• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửu Tang con người này thích tạo cảm giác thân quen cho người khác, Cửu Tang và Hạ Mạt đã gặp mấy lần hơn nữa lần trước đã có giao dịch qua nên lần này khi chat mật hắn cũng chả chào hỏi câu nào mà vào thẳng vấn đề.

"Lưu Hỏa, nhiệm vụ của cô với công hội Đơn Điệu đã hoàn thành rồi nhỉ?"

Hạ Mạt chỉ cảm thấy có chút khác bất ngờ, cái tên này vậy mà tin tức nhanh nhạy phết, vừa mới xong mà hắn đã biết tin rồi.

"Sao anh biết hay vậy?"

"Tôi đang ở sảnh người chơi này, tôi đang xem các tin tức mới trong ngày thì nhìn thấy tin tức công hội Đơn Điệu đã giành được vị trí thứ hai của phó bản rồi. He he, chức mừng, chúc mừng nha. Được lọt vào top 5 rồi"

Nghe tiếng cười của Cửu Tang giống như anh ta đang có chuyện gì vui lắm vậy.

Hạ Mạt kỳ thực là một con người khá cứng nhắc, những việc cô làm đều thích tuân theo trình tự từng thứ một, đặc biệt là khi giao tiếp với người ngoài, cô ấy là thuộc tuýp người không dễ thân, muốn thành người thân quen của cô thì chỉ có thể mưa dầm thấm lâu, quen lâu rồi mới có thể trở thành người quen được, còn đối với Cửu Tang thì mới gặp có mấy lần nên không thể tính là người quen được vì thế những câu nói kiểu của Cửu Tang làm cho cô có chút dị ứng và không mấy quan tâm, và cũng vì thế nên không thể tránh khỏi biểu cảm không mấy nhiệt tình khi tiếp chuyện với anh. Vì thế nên khi nhận được câu chúc mừng của anh không cần biết là tình thật ý giả như thế nào, cô cũng từ tốn mà trả lời

"Tôi là lính đánh thuê, cầm tiền của người ta rồi thì phải hoàn thành nhiệm vụ thôi, chỉ là làm công việc mình nên làm. Hơn nữa lọt vào tốp 5 không có tôi thì họ cũng sẽ đạt được danh hiệu này thôi. Công hội của họ thực lực khá mạnh"

Câu nói này của Hạ Mạt làm Cửu Tang khá là ngượng, cứng họng không biết nên nói sao cho ổn

"Lưu Hỏa, cô cũng đạo đức giả quá rồi!"

Nếu nói nãy giờ khuôn mặt Hạ Mạt đang ở trong trạng thái "mặt không biểu cảm" thì khi nghe xong câu này, khóe môi của Hạ Mạt cũng bắt đầu hơi cong lên một chút muốn cắn người rồi đây. Cô thật muốn hỏi Cửu Tang, anh đây có phải là một chút lễ nghĩa cơ bản cũng không biết không? Đối nhân xử thế mà cũng tệ như vậy. Rõ ràng là hai người họ chỉ là mới quen, nói chuyện với một người mới quen mà như thế này sao? Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc rồi thuận miệng vào hùa theo

"Thế sao? à à à, không có chuyện gì thì tôi tắt chat đây"

"Aiya aiya, Cô nói xem con người cô sao mà bụng dạ hẹp hòi vầy?Tôi đã nói gì đâu mà giờ lại đòi tắt khung chat của tôi vậy?"

Hạ Mạt nghe đến câu này thì tức đến huyệt thái dương cũng giật lên ầm ầm, cô không nghe thêm những lời dư thừa của Cửu Tang nữa chỉ tổ phí thời gian. Chỉ nghe thấy tiếng"răng rắc" đâu đó rồi phụt một cái, khung chát của Cửu Tang bị cô tắt thẳng tay. Nhưng mới được có mấy giây đối phương lại gửi yêu cầu trả lời tin nhắn mật đến. Sau mấy lần Hạ Mạt từ chối thẳng thừng tin nhắn mật đến từ Cửu Tang, thì anh vẫn cứ bám riết không tha, liên tục gửi yêu cầu cho cô. Cô chỉ đành thờ dài một cái rồi chấp nhận yêu cầu, nhưng lần này cách nói chuyện cũng không còn khách sáo như trước nữa. Ngữ khí của cô có phần khó chịu.

"Cửu Tang, rốt cuộc là anh muốn cái gì đây?"

"Aiya, con người cô......."

Cửu Tang lần này không còn hứng để mà tiếp tục trào phúng cô nữa, anh trực tiếp bàn vào chuyện

"Lăng Vân Thiên Hạ đang muốn đánh Hiệu Úy Mộ Địa phó bản dành cho 30 người, nhờ tôi liên hệ với một số bằng hữu hoặc lĩnh đánh thuê có năng lực cùng họ đánh phó bản. Người đầu tiên tôi nhớ tới là cô, thế nào, có nhận không?"

Lăng Vân Thiên Hạ? Hạ Mạt lập tức nhớ tới hôm mà cô gặp Cửu Tang và một đám người của anh ở trước phó bản Hiệu Úy Mộ Địa. Dù chỉ là liếc qua đám người bọn họ nhưng từ trang bị của họ có thể thấy đây là một nhóm người có năng lực khá cao chỉ là không biết cách phối hợp và cách kết hợp thực lực mà thôi

"Thù lao như nào?"

"Ngoài thù lao trả cho lính đánh thuê ra thì mỗi lần qua một ải sẽ trả thêm 20 vàng. Kết thúc cả phó bản thì trả thêm 20%tổng thù lao có thể lấy tiền mặt hoặc lấy trang bị. Thuốc cần dùng và những đồ đạc cần dùng khi đi phó bản toàn bộ do họ cấp"

Cửu Tang đối với đãi ngộ mà Ngũ Ảnh Quỷ đưa ra vô cùng hài lòng, nếu không thì cũng chả nhiệt tình mà đến chào mời Hạ Mạt như thế.

Hạ Mạt suy nghĩ một lúc thì thấy thù lao cũng khá hợp lý, rồi tiện hỏi:

"Bọn họ cần tìm bao nhiêu lính đánh thuê?"

"Không vượt quá 4 người, nếu nhiều quá thì lợi ích trong phó bản của người ta sẽ bị ít đi khá nhiều, công hôị người ta to lắm, còn cần dùng để phát triển công hội chứ"

Câu này khi Cửu Tang nói ra thì cũng đã có chuẩn bị từ trước rồi nên Hạ Mạt vừa nhắc tới là anh trả lời được liền.

"OK, đợi tôi đi trả nhiệm vụ hoàn thành rồi sẽ liên hệ với anh"

Vì có mối làm ăn mới mà nỗi niềm buồn phiền trong lòng nãy giờ khi nhìn thấy công hội nhà người ta sống chết có nhau cũng biến mất không một chút vết tích. Cô gửi tin nhắn cho Nguyệt Hạ Độc Ẩm giục anh mau chóng phân trang bị, vì cô có nhiệm vụ mới nên phải đi trả nhiệm vụ cũ của công hội Đơn ĐIệu rồi

" Cô có cần trang bị không?"

Cả phó bản đúng là công hội Đơn Điệu phối hợp rất ăn ý nhưng Đọc Hạ Nguyệt Ẩm cũng biết nếu như không có Hạ mạt dẫn đường, mấy lần ra tay cứu nguy kịp thời biến nguy thành an thì e rằng công hội của họ không thể nào mà thuận lợi đánh thắng được phó bản này. Dù sao, lúc trước cũng đã đồng ý sẽ chia trang bị cho người ta thì bây giờ cũng nên đáp ứng, thấy Boss rớt xuống khá nhiều đồ biết đâu Hạ Mạt cũng cần dùng đến.

"Đồ Boss rớt ra tôi không cần, nhưng thanh kiếm sau lưng của Boss lão tam thì tôi cần"

Hạ Mạt sớm đã nhắm được món đồ mà mình cần, lúc cùng với đám người của Phong Vũ Cư họ cũng chả hỏi xem cô có cần trang bị gì hay không, còn bản thân cô cũng có chút ngại ngùng, sợ mất thể diện nên không tiện đòi hỏi, mà nếu có để cô chọn đồ thì họ cũng chỉ cho cô chọn trong những món đồ rớt ra từ Boss chả món nào sử dụng được, chỉ có thể tiếc ngẩn ngơ nhìn người ta lấy đồ tốt vác đi mà thôi. Nhưng với Nguyệt Hạ Độc Ẩm thì khác, trong giao ước có đề đến mục phân trang bị nên cô cũng chả cần khách sáo gì với anh ấy nữa mà đề thẳng ra nguyện vọng của mình.

"Anh cứ đánh giá đồ rồi khấu trừ vào chi phí thù lao của tôi là được"

Nếu Hạ Mạt đã chỉ ra món đồ mình muốn thì Nguyệt Hạ Độc Ẩm cũng chả có lý gì phản đối cả. Anh lấy thanh kiếm của Boss lão tam, nhìn qua thuộc tính của nó rồi khấu trừ 40 vàng trong thù lao, sau đó anh đưa cả kiếm và số thù lao còn lại cho Hạ Mạt.

"Lần này hợp tác rất vui, hi vọng lần sau sẽ có cơ hội được hợp tác"

Hạ Mạt cầm lấy thanh kiếm trong tay múa đi múa lại vào đường cảm thấy bất luận là trọng lượng hay độ vừa tay lúc cầm kiếm thao tác so với những thứ vũ khí mà cô đang có thì thuận tiện hơn rất nhiều, cô rất hài lòng. Cô cất kiếm vào bao sau lưng rồi nhìn Nguyệt Hạ Độc Ẩm gật đầu

"Chuyên này là tất nhiên, sau này nếu còn cơ hội nhất định sẽ hợp tác"

Hai người nói chuyện hàn huyên một hồi, đặc biệt là Hạ Mạt khéo léo nhắc nhở Nguyệt Hạ Độc Ẩm bàn giao nhiệm vụ hoàn thành rồi mới cáo biệt rời đi.

Nguyệt Hạ Độc Ẩm là một con người công tu rạch ròi, làm việc rõ ràng. Hạ Mạt rời đi không lâu thì anh cũng rời phó bản, lúc trở về trấn việc đầu tiên anh làm là đi đến sảnh lính đánh thuê để trả nhiệm vụ. Và cứ như vậy nhiệm vụ đầu tiên trong bảng nhiệm vụ lính đánh thuê của Hạ Mạt đã được hoàn thành một cách viên mãn rồi. Nếu nói về Nguyệt Hạ Độc Ẩm là một người làm việc rạch ròi, tư lợi phân minh thì Ngũ Ảnh Quỷ lại là một nhóm người mưu mô giảo hoạt rồi.

Nhưng lúc mà Nguyệt Hạ Độc Ẩm trả xong nhiệm vụ, Hạ Mạt còn đang ngâm cứu xem bảng nhiệm vụ hoàn thành của mình thì bảng yêu cầu nhận nhiệm vụ thứ hai đã bật lên trước mặt cô, cô mở nhiệm vụ ra, đúng là ủy thác của Lăng Vân Thiên Hạ. Mục tiêu là đánh hạ phó bản 30 người, phó bản tinh anh Hiệu Úy Mộ Địa. Hạ Mạt khẽ nhướn mày, người của Lăng Vân Thiên Hạ đang ở trong sảnh lính đánh thuê sao? Động tác ra ủy thác cũng nhanh quá rồi đi.

Nhưng kinh ngạc thì cũng chỉ thế thôi, Hạ Mạt trực tiếp nhận nhiệm vụ, cô xem thời gian đánh phó bản là 15 ngày sau, xem ra Lăng Vân Thiên hạ đối với dự dính tiến độ của cả công hội kỳ thực vẫn còn có chút bảo thủ, nhưng nói cũng phải, Top 5 phó bản thường họ còn chưa lấy được mà đã trực tiếp đánh đến phó bản tinh anh rồi thì đương nhiên cẩn thận và tỉ mỉ là chuyện bắt buộc phải chú trọng.

Sau khi Hạ Mạt nhận nhiệm vụ ủy thác chưa lâu thì đã có tin nhắn mật từ người lạ nhắn đến nơi, mặc dù bình thường cô nàng cũng chả mấy chú ý đến tin nhắn từ người lạ này nhưng nếu đã là lính đánh thuê thì không thể giữ thói quen như cũ được, nếu không thì làm sao mà biết được người lạ kia liệu có phải là cái bao tiền mang tới cho mình xài hay không?

Quả như Hạ Mạt đoán, người liên lạc với cô là người của Lăng Vân Thiên Hạ gọi là Quân Nhu Quan Thanh Hoan Thụ. Hắn nói rõ với cô về thời gian và bàn giao cho cô một ít đan dược và thực phẩm hồi sức sẽ cần dùng trong lúc đánh phó bản, Hạ Mạt có vẻ rất hài lòng đối với lần chuẩn bị lần này của Lăng Vân Thiên Hạ. Cô gửi cho quân nhu quan của Lăng Vân Thiên Hạ vị trí của cô bây giờ, chả qua mấy phút có một thiếu nữ đi lại gần phía cô, nàng ấy mặc một bộ y phục bằng vải mịn bên hông găm theo một thanh đoản kiếm, mái tóc không ngắn cũng không dài được cô nàng chải lên gọn gàng cột thành một cái đuôi ngựa ở sau ót, cô nàng lướt nhẹ một cái đã gần đến chỗ Hạ Mạt. Hạ Mạt thấy cô nàng ngây người ra một lúc rồi sau đó không khỏi cảm thán, mặc dù Trần Ai có rất nhiều người chơi nhưng thế giới trong đây quả thật là quá nhỏ.

Thiếu nữ vừa đi vừa hát, dường như chả chú ý gì đến Hạ Mạt ở đằng xa kia, cô nàng cứ thế đi thẳng tới vị trí đã dược chỉ định rồi sau đó mới đưa mắt nhìn xung quanh, lúc đó cô bé ấy mới phát hiện ra Hạ Mạt nãy giờ vẫn đứng gần đó. Ngay lập tức cô bé ngạc nhiên miệng chữ O há to tròn rồi cứ thế phi tới cạnh Hạ Mạt rồi tròn mặt nhìn cô làm làn da trắng nõn của cô bỗng trong phút chốc chuyển sang có chút hồng hồng:

"Lưu Hỏa là chị sao?"

Hạ Mạt rướn lông mày nhìn cái khuôn mặt có biểu tình khá sinh động của thiếu nữ, trong đầu chỉ nhớ đến một thân thể nhỏ bé bị lõa lồ không mảnh vải che thân và một khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, một khuôn mặt sợ hãi rè dặt hồi ấy. Thiếu nữ này hồi ấy và bây giờ thì bây giờ có vẻ tốt hơn rất nhiều rồi, chứng tỏ thời gian vừa rồi cô ấy sống khá tốt.

"Lâu rồi không gặp, Lục Quang" - Hạ Mạt trả lời kèm theo một nụ cười nhạt.

Lục Quang, chính là Lục Quang là cô gái mà hồi ấy Hạ Mạt đã cứu giúp khi ở rừng gần tân thủ thôn, là cô gái bị làm nhục hồi ấy, đến cách bảo vệ bản thân cũng không có.

Thấy Hạ Mạt gọi đúng tên của mình là không hề nhầm lẫn hay quên đi tên của mình làm cô gái càng kích động hơn, đôi mắt to tròn của cô ấy bỗng dưng ướt nhòe nước mắt, cô gái đưa tay ra bắt lấy hai cánh tay của Hạ Mạt, một cảm giác như chim non quyền luyên chim mẹ không muốn rời

"Chị Lưu Hỏa, chị vẫn còn nhớ em, vẫn nhớ tên của em, em bao lâu nay đều rất nhớ chị"

Hạ Mạt trong lòng không khỏi thở dài, trong lòng cô gái bé nhỏ này cô lại lương thiện đến vậy, mà thực chất thì chỉ vì cô tiện tay nên mới cứu Lục Quang mà thôi, giờ nghe cô ấy nói như vậy trong lòng không tránh khỏi có chút ngại ngùng, vì thế Hạ Mạt lập tức chuyển chủ đề.

"Lục Quang, dạo này em sống thế nào? có tốt không?"

"Tốt, rất tốt"

Ánh mắt của Lục Quang như sáng lên

"Em vẫn luôn nhớ chị đã từng nói, đến bản thân mình còn không thể dựa vào bản thân mình mà sinh tồn thì đừng nghĩ đến việc có thể dựa vào người khác, vì thế em vẫn luôn cố gắng"

Cô, Cô có nói những lời ấm áp như vầy à? Nhưng tình cảnh bây giờ, cô cũng không nỡ hắt gáo nước lạnh vào Lục Quang nên chỉ đành bè theo:

"Em là người của công hội Lăng Vân Thiên Hạ??"

"A! Sao chị biết"

Lục Quang chớp chớp mắt kinh ngạc, rồi sau đó liền nhớ ra gì đó:

"A! Chị là người là Thụ đại nhân phân phó em qua đón, là lính đánh thuê đó sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK