• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng ra mà nói thì việc va mặt nhau như này là chuyện hết sức bình thường, cơ mà dưới cái nhìn tròng trọc của người đó làm cho Hạ Mạt có chút không thể nào mà thoải mái nổi. Nhưng Hạ Mạt lại không hề có ý muốn trốn tránh cái nhìn đó mà trực tiếp nghênh đón luôn rồi đáp trả lại cái nhìn đó bằng cái nhìn cũng không kém phần trực tiếp của mình.

Hạ Mạt cứ vậy mà duy trì cái nhìn kiên cường trực tiếp đáp trả lại ánh nhìn của ông chú làm ông có chút lưỡng lự, rồi đột nhiên một nụ cười mang ý "khá thú vị" hiện lên trên khóe môi cong cong của ông chú. Cuối cùng ông chú cũng chịu thu lại ánh mắt của mình và đi lại cạnh Vô Ảnh Quỷ để tiếp tục trò chuyện hàn huyên. Hạ Mạt có chút hụt hẫng, cô cô gắng kiềm chế cảm xúc không mấy dễ chịu của bản thân rồi cũng dời ánh mắt đi.

Hạ Mạt bỗng nhiên cảm thấy hôm nay đúng là một ngày chả mấy tốt đẹp, sao tự dưng lại gặp phải ông chú đó cơ chứ.

Người đàn ông trung niên đó tên là Đàn Ngấn cũng là một lính đánh thuê, Hạ Mạt đang nhớ kỹ lại ở bảng xếp hạng lính đánh thuê cái tên Đàn Ngấn này hình như đứng trước tên của cô 3 bậc. Bảng xếp hạng này không chỉ dựa vào tổng thực lực của trang bị trên người mà quan trọng hơn chính là độ hoàn thành các nhiệm vụ với độ khó của nó kèm theo là tỷ lệ thành công của từng nhiệm vụ. Từ lúc công hội lính đánh thuê được thành lập đến nay cũng chỉ có mấy ngày nhưng Đàn Ngấn lại thành công trong 5 nhiệm vụ có độ khó tương đối cao, đưa thành tích của mình lên top một, dẫn đầu trong bảng xếp hạng lính đánh thuê. Thành tích này làm cho cả một dàn lính đánh thuê ai cũng mong ước, Hạ Mạt cũng không ngoại lệ mà sinh ra một thứ cảm giác bái phục với người lính đánh thuê này.

Hạ Mạt đã rất nhiều lần tưởng tượng về dáng vẻ của Đàn Ngấn nhưng không thể nào ngờ tới Đàn Ngấn mà bản thân mình ngưỡng mộ lại chính là ông chú từng cùng mình trải qua một số trải nghiệm mà cô chỉ muốn một phát cắn chết ông chú ý mà thôi.

Quan hệ giữa Đàn Ngấn và Vô Ảnh Qủy vô cùng tốt, nhìn hai người họ chào đón nhau một cách nhiệt tình như kia làm cho người ta liên tưởng đến hai chữ - huynh đệ. Đúng, chính là cái kiểu vô cùng thân thiết và tình nghĩa như huynh đệ.

Vô Ảnh Quỷ làm viêc gì cũng nhanh còn Đàn Ngấn thì động tác vô cùng gọn gàng và sạch sẽ, đến đâu xong đến đó. Một người thì tay cầm đơn kiếm, một người thì hai tay cầm song trọng kiếm, vừ nói chuyển vừa đi về phía trước đội ngũ của mình. Mặc dù số lượng tiểu quái và sức mạnh của chúng tăng hơn rất nhiều lần so với phó bản mười người nhưng bị ba mươi người vây lại công kích thì chả có tý gì được gọi là chiếm thế thượng phong ở đây cả.

Khắp nơi đều xuất hiện tiểu quái nhưng chưa đầy mười mấy giây tất cả đều ngã hết. Quái khỏe hơn có xuất hiện thì cũng chả tồn tại quá 3 phút.

Nhưng người có trọng trách dẫn đoàn thì vẫn phải có trách nhiệm nhắc nhở mọi người phải tuân theo thông báo của người dò đường. Điểm này thì khác hẳn với Phong Vũ Cư và Đơn Điệu đó là thực lực và sự thống nhất của họ vô cùng cường mạnh, hơn nữa là sự kết hợp vô cùng hoàn hảo không có điểm chê. Về trí thức cũng không tồi, họ biết bổ trợ cho nhau về thực lực, và hoàn đổi vị trí một cách tinh tế. Vì vậy mà từ lúc và phó bản đến giờ đã trôi qua 20 phút, trên đường trải đầy thi thể của tiểu quái nhưng chưa có người nào xuất hiện 1 lỗi sai kể cả là vô cùng nhỏ. Nếu cứ tiếp tục giữ phong thái như này thì thực lực của họ sẽ khiến người khác phải bái phục.

Hạ Mạt có chút không hiểu, nếu một công hội mạnh như thế này theo thông thường thì sẽ vô cùng nổi nhưng sao cô lại không nghe thấy gì về tiếng tăm của họ chứ? Theo sau họ cô vừa thư thái, vừa chả cần phải để ý đến những thông báo công hội, thậm chí có những lúc còn chả chú ý đến xung quanh nữa.

Vào phó bản 30 phút lúc này nhận được chỉ thị nghỉ ngơi, Hạ Mạt nhìn giá trị thể lực của mình một chút, cũng đã tiêu hao đến hai phần ba rồi. Thể lực của Hạ Mạt nhiều hơn những người chơi bình thường khác nhưng những thành viên trong Lăng Vân Thiên Hạ cũng chả có ai bày ra cái dạng vẻ mệt đến muốn đứt hơi cả. Từ đây có thể đoan ra thực lực của bọn họ đều vô cùng cao.

Thực lực hùng hậu, phối hợp hoàn mỹ. Thực lực cường hãn, năng lực ứng biến vô cùng tốt, đây là kết quả đánh giá của Hạ Mạt về công hội này sau khi vào phó bản 30 pút. Nhưng cô vẫn khó hiểu, tại sao với một team như này mà Lăng Vân Thiên Hạ lại không đánh qua được phó bản tinh anh này chứ.

Từ lúc và phó bản Hạ Mạt cũng không tiếp xúc nhiều với Đàn Ngấn nữa, điều này cũng làm Hạ Mạt xém chút nữa quên mất sự có mặt của con người này mà yên tâm thoải mái nghe theo sự chỉ đạo của trưởng nhóm một mạch đánh tới chỗ tiểu đội trưởng khô lâu.

Tiểu đội trưởng khô lâu của phó bản tinh anh không những máu nhiều, kỹ năng cũng tăng thêm mà nó còn có thể triệu hồi quái nhỏ. Hơn nữa mỗi lần nó triệu hồi cũng phải gần hai chục bộ khô lâu từ đâu nhảy ra. Những bộ xương khô này có một đặc điểm là chỉ cần bị công kích một lần là cả đám sẽ ghi thù rồi lao vào xâu xé cái người công kích ngay. Mặc dù những con tiểu quái triệu hồi này thực lực yếu hơn nhiều nhưng với số lượng nhiều như này thì thực lực có kém cũng vẫn dìm chết đc một người có thực lực cao hơn gấp mấy lần, đây chính là điểm khó đầu tiên của phó bản này cũng là giai đoạn khó qua nhất, chỉ cần qua được ải này thì hai con boss sau cũng chả là gì cả. Bởi vì dù sao nó cũng k thể triệu hồi tiểu quái được nên lốc ao 1 mình boss thì đâu có gì gọi là khó khăn.

Vô Ảnh Quỷ đang cùng Lãng Nhân Kiếm Khách bàn bạc về chiến thuật, còn những thành viên khác người thì ngồi dưới đất, người thì đứng thì thầm to nhỏ với nhau về chuyện gì đó. Hạ Mạt thì lại chui vào một góc âm thầm lau đôi song kiếm trong tay mình. Cửu Tang ngồi ngay cạnh cô cười híp mắt

"Này, rút cục tổng thực lực của cô là bao điểm thế, từ đầu đến cuối tôi chưa thấy cô tỏ ra gắng gượng tý nào mà lực sát thương của cô vẫn chiếm vị trí đầu bảng"

Hạ Mạt ngước lên nhìn Cửu Tang nhưng lại chả nói gì mà tiếp tục lau song kiếm của mình. Nói đúng ra thì cô chả mấy chú ý tới bảng xếp hạng sát thương mà cô chỉ nghe theo sự chỉ đạo của trưởng nhóm mà thôi. Nhưng có vẻ Cửu Tang không nghĩ như vậy, cư nhiên lại túm nhẹ cánh tay áo cô làm nũng như một đứa trẻ

"Thôi mà Lưu Hỏa, nói cho tôi biết đi, cô nỡ lòng nào nhìn thành tích hoàn thành nhiệm vụ của tôi liên tục kém như vậy chứ, cô nhẫn tâm để tôi ở ranh giới nghèo khó túng quẫn thế này ư?"

Nghe thấy mấy lời làm nũng nổi cả da gà này, Hạ Mạt liền cầm lấy chuôi kiếm, gân xanh trên tay cũng nổi hết lên, mặt cô tối sầm vào trừng mắt nhìn Cửu Tang

"Anh không nói được tiếng người à?"

"Cô chia sẻ một chút đi mà"

Lại vẫn trưng ra cái bộ mặt không biết liêm sỉ ấy làm cho Hạ Mạt tởn đến xòe cả bộ móng vuốt ra, khuôn mặt thì lạnh ngắt nói

"Anh có thời gian để ý đến cái bảng xếp hạng ấy không bằng chuyên tâm vào đánh quái đi"

Cô lật bảng xếp hạng lực sát thương, phát hiện tổng sát thương của Cửu Tang cũng không ít. Hắn phụ trách nhiệm vụ dò đường, như thế cũng giảm bớt bao lực sát thương gây ra cho quái rồi, vậy mà tổng lực sát thương của hắn vẫn xếp thứ 5 toàn đội thì có thể nhìn thấy thực lực của hắn đáng gờm đấy chứ.

Cửu Tang còn định nói gì nữa nhưng lúc này lại có một người chơi gọi Hạ Mạt, cô ngẩng đầu lên nhìn người chơi nữ vừa gọi cô, thấy cô ta hoa chân múa tay gì đó, Hạ Mạt liền nhìn theo hướng mà cô ta chỉ thì chỉ nhìn thấy Lãng Nhân Kiếm Khách, Vô Ảnh Quỷ và Đàn Ngấn đang nhìn chằm chằm quan sát mình. Hạ Mạt không khỏi có chút khó hiểu thì lại nghe thấy người chơi nữ nói

"Hội trưởng mời cô qua bên đó một chút"

Hạ Mạt mặc dù có chút khó hiểu nhưng cũng không từ chối, đã cầm tiền của người thì phải giúp người làm việc, đó là luân lý tự nhiên rồi, nếu đối phương có yêu cầu thì cô tận lực đáp ứng là xong. Vậy là cô đứng dậy phủi phủi những hạt bụi bám trên y phục, quay qua gật đầu với Cửu Tang tỏ ý xin cáo từ rồi đi về phía ba người kia. Đến trước mặt ba người cô còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng của Đàn Ngấn:

"Lưu Hỏa, tý cô phụ trách dắt dụ 20 tiểu quái.

"Cái gì?"

Người thốt ra câu giật hết mình đấy không phải là Hạ Mạt mà lại là Lãng Nhân Kiếm Khách đứng bên cạnh. Lực sát thương của Hạ Mạt cao, anh luôn luôn chú ý trên bảng xếp hạng, không thể không nói rằng tốc độ đánh lui tiểu quái trong phó bản không thể không có sự công kích nhanh và mạnh từ Hạ Mạt. Lúc tấn công tiểu đội trưởng khô lâu anh còn có ý định để Hạ Mạt làm chủ công chính nữa. Bây giờ Đàn Ngấn nói để cô ta đi dẫn dụ tiểu quái thì có khác nào làm loạn hết kế hoạch của anh đâu.

Vô Ảnh Quỷ đứng cạnh đó cũng ngây cả người ra, mặc dù anh cũng hốt cả hền với cái quyết định này nhưng cũng không có biểu cảm hẳn ra mặt giống Lãng Nhân Kiếm Khách, nghi ngờ cái quyết định này. Nhưng trong ánh mắt của anh ta vẫn có thể nhìn ra sự lưỡng lự.

"Công kích của Lưu Hỏa rất cao, tôi nhìn tính sát thương cô ấy gây ra trong một giây dường như cao hơn gấp một phần tư so vói dát thương công kích của Thanh Dạ . Để cô ấy đi dẫn dụ tiểu quái thì đội chúng ta công kích gây ra sát thương sẽ rất thấp hơn nữa thời gian đánh phó bản sẽ kéo dài như thế nguy hiểm cho đội của chúng ta sẽ càng cao"

Thanh Dạ là một tinh anh cũng tham gia trong lần phó bản này, sát thương công kích của Thanh Dạ cũng coi như là cao nhất trong đám người Lăng Vân Thiên Hạ và cũng là một trong những người công kích chủ lực của toàn đội. Là người dẫn dắt toàn đội, Lãng Nhân Kiếm Khách luôn để ý đến bảng xếp hạng tính sát thương gây ra của cả đội rồi quan sát tính sát thương gây ra trong mỗi một đòn công kích. Anh không phải là người chỉ nhìn tính sát thương tích lũy để đánh giá vấn đề, vì như vậy sẽ làm cho phán đoán có phần sai lệch.

Nghe đến đây Đàn Ngấn cũng nhìn Hạ Mạt với một con mắt kinh ngạc. Anh ta không phải là người dắt đội nên không có thói quen để ý đến lực sát thương xếp hạng hay là lực sát thương một lần của ai đó. Sát thương của Hạ Mạt gây ra không thô quá, anh ta cũng đã lĩnh giáo qua lần chạm trán trước nhưng không nghĩ rằng Dạ Thanh công kích đã khá cao rồi mà cô gái này lại có sức công kích còn mạnh hơn cả Dạ Thanh, đúng là điều này anh vẫn chưa nghĩ tới.

" Đàn ca, tôi nghĩ để mất đi sự công kích của cô ấy thật sự là một quyết định không sáng suốt tẹo nào"

Đây là kết luận cuối cùng của Lãng Nhân Kiếm Khách

Hạ Mạt nhìn ba con người đằng trước có chút hưng phấn. Tuy rằng Lãng Nhân Kiếm Khách ngoài mặt là chỉ huy nhưng quyền chỉ huy lại hoàn toàn không năm trong tay anh, thậm chí anh còn phải nghe sự góp ý từ Vô Ảnh Quỷ và Đàn Ngấn. Mà Đàn Ngấn lại chỉ là một lính đánh thuê cư nhiên có quyền tham dự vào quyền chỉ huy của cả một công hội lớn. Thậm chí ngay cả khi trong một tình huống như này cũng vẫn có quyền chỉ huy người này người nọ trong nhóm. Xem ra quan hệ giữa Đàn Ngấn và Lăng Vân Thiên Hạ không chỉ đơn giản như cô đang thấy.

"Cậu định phái ai dụ quái?"

Đàn Ngấn không trực tiếp từ chối cách nói của Lãng Nhân Kiếm Khách mà chỉ hỏi ngược lại.

Lãng Nhân Kiếm Khách chỉ nói có 2 cái tên, một là người của công hội họ, hai là Cửu Tang. Đàn Ngấn chỉ cười khẩy

" Lãng Nhân, cậu nghĩ sao về tốc độ của họ với tốc độ của riêng tôi?"

" Kém hơn tốc độ của anh nhưng cũng không kém nhiều lắm"

Lãng Nhân đánh giá một cách khách quan rồi sau đó trả lời một cách nghiêm túc

Đàn Ngấn gật đầu rồi nhìn về phía Hạ Mạt cười

"Nhưng tốc độ của tôi so với Lưu Hỏa thì sự khác biệt không còn nằm ở chữ một chút nữa. Nói như vậy nêu như tốc độ của tôi đang ở cấp 1 thì Lưu Hỏa đang ở cấp hai thậm chí là cấp 3"

Câu nói này của Đàn Ngấn làm Lãng Nhân ngẩn ra một luc không nói được gì, mãi sau mới quay sang hỏi Hạ Mạt

"Nhanh nhẹn của cô là nhiêu?"

Hạ Mạt rướn rướn lông mày không trực tiếp trả lời Lãng Nhân

"Đàn Ngấn đoán khoảng nhiêu?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK