Vẫn như mọi khi đại bộ phận học sinh ba lớp tập trung quanh sân bóng rổ, còn ở cái sân bóng này người xem thưa thớt, nhưng thế là tốt hơn rồi, ít ra còn có nữ sinh đứng xem.
Có công đầu trong chuyện này là Mậu Tiểu Thì, hắn bị Trần Xung chém cả tay trái lẫn tay phải, cánh tay giờ vẫn trong kỳ hồi phục, tương lai gần cũng khó chơi bóng rổ được nữa, thế là dẫn quân quay sang bóng đá.
Đối thủ là lớp số 3, Tiêu Vân Vân cũng có mặt bên sân bóng, đương nhiên cô bị đám nữ sinh trong lớp giám thị nghiêm ngặt, căn bản không thể quay cờ cổ vũ cho Tô Xán được. Vốn lực lượng mỹ nữ lớp số ba không bằng lớp số năm, nếu hoa khôi của lớp mà đổi phe, chắc sĩ khí lớp số ba hỏng mất.
- Xông lên.
Tiết Dịch Dương làm động tác giả vượt qua một cầu thủ đối phương, nhưng vừa dắt bóng qua nửa sân thì bị vây cứng, hò hét chỉ huy đám đồng đội chậm chạp tiến lên hỗ trợ.
Kỹ thuật của Tiết Dịch Dương rất tốt, tiếp tục một mình đột phá, qua liền ba người nữa, tới khu cấm địa đối phương.
- Anh em quay về, chặn không cho hắn sút.
Đội trưởng lớp số ba phất tay, bọn họ chơi bóng có chiến thuật hơn lớp số năm nhiều.
Tiết Dịch Dương thấy không còn không gian đi bóng nữa, liếc mắt thấy bóng áo trắng của Tô Xán hướng mười giờ, chân xúc bóng mang theo cả một mảng cỏ.
Quả bóng vẽ một đường vòng cung chính xác tới chỗ Tô Xán, một cầu thủ đội ba lao tới điểm rơi rất nhanh, Tiêu Vân Vân nắm chặt hai bàn tay kích động hô:
- Sút đi Tô...
Còn chưa hô hết đã bị đám bạn đề phòng trước bịt miệng.
Nhờ được Lâm Lạc Nhiên rèn luyện khắc khổ, cảm giác thăng bằng của Tô Xán rất tốt, điều này có lợi cho bất kỳ môn thể thao nào, đá bóng không phải ngoại lệ, đặc biệt nửa thân dưới rất vững vàng. Sầu thủ đội ba thấy thấy Tô Xán cao nhưng không to, định dùng thể hình áp đảo y, không nờ hai bên va chạm vai, Tô Xán khéo léo xoay người một cái vẫn đứng vững, còn đối phương ngã ra đất.
- Sút đi! Tô Xán.
Binh đoàn mỹ nữ lớp số năm không chịu thua kém, trong đó giọng Lý Lộ Mai rõ ràng nhất.
Khoảng cách rất gần rồi, Tô Xán tung chân sút về phía cầu môn, véo, bóng bay như tên lửa, tiếp đó là tiếng thét chói tai của mấy nữ sinh lớp số ba, bóng Tô Xán bay lệch cả mét, trúng đám nữ sinh đứng cổ vũ, may mấy cô gái né được.
- Xin lỗi, xin lỗi, không cố ý.
Tô Xán vội vàng chắp tay xin lỗi, cầu thủ lớp số ba thở phào, nhìn uy lực cú đá đó, nếu mà bào khung thành thủ môn cũng né bóng.
- Mày, đi xuống làm hậu vệ cho tao, cấm qua nửa sân.
Tiết Dịch Dương đi tới vỗ vai Tô Xán, chỉ về phía sân nhà, giọng không chút tình cảm nào hết.
Tô Xán gãi đầu gãi tai, đây là pha bỏ lỡ cơ hội ngon ăn thứ ba rồi, chả hiểu sao cái rổ bé vậy mà y ném bóng vào được, trong khi gôn to tướng lại sút chệch, trước kia đâu có thế, không biết có phải do mấy động tác Lâm Lạc Nhiên dạy làm ảnh hưởng.
Trận đấu diễn ra vẫn rất sôi nổi, đám nữ sinh nhiệt tình hò reo kéo thêm được một ít người sang, nhưng tâm tư Lý Lộ Mai không còn ở sân bóng nữa, tay cầm khoai tay chiên, mừng rỡ nhìn Trần Linh San:
- Sao, bạn quyết định rồi à, liệu có nhanh quá không, trời ơi! Bạn biết chuyện này sẽ gây oanh động thế nào không hả?
Trần Linh San đưa tay lên môi xuỵt một tiếng, Lý Lộ Mai vội vàng hạ giọng xuống:
- Rồi! Rồi! Mình tuyệt đối sẽ giữ bí mật.
Kích động hỏi:
- Ngay hôm nay sao?
Trần Linh San gật đầu, từ lúc cô ra quyết định tới giờ tim vẫn đập thình thịch, để lâu sợ không chịu nổi.
- Chuyện gì thế?
Trận đấu kết thúc, Tô Xán đang lau mồ hôi thì Lý Lộ Mai tới tìm, ngạc nhiên hỏi lại:
- Linh San tìm mình? Không nói luôn được sao, thần bí thế làm gì.
- Hỏi nhiều thế làm gì?
Có phúc mà không biết, đồ đầu gỗ, Lý Lộ Mai rủa thầm trong bụng, trừng mắt lên chỉ vào vườn hoa sau rừng cây:
- Không biết tự hỏi à, mau đi, đừng để con gái phải đợi.
Nơi đó có cầu, có hồ nhỏ, có núi có cây, cảnh đẹp như họa, nhưng nổi bật nhất giữa bức tranh đó là một cô gái xinh đẹp.
Tuy bề ngoài Tô Xán tỏ ra không biết gì, nhưng cũng đoán lờ mờ được nguyên do, đoán chừng liên quan tới cha Trần Linh San, nói ra khi đó Tô Xán ngó lơ cha cô, hiện giờ thấy có hơi hối hận, trước kia mẹ y ở công ty mậu dịch bị đủ loại xem thường, cho nên với không chỉ với cha Trần Linh San gần như không hề có thiện cảm với toàn bộ người công ty đó, người khác có thể coi thường y, Tô Xán không để bụng, nhưng coi thường cha mẹ y, đó là vảy ngược của Tô Xán.
Lúc đó đột nhiên thấy cha Trần Linh San, cảm xúc dâng lên đột ngột nên phản ứng có hơi thái quá, giờ bình tâm nghĩ lại, lúc đó mình không nghĩ tới cảm thụ của Trần Linh San là sai rồi, hiện Trần Linh San tìm mình, đoán chừng là lo trong lòng mình với người nhà cô có khúc mắc, nên tới giải thích.
Còn vì sao phải thần bí như thế cũng đơn giản thôi, Trần Linh San được gọi là công chúa ở Nhất Trung, nếu hai người xuất hiện riêng với nhau, không biết hôm sau sẽ ầm ĩ thành chuyện gì, lần trước vì sự kiện "tỏ tình thất bại", Tô Xán được thấy uy lực fan hâm mộ của Trần Linh San rồi.
Đi tới vườn hoa được học sinh Nhất Trung gọi là thánh địa hẹn hò, Tô Xán ngẩn ngơ nhìn bóng hình hết sức xinh đẹp đứng trên cầu cong, cầu không lớn, không có lan can, đứng trên đó, nước hồ trong vắt soi bóng, Trần Linh San thắt hai bím tóc, vòng ra trước ngực, đôi mắt đen láy, gò má hồng hào, trong bộ váy liền thân màu xanh, Trần Linh San như một đoá hoa bách hợp thuần khiết, đẹp không tì vết.
Thường ngày gặp Trần Linh San lúc nào cũng có đám con gái ồn ào xung quanh, Tô Xán không có thời gian tĩnh lặng ngắm nhìn cô, lúc này phát hiện ra so với hơn nửa năm trước, Trần Linh San càng thêm xinh đẹp, thiếu nữ mười bảy tuổi, đẹp giống như một nụ đào chớm hé nở đẫm sương sớm, mặc dù chưa có vẻ đẹp quyến rũ khiến nam nhân nảy sinh dục vọng như phụ nữ thành thục, nhưng đó là vẻ đẹp tươi mát động lòng nhất, giống như sâu phá kén thành bướm, đây thực sự cô gái vẫn ở cạnh mình, cười đùa tự nhiên đó sao?
Tô Xán lần đầu nhận ra Trần Linh San không còn là cô công chúa nhỏ thùa ấu thơ của y nữa, đây là một Trần Linh San khác rồi, càng thêm muôn phần xinh đẹp, càng khiến trái tim y đập mạnh, hít sâu một hơi lẩm bẩm "trấn định", nhẹ giọng gọi:
- Linh San, mình tới rồi.
Trần Linh San khẽ xoay người lại, chiếc eo nhỏ nhắn như mang theo nhịp điều khẽ khàng của cành liễu phất nhẹ trong gió xuân, khiến ánh mắt Tô Xán bám theo từng chuyển động nhỏ.
Trần Linh San vừa quay lại nhìn Tô Xán, cũng cảm thấy như ngạt thở, mình bày tỏ thật sao? Cậu ấy có đón nhận không?
Bày tỏ là quyết định sau khi ngủ trưa dậy, là nhất thời kích động, lý do rất phức tạp, có chút tâm lý phản nghịch vì ở nhà bị mẹ kiểm soát, có chút chua xót khi đó cha thở dài nói một câu "già rồi" khiến cô đau lòng, có phần ganh đua với Đường Vũ khi hôm qua Đường Vũ và Tô Xán "liếc mắt đưa tình" với nhau trên lớp, càng muốn giữ Tô Xán bên cạnh, khiến cô có cảm giác vui vẻ thoải mái.
Sau cái hôm Tô Xán bày tỏ đó, tuy Nhạc Linh San từ chối, vốn tưởng rằng sự kiện đó sớm phai nhạt, không ngờ thành chuyện hết sức ồn ào, Tô Xán càng là tâm điểm mọi sự chỉ trích, Trần Linh San lo để lại ảnh hưởng tới Tô Xán, không thể không chú ý tới y.
Rồi dần dần mọi chuyện thay đổi lúc n ào không hay, quan sát Tô Xán đã thành một thói quen của Trần Linh San, đôi khi giữa hai tiết học, cô cố ý cùng Lý Lộ Mai, chỉ để thi thoảng nhìn bóng dáng Tô Xán đi trong đám đông.
Tiết thể dục nhìn mồ hôi thấm đẫm lưng áo Tô Xán, cô có chút mê ly, trái tim cũng đập nhè nhẹ.
Cứ thế ấn tượng với Tô Xán càng lúc càng sâu, chàng trai nhìn có vẻ chẳng chút cá tính, để mặc cho đám con gái xung quanh trêu ghẹo cũng chỉ cười, thực ra rất nam tính, rất dũng cảm, khi cả giáo viên cũng cứng người vì hành vi của Trần Xung, chỉ có y dám cầm ghế xông ra, cứu Mậu Tiểu Thì.
Khi Tô Xán trúng dao ngã xuống, Trần Linh San cảm thấy như chính mình bị đâm trúng vậy.
Chàng trai nhìn bề ngoài có vẻ lạnh nhạt hờ hững với tất cả đó tâm tư rất tinh tế, hôm ở KTV Định Thịnh đó, chỉ hành động nhỏ Tô Xán khi nhắc mình lấy áo che cho Vương Lộ, làm Trần Linh San nhận ra tên đầu gỗ kỳ thực rất chu đáo.
Cũng như cái lần sự kiện tỏ tình kia, người bị tổn thương nhất, bị nhiều chỉ trích nhất, lại cười an ủi mình không lo lắng.
Rất nhiều, rất nhiều chuyện nhỏ nhặt như thế khiến tình cảm Trần Linh San với Tô Xán dần chuyển biến, không phải vì Tô Xán thành tích học tập của y ngày càng tốt, không phải vì y càng trở nên bắt mắt, Trần Linh San thực sự cảm nhận được con người bên trong Tô Xán, con người mang tới cho cô cảm giác an toàn.
Chỉ là lúc này nhìn Tô Xán từng bước đi về phía mình, lòng trở nên hoảng loạn. Lòng rối như tơ vò, dù sao chỉ là thiếu nữ mười bảy mà thôi, sao có thể tránh được.
Bày tỏ sao, đó là quyết định trong lúc kích động, liệu sau này mình có hối hận vì một phúc kích động không, nhưng nếu không nói, chỉ sợ sau này càng hối hận.
Như vậy ít nhất cũng biểu lộ suy nghĩ của mình, bây giờ làm bạn bè, dù là bạn bè thân thiết hơn một chút, như thế đến một ngày hai người tới với nhau, sẽ yêu nhau, rồi gả cho cậu ấy... Ôi mình nghĩ cái gì thế này?
cảm giác được ánh mắt Tô Xán vừa như có như không lướt qua vị trí nhạy cảm trên cơ thể mình, sắc mặt Trần Linh San càng thêm đỏ bừng kiều diễm, người nóng râm ran, làm cái gì vậy chứ không biết người ta căng thẳng lắm rồi không, không phải thường ngày cậu như cái khúc gỗ sao.
Đây là lần đầu tiên Trần Linh San quyết định nói những lời bộc lộ với một người con trai, vậy mà ánh mắt của y, thật làm cô chỉ muốn đấm cho một cái.