Đại khái muốn thể hiện trước mặt Vương Thanh, hai thằng bạn nối khố không cố gắng chọn món đồ nào rẻ nhất đề khỏi lõm vào cái túi tiền vốn eo hẹp của bọn nó nữa, vắt óc suy nghĩ. Một lúc sau Lưu Duệ lắc đầu chịu thua: - Nơi này vị trí tốt, cửa hàng đẹp, hàng hóa phong phú, tao cũng không rõ vì sao không có khách nữa.
Tiết Dịch Dương sáng mắt lên, vỗ tay đánh đét: - Phải rồi, đang kỳ nghỉ, làm gì có học sinh mà mua. Thằng này quả nhiên cứ động tới con gái là đầu óc sáng láng hẳn ra.
Đúng thế, câu trả lời rất đơn giản, chẳng qua mọi người quan tâm sinh loạn, không nhìn ra điều hiển nhiên này.
- Chị thấy chưa, sách vở không phải là tất cả đâu. Tô Xán mỉm cười với Vương Thanh còn đang ngỡ ngàng:
- Tôi hiểu rồi, cậu chọn thời gian này mở cửa hiệu ở thời gian này để người được thuê tới quen thuộc với công việc cửa hiệu trước, đến khi trường học mở trở lại, học sinh đông không tới mức luống cuống. Vương Thanh như sống lại, là cô gái thông minh, Tô Xán nói một là cô hiểu hai rồi, chạy ra ôm lấy Tô Xán: - Tôi yên tâm rồi. Rồi buông Tô Xán ra, nhìn sang Tiết Dịch Dương: - Cám ơn cậu nữa.
Đang lúc Tiết Dịch Dương mong đợi một cái ôm của mỹ nhân thì Tô Xán độc ác kéo tay hắn đi: - Đừng vờ vịt mua hàng nữa, tiền mày chỉ đủ trả tiền máy thôi.
Làm Tiết Dịch Dương chỉ muốn vặn cổ Tô Xán ngay tức thì.
Nhất Trung khai trường vào ngày 3 tháng 1.
Tam Trung vì học trước, thời gian khai trường sớm hơn bốn ngày, vào 24 tháng hai.
Vào ngày 24 tháng 2, học sinh Tam Trung chính thức quay về trường sau kỳ nghỉ Tết, kinh ngạc phát hiện ra cửa hiệu mới tinh.
Từ sáng sớm 6 giờ cho tới 7 giờ, chỉ một tiếng ngắn ngủi, Tằng Kha đã nhận được hai cú điện thoại của Vương Thanh: - Dì Tằng, sáu trăm cuốn sách bài tập và ba trăm cuốn vở ghi hết rồi, dì mau chuyển qua cho cháu, còn cần bút nữa, cả bút chì và bút bi! Cháu không nói nữa, đông người lắm.
Tằng Kha khẩn cấp điều hàng từ cửa hàng chính sang, bị cảnh tượng trước mặt làm hoa mắt, người chưa bao giờ thấy dòng người này, không cảm thụ được vì sao ở siêu thị lớn lại xảy ra thảm kịch dẫm đạp nhau.
Hàng mang tới như muối bỏ biển, Tằng Kha phải gọi tới tổng đại lý lấy hàng.
Tới 8h40 chuông vào lớp reo vang, con phố mới dần yên tĩnh trở lại, một ít túi ny lông bay lất phất trên phố.
Còn trong cửa hiệu, cứ như vừa trải qua một vụ cướp, trên giá vốn xếp đầy bút bi, tẩy, gọt bút, trở nên thưa thớt, cứ như bị con rồng đói nuốt sạch.
Giữa tiết thứ nhất và tiết thứ hai, năm thùng hàng tiếp tế nhanh chóng lấp đầy giá hàng, nhân viên đưa hàng phải nói toàn Hạ Hải chỉ có mỗi cửa hiệu này bán hàng khủng khiếp như thế.
Hết tiết hai, đám học sinh khác hay tin lại tràn vào, bàn tán trò chuyện ríu rít.
Buổi tối phải dùng một rương sắt mang tiền về nhà, Tằng Kha tính toán doanh thu hôm đó, không ngờ doanh thu đạt tới hơn 10.000, nhìn số tiền xếp đống trên bàn, lại ngây ra nhìn về phía phòng học của Tô Xán, cảm giác như đang nằm mơ.
Một ngày kiếm 10.000 tệ, một tháng 30 ngày là cái khái niệm gì? Nói thế không trực quan lắm, tất nhiên không thể ngày nào cũng bán được chừng đó, nhưng cứ theo đó mà nghĩ xem, một năm 3.6 triệu? Đối với nhà bình thường mà nói đó là khái niệm gì?
Chính xác mà nói tổng doanh thu trong ngày hôm đó là 11353 đồng 6 hào, còn lợi nhuận chừng 3.000 đồng.
Tô Xán bị mẹ gọi ra ôm hôn một phen cũng không quá mức quên hết tất cả, cho rằng mình đào được mỏ vàng, chỉ một cửa hiệu nhỏ thôi, không thể giữ được doanh thu này, phải một siêu thị tầm trung sau này mới có doanh thu như vậy, đợi nhiệt độ giai đoạn đầu qua đi mới có cái nhìn chuẩn xác.
Ngày hôm sau mẹ con Vương Thanh qua cả một đêm hưng phấn tới không ngủ, sáng vẫn tinh thần tràn trề mở cửa hiệu thật sớm, tuy học sinh vẫn nườm nượp, có điều kém xa ngày đầu, tổng doanh thu là hơn 7.000.
Tới ngày thứ ba giảm xuống còn 5.000, vẫn tiếp tục sụt giảm.
Cuối cùng mười ngày sau ổn định lại một ngày từ 2000 - 3000.
Tới lúc này Vương Thanh thực sự từ trong giấc mơ đào được mỏ vàng hoàn toàn tỉnh lại, doanh thu một ngày 10.000 đồng không bao giờ quay lại nữa.
Có điều lượng bán lẻ của chi nhánh hơn cửa hàng chính là điều cô không bao giờ dám ngờ tới.
Trong 13 ngày này, tổng doanh thu là 80.000, cứ thế mà tính, doanh thu một tháng khả năng đạt tới 120.000, lợi nhuận khoảng hơn 30.000. Chia cho Vương Thanh gần 10.000, trừ đi tiền thuê nhân viên, điện nước, thuê phòng, lợi nhuận ròng là 20.000.
Cứ thế chỉ cần sau nửa năm nhà Tô Xán sẽ thu lại hết vốn đầu tư, nửa năm sau sẽ hoàn toàn là lợi nhuận.
Mới đầu Tằng Kha tính phải mất tới hai ba năm mới có thể thu lại được vốn, kết quả này khỏi nói càng thêm tin tưởng con trai mình.
Đối với hiện trạng này Tô Xán đã rất hài lòng rồi, ít nhất y cho rằng mình không chơi cổ phiếu, không đầu cơ, không cá độ, không mượn đại thế trong ngoài nước giàu lên trong một đêm, có thành tích này là rất đáng tự hào.
Tô Xán biết những thứ cám dỗ kể trên là thuốc phiện, những lĩnh vực mình không hiểu, những nơi cả đống kẻ mạnh, chuyện một đêm thao tác cả triệu đồng không phải thứ mà y có thể lỗ mãng tham dự.
Mặc dù hiện giờ y nhìn thế giới tương lai sáng rõ hơn, nhưng với bất kỳ lúc nào, thứ phức tạp nhất không phải là hoàn cảnh phát triển ra sao, hướng đi lịch sử thế nào, mà chính là lòng người biến ảo khó lường.
Bất kỳ một giai cấp tử sản nào ra đời cũng cần một quá trình tích lũy tư bản nguyên thủy, muốn trong thời gian ngắn có tài phú gấp trăm lần là chuyện hoang đường, ngành nghề có 500% lợi nhuận chỉ có buôn lậu thuốc phiện, không thì buôn lậu vũ khí, không có con đường thích hợp, không bỏ thời gian gây dựng thì tất cả đều là không thiết thực.
Vì thế Tô Xán luôn cảnh cáo bản thân, ưu thế trùng sinh không phải là tiên dược, ngược lại nó là thuốc phiện, không nên tùy tiện đụng vào.
Nhất Trung khai trường đúng lịch, tất cả học sinh lười biếng, uể oải từ kỷ nghỉ dài, quay lại quỹ đạo học tập.
Học kỳ mới bắt đầu, vì chi nhánh đã tiến vào quỹ tích hoạt động bình thường, cho nên Tô Xán rất phấn chấn, ngược lại Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ thì rũ ra như gà rù, hai tên này vì chưa làm xong bài tập mà lo lắng, ngày khai trường lại sẽ kiểm tra bài tập, nghe thấy Tô Xán vô lương tâm khoe đã làm xong bài từ lâu, cả hai chính thức tuyên bố cắt đứt quan hệ.
Cái xe cũ kỹ vẫn theo con đường quen thuộc chạy bon bon xuyên qua thành phố nhỏ, đi qua phố Minh Thanh chưa từng cải tạo, mang mùi vị du lịch xuyên thời gian.
Một chiếc xe hơi màu đen đi qua bên cạnh, tiếp đó Tô Xán nhìn thấy nó dừng lại ở cửa con dốc vào trường, ngồi ở ghế phụ lái đi xuống là Vương Uy Uy, mặc chiếc áo da mới toanh, kéo ba lô xuống. Ở ghế sau Lâm Trứu Vũ cũng vừa ngáp vừa bước ra, một cô gái mặc áo len trắng, quần jean, tóc nhuộm màu hung, còn uốn dợn sóng thu hút không ít ánh mắt.
Tô Xán tò mò, tên béo này lại mang theo ai đây? Chớp mắt nhìn kỹ lại, đôi mắt to ánh vẻ tinh quái kia, là Lâm Lạc Nhiên, cô nàng này về nhà một chuyến thay kiểu tóc mới, rất có phong cách các cô gái Anh, so với mái tóc đen đôi phần dịu dàng, mái tóc hung này làm Lâm Lạc Nhiên thêm cá tính mạnh mẽ, cũng cho thấy sự tự tin độc lập của cô gái này, vì khi ấy không như đời sau, ở trường không có ai nhuộm tóc cả.
Xe bus không có hưởng thụ đãi ngộ tới thẳng sườn dốc như bọn họ, xe bus của Tô Xán đi qua bọn họ, tới bến xe phía trước.