Kẻ cơ bắp lấy tay ôm lấy hai gò má tổn thương. Anh trầm trầm hừ lạnh một tiếng rồi đau đớn hít thở. Chỉ nhìn cũng có thể biết được là cực kì đau đớn. Lần va chạm này khiến anh nổi đom đóm mắt. Thậm chí tầm nhìn phía trước cũng dần mơ hồ. Nhưng anh tuyệt nhiên không nằm xuống. Tuy rằng thân thể đã mụ đi, nhưng ý thức biết rõ. Giờ phút này đâu đâu cũng nguy hiểm. Nếu anh gục ngã, chỉ sợ là thật sự mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy được nữa.
Kẻ cơ bắp này bên ngoài to lớn, thế nhưng đầu óc cũng không tỉ lệ nghịch cho lắm. Anh một tay ôm mặt, một tay khác cầm tấm gỗ. Sau đó dùng sức chống trên đất, để cho mình có một điểm tựa. Không đến nổi vì lần va chạm này mà bước đi lảo đảo. Anh lắc đầu, nhìn thấy nằm cách đó không xa là người thiếu niên đang cố gắng đẩy nửa người lên. Kinh hoảng nhìn mình. Anh nảy sinh độc ác, nghiến răng. Giơ cao tấm gỗ rồi hướng về người thiếu niên bước nhanh đến. Anh hận không thể một giây tiếp theo giết chết người này!
Ngay thời điểm kẻ cơ bắp đến gần người thiếu niên kia, bỗng nhiên có một lực rất lớn đang hướng về phía anh đập mạnh. Kẻ cơ bắp vì lực này mà lảo đảo, đứng không vững suýt chút thì té ngã. May mắn trong tay anh còn có một tấm gỗ, lần nữa lại làm trụ cho anh. Trợ giúp anh đứng lại vững vàng. Nhưng chính lúc này, anh mới phát hiện. Trên lưng của anh có một người khác!
Thiếu niên trợn mắt chứng kiến tất cả những phát sinh bất ngờ này. Anh chỉ nhìn thấy kẻ cơ bắp kia hướng về phía mình bước đến. Anh đang có cảm giác hoảng loạn tột độ thì nhận ra cô gái trẻ vừa mới biến mất lại xuất hiện. Hơn nữa, cô hướng về kẻ cơ bắp kia chạy đến với tốc độ ánh sáng. Trong nháy mắt đã nhảy vọt lên trên lưng của kẻ cơ bắp, hai chân gầy gò đang dùng sức kẹp lấy hông của anh!
Hạ Mạt gắt gao dùng chân siết lấy eo của kẻ cơ bắp. Thân thể đối phương cứng đờ. Ngay lập tức phát hiện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh bắt đầu vung vẩy thân thể liên hồi, muốn Hạ Mạt rớt xuống đất. Cô nghiến chặt răng, dùng cánh tay bóp thật chặt cổ anh. Chết vì ngạt thở trong Bụi Trần là một cách tử vong rất dễ dàng, chỉ cần lực mạnh. Dùng chiêu này chí tử đối phương tuyệt đối có khả năng.
Bỗng nhiên, sau lưng cô đau đớn truyền đến. Hạ Mạt nhìn lại, phát hiện rằng kẻ cơ bắp kia hướng tấm gỗ sau lưng nỗ lực gõ. Bởi vì chính cô đang ở trên lưng anh nên tấm gỗ kia không chút khách khí đập vào chính mình.. Sức mạnh của anh rất lớn, nhưng vì thể lực tiêu hao nên đã vơi đi không ít. Nhưng một đòn cũng khiến cho Hạ Mạt cảm giác như da thịt muốn nứt ra rồi. Cô cắn chặt răng hơn nữa. Nhìn thấy tấm gỗ lần thứ hai hướng lưng mình nện xuống.
Tiếp tục như thế tuyệt đối không được!
Tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ bị người đàn ông này giết chết!
Cho dù kẻ cơ bắp này không có đủ sức để lấy mạng mình. Nhưng nếu bị đánh như vậy thêm mấy lần, cô không trầy da tróc vảy thì cũng sẽ bị đánh đến gãy xương. Cô lại không có vũ khí, cành cây duy nhất bị đánh gãy khiến cô hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Cô định là liều một phen giết chết người này, nhưng chỉ sợ nếu tiếp tục như thế. Chính cô mới là người bị giết chết.
Từ bỏ?
Hạ Mạt nhớ đến thứ gì đó. Cô đưa tay vào trong túi, lấy ra mấy cây Bối Thứ của con nhím. Nhanh chóng dùng hai tay nắm chặt. Trong lúc tấm gỗ đánh xuống, cô giơ cao Bối Thứ cứng như đá, không chút do dự đâm vào vị trí động mạch cổ trên người kẻ cơ bắp.
Anh dường như là cực kì thống khổ. Đau đớn như thế, lực đạo nảy sinh tàn bạo thêm mấy phần. Hạ Mạt chỉ thấy phần lưng đã bị đánh đau như sắp gãy. Cảm giác đau đớn bỏng rát khiến cô nhịn không được hét lớn. Cô rút Bối Thứ ra, khoảng khắc đó máu theo Bối Thứ phun ra ngoài. Hạ Mạt không né kịp, bị máu phun lên đầy mặt.
Tay của cô không hề dừng lại. Tiếp tục nắm chặt Bối Thứ, liên tiếp ở cổ người kia đâm đến.
Gáy vốn là chỗ yếu ớt trên cơ thể con người. Cho dù là một người cường tráng bị đánh tàn nhẫn như vậy lên gáy thì cũng khó mà chống đỡ nỗi. Thân thể anh từ từ khom xuống. Cho dù như vậy, tấm gỗ trong tay anh vẫn không ngừng đánh mạnh vào lưng Hạ Mạt. Cô chỉ thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều muốn nổ tung rồi. Cô ngày càng tăng lực đạo, dùng Bối Thứ đâm liên tiếp vào cổ của anh.
Cuối cùng, tấm gỗ rơi trên nền đất. Phảng phất như một quả núi lớn ầm ầm đổ nát. Kẻ cơ bắp ngã ra đất, trên lưng anh- Hạ Mạt cũng bị anh đè. Sau lưng tổn thương hơn nên khi chạm phải đất, cô liền hét to đau đớn.
“Chúc mừng bạn đã giết chết thành công địch thủ”
“Đây là lần đầu tiên bạn giết chết địch thủ trong Bụi Trần, bạn sẽ thu được một nửa điểm thuộc tính của đối phương. Sinh mệnh: +4, Nội lực: +3 Sức Mạnh: +6 Nhanh nhẹn: +0, Trí lực: +0”
Trong lúc cô đang gào thét thì nghe được tiếng hệ thống nhắc nhở. Tuy máu của cô gần hết nhưng vì sinh mệnh tăng 4 điểm nên thanh HP cô lập tức cộng thêm một điểm. Sinh mệnh tạm thời không lo, nhưng thể lực của cô hầu như không có. Thể lực chỉ có thể nghỉ ngơi mà khôi phục, không thể vì điểm thuộc tính tăng cường mà khôi phục. Vì lẽ đó, Hạ Mạt chỉ có thể mặc kệ bị đè, cả buổi đều không đẩy ra.
Người này thuộc tính quả nhiên rất cao. Tuy rằng nhanh nhẹn cùng trí thấp, thế nhưng HP, thể lực đều rất cao. Đặc biệt sức mạnh lại đến 6 điểm! Khó mà tưởng tượng được mới vào sức mạnh của người này đã được phân là 12 điểm! Nếu như không phải anh đã hao tổn sức chiến đấu bớt, sợ rằng cô không thể nào thắng nổi mất.
Cô thở dốc. Trong kí ức của cô, cô đã rất lâu không mệt như vậy. Hơn nữa một người đàn ông rất nặng đè lên người mình, cô ngay cả hít thở cũng có vấn đề. Hai tay cô bủn rủn duỗi trên đất. Không thể giơ lên được. Cô mở to mắt, nhìn bầu trời. Rừng cây rậm rạp như vậy che khuất mất ánh mặt trời. Đây cho dù chỉ là biên giới của rừng rậm, nhưng… có cảm giác mặt trời thật xa vời.
Hiện tại chỉ có thể như vậy sao? Chẳng mấy chốc sẽ có những người chơi khác đi đến đây. Cô hiện tại mất sức chiến đấu rồi, chẳng lẽ phải ở đây chờ chết sao?
Lẽ nào trọng sinh lần nữa lại để chết ở đây ư?
“Chị… Chị còn sống không?” Ngay khi tâm trí của Hạ Mạt trở nên mông lung, thì âm thanh non nớt khàn khàn hoà cùng tiếng thở dốc bên cạnh cô vang lên.