Không phải lúc nào gặp người quen cũ cũng dễ chịu. Xét cho cùng, nhóm người quen là một phạm trù bao quát tương đối rộng, ngoài những người có thiện cảm ra thì tất cả những người không có thiện cảm, thậm chí cả những người có thù cũng có thể được đưa vào phạm vi này.
Và thật không may là người quen cũ mà Hạ Mạt gặp phải lần này lại nằm trong phạm vi những người không có thiện cảm. Cô ở trong Bụi Trần không có nhiều người quen, vì trước giờ cô vẫn quen hoạt động một mình, âm thầm và lặng lẽ, thật ra cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp "người quen" sớm như vậy. .
Tuy rằng "người quen" này năm trong cái danh sách mà chả ai muốn gặp lại, nhưng so với những người xa lạ khác, quả thực có thể coi là "người quen".
Đối mặt với vẻ mặt bình tĩnh nhưng chả khác gì cá ươn của Hạ Mạt, đối phương lại trông rất ấm áp, anh ta chống tay lên eo, nhướng mày nhìn Hạ Mạt, tâm trạng dường như rất tốt.
"Ôi chao, nhìn xem số phận của chúng ta như thế nàotrong bụi trần này có bao nhiêu người ấy vậy mà chúng ta thực sự đã gặp lại nhau? Hahahaha..."
Hạ Mạt nhìn gã kiêu ngạo Cửu Tang, chỉ cảm thấy trên đầu hiện lên ba vạch đen. Cô nghĩ, Cửu Tang hẳn là vẫn không biết tên của mình, cô hơi nhếch khóe miệng, vậy có thể coi như bản thân cô không biết người này là ai cũng vẫn vô cùng hợp lý. Lúc này, Nguyệt Hạ Độc Ẩm đã đi đến chỗ cô, anh nhìn khuôn mặt của Hạ Mạt rồi nhìn Cửu Tang rồi ánh mắt anh dần dần quét về phía một nhóm người không xa phía sau Cửu Tang.
Đó là người của hiệp hội Lăng Vân Thiên Hạ.
Khóe mày của Nguyệt Hạ Độc Ẩm không khỏi cong lên. Ở Bạch Nghiễn Châu này, nếu Lăng Vân Thiên Hạ tự nhận là công hội hạng hai, thì không công hội nào có thể xếp hạng nhất. Người ta nói rằng người dẫn đầu của công hội của họ - Vô Ảnh Quỷ, là một người rất có uy tín, mặc dù Nguyệt Hạ Độc Ẩm chưa bao giờ đối phó với Vô Ảnh Quỷ, nhưng anh ấy cũng đã nghe nói về nhân vật mạnh mẽ và thẳng thắn của hiệp hội Lăng Vân Thiên Hạ - Vô Ảnh Quỷ . Đối với phó bản Nghĩa trang Tiêu Vân này, ít nhất có hàng chục công hội ở Bạch Nghiễn Châu đang khai khẩn đất hoang, nhưng cũng chưa có ai qua ải được. Trên thực tế, trong lòng mọi người đều chờ đợi hiệp hội Lăng Vân Thiên Hạ đến chinh phục cửa ải này trước . Rồi sau đó thông qua nhiều phương pháp khác nhau mà lấy được chiến lược đánh qua ải.
Nhưng. Không phải ai cũng không hiểu rằng thế giới đang thay đổi nhanh chóng.
Không ai có thể ngờ người thông qua ải phó bản này đầu tiên lại không phải là công hội Lăng Vân Thiên Hạ , mà lại là một người vô danh tiểu tốt ở Bạch Nghiễn Châu. Tin tức này thực sự gây sốc, mặc dù bản thân Vô Ảnh Quỷ không thể hiện bất kỳ cảm xúc bất thường nào về nó, thậm chí không có một chút khó chịu nào, nhưng những người chơi của Lăng Vân Thiên Hạ đều bị kích thích. Ai nầy đều rất tích cực, lên kế hoạch cho trận đánh phó bản ngày hôm nay.
Đây vốn là một điều cực kỳ bình thường, nhưng bây giờ Nguyệt Hạ Độc Ẩm đang có chút trống rỗng trong lòng.
Người chào hỏi Lưu Hỏa là người quen của cô ấy sao? Nếu là như vậy thì chiến lược công phá ải này chả phải đều bị tiết lộ rồi?
Chính vì nghi ngờ trong lòng nên Nguyệt Hạ Độc Ẩm đi bộ đến gần Hạ Mạt và mỉm cười hỏi
"Người quen?"
“Một phần của duyên số.”
Hạ Mạt lúc đầu không muốn trả lời, nhưng khi nhìn thấy nụ cười có vẻ không tự nhiên lắm của Nguyệt Hạ Độc Ẩm thì cô liền suy nghĩ một chút và dường như đã cơ hồ đoán ra được điều gì đó. Nếu bây giờ không nói rõ ràng, chút nữa vào phó bản không thể tránh khỏi sự hiểu lầm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác, lần thông quan này sợ là sẽ không trót lọt. Hạ Mạt vẫn không quên bản thân mình với tư cách là người sáng lập liên minh lính đánh thuê, mà với thân phân này thì có một số hạn chế thực sự rất đáng ghét. Một trong những hạn chế quan trọng nhất là tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ. Nếu cô ấy thất bại trong nhiệm vụ đầu tiên, nó sẽ không chỉ ảnh hưởng đến công việc làm ăn của cô mà cũng sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ thành công nhiệm vụ của cô ấy nữa. Sau khi cân nhắc những điều này, cuối cùng Hạ cũng trả lời Nguyệt Hạ Độc Ẩm.
Nguyệt Hạ Độc Ẩm thấy vẻ mặt của Hạ Mạt không có vẻ gì là che giấu, trong lòng cũng yên tâm, gật đầu với Cửu Tang, sau đó nhìn Hạ Mạt nói:
"Chúng ta đều có mặt rồi."
Hạ Mạt gật đầu, biểu thị rằng cô đã biết thông tin rồi quay người đi theo Nguyệt Hạ Độc Ẩm đi về hướng của công hội Đơn Điệu, nhưng mới bước được hai bước, cánh tay của cô đã bị Cửu Tang kéo lại. Hạ Mạt lập tức rút tay lại như phản xạ vô điều kiện rồi đột ngột lùi lại và rút song kiếm từ phía sau lưng ra tạo ra một tư thế sẵn sàng chiến đấu về phía Cửu Tang.
Cảnh tượng này quá nhanh khiến nhiều người còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên họ nhìn thấy Hạ Mạt và Cửu Tang một người thì đang đứng đó, một người trong tư thế chiến đấu, kiếm khí nống nặc.
Nhất thời người của hai bên công hội đều không ai có phản ứng gì, họ chỉ im lặng đứng nhìn giống như không có ai có ý định ra tay ngăn cản vậy, nhưng trong ánh mắt họ thì có một sự thay đổi gì đó có thể cảm nhận thấy.
Cửu Tang cũng ngẩn ra, không ngờ người con gái này lại phản ứng nhanh như vậy, hắn cũng đang không biết trong dáng điệu của mình bây giờ nó như thế nào nữa, hình như lúc nãy hắn chỉ có giữ tay cô lại thôi mà nhỉ. Đột nhiên hắn nghĩ, nếu như muốn đánh lén người con gái này, thì có vẻ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhưng ý nghĩ đó cũng nhanh chóng bị ý nghĩ khác chiếm mất chỗ, bây giờ tình hình này có vẻ không ổn cho lắm.
Hắn nhanh chóng giơ hai tay đặt ở trên ngực, lắc đầu cười:
"Đừng đừng, ta đâu có công kích cô."
Hạ Mạt cũng có chút xấu hổ, thật ra cô không định làm chuyện này, nhưng cơ thể cô đã hình thành phản xạ có điều kiện trong vô số cơn khủng hoảng, thậm chí cô còn không phân biệt được tình huống nào cần và không cần phải phòng thủ nữa... Cô cũng đứng dậy cắm đôi song kiếm vào sau lưng, xấu hổ. Hạ Mạt khóe miệng khép lại, nhưng cuối cùng không có biểu hiện gì thêm.
Cuộc khủng hoảng dường như biến mất trong giây lát, và những người trong hai công hội lại tiếp tục ra vẻ đùa cợt, như thể nó chưa từng xảy ra vào thời điểm đó. Chỉ là một vài người không khỏi nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt
Cửu Tang đi đến gần Hạ Mạt, giảm bớt ý cười trên mặt, nhỏ giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy:
"Đánh xong ải có thể gặp nhau một chút không?"
“Tại sao?”
Hạ Mạt nheo mắt, khoanh tay trước ngực đứng nhìn Cửu Tang.
Cửu Tang lần này không cười nữa, anh chỉ nhếch miệng, ánh mắt chuyển từ Hạ Mạt sang đôi song kiếm sau lưng cô, hắn chậm rãi nhẹ giọng nói:
"Ta muốn một chút về Thanh Cương Kiếm sau lưng cô."
Vừa nghe thấy câu nói đó, thái dương Hạ Mạt như có một dòng điện xẹt qua, thứ lập tức cuộn trào trong đầu cô chính là cảnh tượng cô nhìn thấy trong rừng ngày hôm đó, người đàn ông bí ẩn, cuộc gặp gỡ, vụ ám sát. . Khóe miệng cô hơi sụp xuống, suy nghĩ một hồi, cô chậm rãi nói:
"Ba giờ nữa tôi sẽ gặp anh ở nhà trọ Bình Hưng."
Cửu Tang lại cười, tuy diện mạo cũng chỉ bình thường nhưng đôi mắt thì lại vô cùng bắt mắt. Anh vươn tay vỗ vỗ vai Hạ Mạt:
"Được rồi! Vậy thì không gặp không về..."
Đuôi lông mày Hạ Mạt khẽ giật, chỉ thấy cô nhanh như cắt đưa tay mình tóm lấy bàn tay của Cửu Tang đặt ở vai mình rồi 1 cước cho hắn nằm thẳng cẳng nguyên con dưới đất. Còn Cửu Tang dường như vẫn chưa hoàn hồn, nằm trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên một hồi, rồi sau đó ngồi bật dạy như con cá dính câu, nhìn theo bóng lưng của Hạ Mạt cười hai tiếng sau đó tiện tay gửi cho cô một lời mời kết bạn. Cửu Tang dứng dạy chỉnh đốn lại trang phục của mình và đi về phía hiệp hội Lăng Vân Thiên Hạ.
Không lâu sau đó Hạ Mạt đã đồng ý lời mời kết bạn của Cửu Tang, lúc này Cửu Tang mới biết tên của người bên kia
“Hóa ra tên là Lưu Hỏa à?”
Mặc dù Lưu Hỏa chỉ là lính đánh thuê mà Lăng Vân Thiên Hạ bỏ tiền ra thuê để giúp đánh qua ải nhưng một loáng tất cả mọi người đều đã biết tính cách của cô gái này và đương nhiên cũng biết rõ tính cách phong lưu hàng ngày của Cửu Tang. Lúc Cửu Tang đi về phía Lăng Vân Thiên Hạ mọi người đều nháy mát đùa với hắn
“ Lúc nãy ngã có đau không?”
Còn Cửu Tang thì cười nửa giả nửa thật:
"Sao chứ, muốn có được loại phụ nữ này thì đương nhiên phải chịu khó một chút."
Có một tràng cười vang lên, trong tiếng cười vang lên, chỉ có một người lặng lẽ tựa vào trước bia mộ, nhìn về phía cửa của phó bản. Vừa rồi, Công hội Đơn Điệu đã tiến vào ngục tối, người nữ nhân đó ... chắc chắn không phải là người của công hội Đơn Điệu, hình như cũng chỉ là lính đánh thuê được bên ấy thuê về, nhưng ký năng của người lính đánh thuê này cũng có một kỹ năng tốt quá rồi đi. Quỷ Vô Ảnh sờ sờ cằm, liếc mắt một cái, tay chân của hội Đơn Điệu cũng nhanh quá nhỉ, Phong Vũ Cư vừa mới thông quan, bọn họ đã lập tức kiếm được người lính đánh thuê này để thuê dẫn qua ải rồi, xem ra lần này hạng hai cũng có chút khó tranh giành đây.
Sau đó, anh ấy lại cười.
Do giá trị thuê Hạ Mạt khá cao nên khi bước chân vào phó bản cô dường như thành trung tâm thu hút mọi sự chú ý. Mặc dù Nguyệt Hạ Độc Ẩm không quan tâm lắm đến số tiền đã bỏ ra, nhưng điều duy nhất anh muốn bây giờ là vị trí thứ hai chinh phục phó bản này. Tuy nhiên, đối với những người chơi khác thì lại không nghĩ vậy. Người đứng đầu hiệp hội đã phải trả một cái giá khá đắt cho người nữ nhân này. Điều đó có xứng đáng không? Cô ấy dường như không khá hơn người khác ở điểm nào ...
Trong trạng thái nửa nghi nửa ngờ, một nhóm người đã đến trước mặt tiểu đội trưởng thây ma, nhưng trước khi dụ được tiểu đội trưởng đó ra thì bốn thây ma ngẫu nhiên được làm mới bất ngờ xuất hiện ở giữa đội. Sự xuất hiện của những thây ma này quá đột ngột, và mọi đòn tấn công đều rất cao, điều này bất ngờ khiến cả đội rối tung lên.
Người chơi đứng gần nhất với thây ma vừa được ngẫu nhiên làm mới là một cô gái tên Mặc Điểm, mặc dù giá trị sức mạnh của cô ấy thực sự rất tốt, nhưng cô ấy vẫn khiếp sợ khi đột nhiên những thứ ghê tởm như này đột nhiên xuất hiện trước mặt. Cô nàng vô thức mà nhắm tịt cả mắt mũi kêu gào ầm ĩ. Chính âm thanh này đã thực sự thu hút những con ma nhỏ đang tuần tra xung quanh!
Trong chốc lát, đội ngũ được tổ chức ban đầu đột nhiên rối tung lên, ngay cả Nguyệt Hạ Độc Âme chỉ huy cũng không ngờ tới tình huống như vậy, sau một lúc sững sờ, anh ta hét lên:
"Đừng lộn xộn. Đừng phân tâm, bước sang một bên, mọi người phải ở bên nhau! "