậy sách của cậu thiếu niên kia lấy ở đâu ra? Mà theo quan sát của Hạ Mạt thì tốc dộ đọc sách của thiếu niên đó khá là nhanh, mà loại sách mỗi ngày hắn xem đều không giống nhau, vậy sách của hắn từ đâu mà ra chứ? Nếu có thể biết được thông tin từ cậu thanh niên này thì có khi công trình học của cô sẽ có thể thăng cấp rồi.
Nghĩ đến đây Hạ Mạt không tiếp tục ăn nữa mà vội vàng đứng dạy chạy theo cậu thiếu niên kia, đi nhanh còn kịp chứ đợi tý nữa người ta đi mất thì khỏi tìm.