- Tiếp theo đây là tiết mục vô cùng được mong đợi ngày hôm nay, có tên “602 thử thách vô hạn”, đằng sau tôi là bốn vị giám khảo Tô Xán, Lý Hàn, Tiêu Húc, Trương Tiểu Kiều.
Trương Á Kỳ long trọng giới thiệu, chỉ tay vào bốn người phòng 602 ngồi trên một cái bàn dài, phía dưới vỗ tay rào rào hưởng ứng, nhưng bên trai bốn tràng trai mặc tây phục chính trang với bốn phong cách khác nhau mặt lạnh như tiền, không có chút phản ứng nào.
- Vâng giống như tên tiết mục, mỗi bạn sẽ có 3 – 5 phút thể hiện khả năng của mình, không giới hạn khả năng gì, ca hát, ảo thuật, thư pháp, hội họa … chỉ cần làm 4 vị giám khảo của chúng ta hài lòng là được. Tất nhiên phần thưởng sẽ rất hấp dẫn, 5 người được đạt điểm cao nhất sẽ được những phần quà sau, 1 năm tạp chí Văn hóa thời thượng, thẻ giảm giá hiệu sách Huynh Đệ ngoài trường, 2 vé chiếu phim …
Lý Hàn gõ micro cộp cộp cắt ngang:
- Kiếm đâu ra tên nói nhiều thế?
Tô Xán lành lạnh nói:
- Chọn nhờ mặt, ai mà biết được.
- Thời gian không có nhiều đâu, đừng ba hoa nữa.
Trương Á Kỳ thao thao bất tuyệt liền hơi lúng túng, Quách Thanh Mai vội nói chữa cháy:
- Vâng, sau đây xin mời thì sinh thứ nhất.
Đầu tiên là nam sinh tên Trần Nhược Nam, người dong dỏng cao, mặt gầy, đeo kính đen, rất có chất nghệ sĩ, hồi hộp nắm chặt micro nói:
- Trước tiên, xin cám ơn thầy chủ nhiệm, lớp trưởng và các bạn cán bộ lớp đã bỏ nhiều công sức tổ chức bữa tiệc tuyệt vời này, đây là lần đầu tiên tôi biểu diễn trước đông khán giả như vậy, nếu có gì sai xót mong được các bạn thông cảm, vì buổi biểu diễn tôi suốt đêm hôm qua không ngủ …
- Thế thì về ngủ đi, 0 điểm.
Tô Xán giơ bảng điểm lên, không thèm nhìn Trần Nhược Nam:
- Tiếp theo là ai? Nhanh lên.
Trần Nhược Nam chết đứng, khán giả phía dưới đưa mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra, không khí hội trường lạnh hẳn xuống, Đồng Đồng giật tay Đường Vũ, Đường Vũ khẽ lắc đầu nghi hoặc.
- 0 điểm, tốn thời gian.
Lão nhị Lý Hàn giơ biển.
- 0 điểm, chưa chuẩn bị tốt thì lên làm gì?
Lão tam Tiêu Húc tiếp tục.
- 0 điểm, ghét ninh bợ.
Lão tứ Trương Tiểu Kiều kết thúc ngắn gọn.
Trương Á Kỳ không thẹn là người được chọn làm MC, mắt sáng lên, nhanh chóng kéo Trần Nhược Nam còn ngỡ ngàng xuống, giới thiệu người thứ hai lên biểu diễn.
Người thứ hai là một nữ sinh, rút kinh nghiệm người đi trước, không giới thiệu gì đã bắt đầu cầm micro ấp ủ tình cảm, sau đó hát một bài trữ tình tên “xin anh đừng đi”, giọng ca da diết cảm xúc, được khán giả vỗ tay hưởng ứng rất lớn.
Đến phần cho điểm, mọi người nhìn vào bốn vị giám khảo có bộ mặt khó ưa.
- 3 điểm, đêm Giáng sinh mà hát bài gì mất cả không khí.
Trương Tiểu Kiều phát biểu mà không bận tâm cái mặt của hắn còn làm mất không khí hơn.
- 2 điểm, lý do như trên.
- 2 điểm, không có gì bổ xung.
Lý Hàn và Tiêu Húc lần lượt cho điểm, khán giả phía dưới bấy giờ mới dần dần hiểu ra được điều gì.
- 0 điểm, tội chổng mông vào ban giám khảo.
Tô Xán vừa nói xong, khán giả cười nghiêng ngả, Đồng Đồng cười phun cả nước ngọt ra ngoài, Trần Nhược Nam giờ hiểu ra chỉ còn biết cười khổ.
Thí sinh thứ ba cũng là một cô gái, rất xinh đẹp, biểu diễn một điệu múa dân tộc đặc sắc, khi nhảy còn lần lượt lướt qua mặt bốn vị giám khảo làm động tác đáng yêu, biểu diễn vừa khết thúc, Lý Hàn đứng bật dậy vỗ tay hết sức nhiệt tình, cô gái cười tít mắt.
Trương Tiểu Kiều mặt vô cảm chỉ về phía khán giả:
- Có bạn trai rồi, lớp số ba.
Lý Hàn trở mặt nhanh hơn trở bàn tay, mắt trâu lồi ra, gân cổ quát như sấm:
- Ưỡn ẹo xong thì xuống đi, đứng đây làm cái gì?
Cô gái giật nảy mình, còn khán giả thì cười lăn cười bò. Tình hình tiếp theo không có ai khá hơn, bốn tên giám khảo độc ác thi nhau lấy đủ lý do như “ ngực lép”, “ trông ngứa mắt”, “ đẹp trai hơn tôi” loại bỏ toàn bộ thi sính, khán giả cười đau cả bụng. Kết quả bốn giám khảo bị hai mươi thi sinh phẫn nộ đuổi xuống, sau đó tự chọn ra bốn giám khảo mới, bắt đám Tô Xán phải biểu diễn trả thù.
Tô Xán là lão đại lên đầu tiên, cầm micro nói gọn một câu:
- Tôi là lớp trưởng.
Khán giả nhao nhao la ó vô xỉ.
Lý Hàn là lão nhị, thậm chí không nói không rằng, cởi phăng áo khoác, bê cái chậu cảnh cực nặng, đặt trước mặt ban giám khảo với ánh mắt hăm dọa.
- Tôi hay thù vặt.
Lão tam Tiêu Húc làm bộ mặt âm hiểm không thành công lắm, Trương Tiểu Kiều gỡ gạc lại:
- Cha tôi là chủ nhiệm khoa.
Thế là phòng 602 qua ải với số điểm cực cao.
………
Xong tiết mục của phòng 602, lúc này đã là gần 10 giờ, Tô Xán nghĩ cũng nên lên tầng thượng một chuyến, dù sao Lâm Trứu Vũ nói thế rồi, cũng phải lên ngó xem Lâm Lạc Nhiên có chơi quá mức không, mà dù không có Lâm Trứu Vũ dặn, y cũng làm.
Đường Vũ lắc đầu bảo cô không đi, Nguyễn Tư Âu và Đồng Đồng đều ở đây, cô đi bỏ lại bạn mình không hay lắm, dù sao kết thúc bữa tiệc có thể gặp Lâm Lạc Nhiên, thế nên Tô Xán đi một mình.
Bữa tiệc của Lâm Lạc Nhiên ở tầng tối cao khách sạn, quy tụ toàn sinh viên thân phận không tầm thường của hai trường học.
Lên tới nơi Tô Xán bị hai nhân viên khách sạn gác cửa lịch sự chặn lại:
- Thưa anh, đây là tiệc riêng, chỉ những ai có thẻ mới được vào.
Tô Xán liền gọi điện cho Lâm Lạc Nhiên, có lẽ vì bên trong ồn ào, phải đợi mất hơn 10, gọi 2 cú điện thoại Lâm Lạc Nhiên mới khoan thai ra đón, Tô Xán đang định phàn nàn vì phải chờ lâu, nhưng vừa quay lại, thoạt đã nín thở nói không nên lời.
Toàn thân trên dưới là hai màu trắng, Lâm Lạc Nhiên như biến thành con người khác.
Chiếc áo len dài trắng muốt ôm vựa vặn người, hai bầy ngực phía dưới lớp áo ngạo nghễ nhô lên tạo ra hai đường cong hoàn mỹ, mềm mại và tròn trịa vô cùng quyến rũ, phía dưới là chiếc váy đen, không quá dài, không quá ngắn, đủ để khoe đôi chân dài miên man đi tất lụa đen, làm trong đầu Tô Xán lúc này chỉ thốt lên được chữ ngắn gọn – ĐẸP.
Tất nhiên bằng đó chưa đủ Tô Xán bất ngờ, chủ yếu là vì trước nay cách ăn mặc của Lâm Lạc Nhiên trước nay luôn cá tính, nói quá hơn chút là có phần hở hang khiêu khích, nhưng hôm nay cô nàng lại ăn mặc kín đáo khác thường, nhưng cực đẹp, hợp gu của y.
Ánh mắt thất thần của Tô Xán làm Lâm Lạc Nhiên tự nhiên không hiểu sao thoáng có chút ngượng ngùng không hề giống tính cách của mình, cô ăn mặc như thế vì ai, tất nhiên vì cái tên khốn kiếp nhân lúc con gái nhà người ta “ngủ” mà chỉnh lại áo người ta rồi.
Tô Xán được Lâm Lạc Nhiên vui vẻ đi ra dẫn vào, trên đường giải thích Đường Vũ ở lại với bạn không đi được.
Căn phòng rộng rãi phải lớn gấp đôi phòng lớp Tô Xán tổ chức tiệc nhưng số người chừng bằng 2/3, mang đậm phong cách Châu Âu, sắc màu chủ đạo là vàng nhạt và trắng, đèn treo, tranh chữ, toát lên một vẻ xa hoa nhưng trang nhã, rất có phẩm vị.
Khác với bữa tiệc giáng sinh khác, rõ ràng nhất là khác bữa tiệc dưới kia của Tô Xán, tiệc buffet cực kỳ phong phú.
Vừa mới qua cửa, liền có một ông già Noel cao lớn đi tới giang tay làm động tác ôm, Tô Tãn ôm lấy, bên cạnh liền có cô gái cầm máy ánh chụp lại, nói với Tô Xán:
- Tô Xán phải không, Lâm Lạc Nhiên hay nhắc tới cậu.
Tô Xán bắt tay cô gái, cô gái này háy mắt hai người, bị Lâm Lạc Nhiên đuổi đi:
- Đi đi, họ Liễu kia rất thích bạn đó, tranh thủ dứt điểm đi.
Cô gái thè lưới ra:
- Thôi ạ, nói chuyện mười câu thì hết 7 hắn khoe khoang bản thân, loại tự luyến đó, bản cô nương tránh còn chẳng kịp, hỏng rồi, hắn nhìn thấy mình rồi, chạy trước đây.